Cũng không có gì là lạ, dù sao theo lý thuyết thì kế hoạch mà Ninh Dạ đưa ra có thể thực hiện được, thậm chí có thể nói là hoàn hảo, không chút tì vết.
Chỉ kế sách như vậy mới có thể khiến Mộc Khôi tông tin tưởng y thật lòng làm việc vì Mộc Khôi tông.
Không chỉ có vậy, nếu muốn thực hiện kế hoạch vẫn phải ủng hộ Ninh Dạ, chuyện này cũng có lợi cho hành động trong tương lai của Ninh Dạ - Ninh Dạ chắc chắn sẽ gõ Mộc Khôi tông một khoản to.
Cứ như vậy, coi như Ninh Dạ đã tranh thủ được cho mình mười năm.
Thời gian này đã đủ cho y làm rất nhiều chuyện.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại hai tháng trôi qua.
Hai tháng này, trong Hắc Bạch thần cung sóng êm gió lạnh, không có chuyện gì lớn.
Hôm nay, Ninh Dạ đang tu hành, đột nhiên có tin được đưa tới.
Phong Đông Lâm muốn gặp y.
Trong lòng Ninh Dạ hơi động, chắc thời điểm y đang đợi đã đến.
Vì vậy, Ninh Dạ tới Đông Lâm thiên phủ trên Thiên Nguyên phong.
Phong Đông Lâm vẫn ngồi trong Ngọc Tủy Thạch Trận của mình, bên cạnh là con gái của hắn - Phong Ngọc Yên.
Thấy Ninh Dạ, Phong Đông Lâm mỉm cười nói: “Mấy tháng không gặp, tu vi tiến bộ nhiều đấy.”
Ninh Dạ cúi đầu: “Tất cả là nhờ điện chủ đã ban thưởng, giúp Ninh Dạ nhận được rất nhiều tài nguyên.”
Phong Đông Lâm vung tay với vẻ không quan tâm: “Đó là thứ ngươi nên nhận được. Gọi ngươi tới là có một chuyện muốn bàn với ngươi.”
“Xin Phong điện chủ cứ phân phó.”
“Ngươi có muốn làm Huyền Sách Sứ không?” Phong Đông Lâm trực tiếp hỏi.
Câu hỏi này dọa cho Ninh Dạ bật cười: “Ninh Dạ nào dám hy vọng xa vời.”
“Hừ, người hướng lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, chuyện này có gì lạ đâu.” Phong Đông Lâm nói: “Ngươi chỉ cần nói với ta, ngươi có muốn làm hay không thôi.”
Ninh Dạ mỉm cười ngại ngùng: “Chuyện này... đương nhiên là muốn phát triển thêm rồi.”
Y dùng cách nói trong kiếp trước của mình.
Phong Đông Lâm cười nói: “Muốn làm là được rồi. Mấy hôm trước Huyền Sách Sứ đệ cửu vừa bị ám sát, chỗ ngồi đó đang trống. Có nhiều lựa