Đương nhiên dùng đạo lý thì không thể thuyết phục được Hà Nguyên Thánh.
Thế nhưng uy hiếp lại được.
Đám người không biết là, ngay khi nói chuyện vừa rồi, Ninh Dạ đã lặng lẽ sử dụng Khi Thiên thuật, cấy ghép một ý niệm vào Hà Nguyên Thánh.
Ý niệm này chính là: Ninh Dạ là người được Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc căn dặn riêng phải chú ý tới Hà Nguyên Thánh, quản lý Hà Nguyên Thánh, lúc cần có thể sử dụng tất cả mọi thủ đoạn.
Hắc Bạch Tử biết tính cách của con trai mình, tuy không quản được nhưng vẫn nghĩ đủ mọi cách, ví dụ như người được phái đi theo bảo vệ hắn, trong một số điều kiện nhất định có quyền khống chế Hà Nguyên Thánh, lúc cần thiết thậm chí có thể đánh hắn.
Năm xưa, Loa Oa Tử có quyền như vậy, bằng không hắn đã không lên tiếng uy hiếp Hà Nguyên Thánh nhiều lần như vậy.
Loa Oa Tử đã chết, suy nghĩ đầu tiên của Hà Sinh Mặc là lão già này không đủ thực lực, muốn bảo vệ con trai thì phải phái người mạnh hơn một chút, vì vậy hắn tìm Minh Tứ Dã, cũng trao cho hắn quyền lợi như Loa Oa Tử, lúc cần thiết có thể khống chế Hà Nguyên Thánh.
Nhưng hắn quên mất thân phận của Minh Tứ Dã.
Minh Tứ Dã là Tứ Cửu Nhân Ma, về bản chất không phải gia nô của Hà gia.
Vì vậy suy nghĩ của hắn khác với Loa Oa Tử, chắc chắn không thể đi kè kè bên cạnh Hà Nguyên Thánh. Minh Tứ Dã cảm thấy mình không cần vì chút chuyện nhỏ này mà quản giáo Hà Nguyên Thánh, đắc tội với con trai chưởng giáo, vất vả mà chẳng có kết quả tốt. Lại thêm lần này không phải chuyện lớn như phế tích Vô Thường tự, vì một nữ nhân, đánh một trưởng lão của môn phái nhỏ bỏ chạy cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, vậy vậy hắn không định để ý tới.
Chuyện này cho Ninh Dạ cơ hội.
Ngay lúc vừa rồi, y sử dụng Khi Thiên thuật cấy ghép ý niệm, khiến Hà Nguyên Thánh cho rằng Ninh Dạ cũng được trao quyền tương tự.
Khi Thiên thuật của Ninh Dạ vốn chỉ có thể tự vệ, nhưng thời gian vừa qua tu vi của y tiến bộ thêm nhiều, thực lực cũng tăng cường, phối hợp với Tiệt Thiên thuật, có thể ảnh hưởng tới lòng người ở mức độ nhất định, tình hình cụ thể phải xem ý chí của đối phương.
Xét theo tổng thể, hiện này thủ đoạn mê hoặc tâm thần của Ninh Dạ còn kém thủ đoạn ảo thuật của y một chút, nhưng ý chí của Hà Nguyên Thánh rất kém cỏi, tu vi Hoa Luân nhưng tâm chí còn chẳng bằng nhiều người ở cảnh giới Tàng Tượng.
Ảnh hưởng tới hắn không khó khăn gì.
Vì vậy, sau khi gieo ảo giác này, Hà Nguyên Thánh đã có suy nghĩ rằng y có ‘thượng phương bảo kiếm’, mình không thể trêu chọc được, đương nhiên sẽ không đối đầu với y.
Nhưng Ninh Dạ vẫn chưa thỏa mãn.
Bây giờ y đang muốn lập uy!
Nói lại thì y mới là người đứng đầu trong chuyến đi lần này, khổ nỗi bên cạnh có lắm đại lão, y lại thành người không có quyền lên tiếng, lần này hoàn toàn khác với lúc giao dịch trong Chấp Tử thành.
Đây là chuyện Ninh Dạ không thể chấp nhận được.
Còn về Phong Ngọc Yên, tạm thời y không thể làm gì được cô nàng này, nhưng có thể gõ cho Hà Nguyên Thánh một phát.
Lúc này, thấy Hà Nguyên Thánh ngoan ngoãn bước vào trong phòng, Ninh Dạ tìm một cái bàn ngồi xuống, đồng thời lên tiếng nói: “Dương Nhạc, tính giờ.”
Hả?
Dương Nhạc đờ đẫn.
Ninh Dạ liếc nhìn hắn một cái, Dương Nhạc hiểu ý, vội vàng lấy đồng hồ cát ra bắt đầu tính giờ.
Lao Huyền Minh không nhìn nổi: “Ninh huynh đệ, ngươi làm vậy là sao?”
Ninh Dạ trả lời: “Ta đã nói rồi, Hà đại thiếu gia làm như vậy là lỡ dở chính sự. Chuyện này rất không ổn, không thể để hắn tùy ý làm bừa được.”
Ninh Dạ nói: “Thời gian chơi đùa một nữ nhân thì ta chịu được, nhưng Hoa Giang thành có quá nhiều nữ nhân, còn Mặc châu lại có quá nhiều thành. Hắn muốn chơi đùa từng người một như vậy, chúng ta có mất một năm cũng chẳng tới Nam Thủy được. Ta hiểu chỗ khó xử của Kiếm Quân, có một số việc ngài không tiện làm, cứ để ta làm.”
“Ngươi biết mà, dù sao Hà thiếu gia cũng là con trai của chưởng giáo, nếu đắc tội quá mức...”
Ninh Dạ mỉm cười: “Có hậu quả gì thì ta sẽ gánh chịu, nhưng ta tin bản chất và nhân phẩm của Hà thiếu gia không tệ, chắc chắn hắn sẽ không tính toán với ta.”
Minh Tứ Dã cười ha hả vài tiếng.
Thế nhưng uy hiếp lại được.
Đám người không biết là, ngay khi nói chuyện vừa rồi, Ninh Dạ đã lặng lẽ sử dụng Khi Thiên thuật, cấy ghép một ý niệm vào Hà Nguyên Thánh.
Ý niệm này chính là: Ninh Dạ là người được Hắc Bạch Tử - Hà Sinh Mặc căn dặn riêng phải chú ý tới Hà Nguyên Thánh, quản lý Hà Nguyên Thánh, lúc cần có thể sử dụng tất cả mọi thủ đoạn.
Hắc Bạch Tử biết tính cách của con trai mình, tuy không quản được nhưng vẫn nghĩ đủ mọi cách, ví dụ như người được phái đi theo bảo vệ hắn, trong một số điều kiện nhất định có quyền khống chế Hà Nguyên Thánh, lúc cần thiết thậm chí có thể đánh hắn.
Năm xưa, Loa Oa Tử có quyền như vậy, bằng không hắn đã không lên tiếng uy hiếp Hà Nguyên Thánh nhiều lần như vậy.
Loa Oa Tử đã chết, suy nghĩ đầu tiên của Hà Sinh Mặc là lão già này không đủ thực lực, muốn bảo vệ con trai thì phải phái người mạnh hơn một chút, vì vậy hắn tìm Minh Tứ Dã, cũng trao cho hắn quyền lợi như Loa Oa Tử, lúc cần thiết có thể khống chế Hà Nguyên Thánh.
Nhưng hắn quên mất thân phận của Minh Tứ Dã.
Minh Tứ Dã là Tứ Cửu Nhân Ma, về bản chất không phải gia nô của Hà gia.
Vì vậy suy nghĩ của hắn khác với Loa Oa Tử, chắc chắn không thể đi kè kè bên cạnh Hà Nguyên Thánh. Minh Tứ Dã cảm thấy mình không cần vì chút chuyện nhỏ này mà quản giáo Hà Nguyên Thánh, đắc tội với con trai chưởng giáo, vất vả mà chẳng có kết quả tốt. Lại thêm lần này không phải chuyện lớn như phế tích Vô Thường tự, vì một nữ nhân, đánh một trưởng lão của môn phái nhỏ bỏ chạy cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, vậy vậy hắn không định để ý tới.
Chuyện này cho Ninh Dạ cơ hội.
Ngay lúc vừa rồi, y sử dụng Khi Thiên thuật cấy ghép ý niệm, khiến Hà Nguyên Thánh cho rằng Ninh Dạ cũng được trao quyền tương tự.
Khi Thiên thuật của Ninh Dạ vốn chỉ có thể tự vệ, nhưng thời gian vừa qua tu vi của y tiến bộ thêm nhiều, thực lực cũng tăng cường, phối hợp với Tiệt Thiên thuật, có thể ảnh hưởng tới lòng người ở mức độ nhất định, tình hình cụ thể phải xem ý chí của đối phương.
Xét theo tổng thể, hiện này thủ đoạn mê hoặc tâm thần của Ninh Dạ còn kém thủ đoạn ảo thuật của y một chút, nhưng ý chí của Hà Nguyên Thánh rất kém cỏi, tu vi Hoa Luân nhưng tâm chí còn chẳng bằng nhiều người ở cảnh giới Tàng Tượng.
Ảnh hưởng tới hắn không khó khăn gì.
Vì vậy, sau khi gieo ảo giác này, Hà Nguyên Thánh đã có suy nghĩ rằng y có ‘thượng phương bảo kiếm’, mình không thể trêu chọc được, đương nhiên sẽ không đối đầu với y.
Nhưng Ninh Dạ vẫn chưa thỏa mãn.
Bây giờ y đang muốn lập uy!
Nói lại thì y mới là người đứng đầu trong chuyến đi lần này, khổ nỗi bên cạnh có lắm đại lão, y lại thành người không có quyền lên tiếng, lần này hoàn toàn khác với lúc giao dịch trong Chấp Tử thành.
Đây là chuyện Ninh Dạ không thể chấp nhận được.
Còn về Phong Ngọc Yên, tạm thời y không thể làm gì được cô nàng này, nhưng có thể gõ cho Hà Nguyên Thánh một phát.
Lúc này, thấy Hà Nguyên Thánh ngoan ngoãn bước vào trong phòng, Ninh Dạ tìm một cái bàn ngồi xuống, đồng thời lên tiếng nói: “Dương Nhạc, tính giờ.”
Hả?
Dương Nhạc đờ đẫn.
Ninh Dạ liếc nhìn hắn một cái, Dương Nhạc hiểu ý, vội vàng lấy đồng hồ cát ra bắt đầu tính giờ.
Lao Huyền Minh không nhìn nổi: “Ninh huynh đệ, ngươi làm vậy là sao?”
Ninh Dạ trả lời: “Ta đã nói rồi, Hà đại thiếu gia làm như vậy là lỡ dở chính sự. Chuyện này rất không ổn, không thể để hắn tùy ý làm bừa được.”
Ninh Dạ nói: “Thời gian chơi đùa một nữ nhân thì ta chịu được, nhưng Hoa Giang thành có quá nhiều nữ nhân, còn Mặc châu lại có quá nhiều thành. Hắn muốn chơi đùa từng người một như vậy, chúng ta có mất một năm cũng chẳng tới Nam Thủy được. Ta hiểu chỗ khó xử của Kiếm Quân, có một số việc ngài không tiện làm, cứ để ta làm.”
“Ngươi biết mà, dù sao Hà thiếu gia cũng là con trai của chưởng giáo, nếu đắc tội quá mức...”
Ninh Dạ mỉm cười: “Có hậu quả gì thì ta sẽ gánh chịu, nhưng ta tin bản chất và nhân phẩm của Hà thiếu gia không tệ, chắc chắn hắn sẽ không tính toán với ta.”
Minh Tứ Dã cười ha hả vài tiếng.
Danh sách chương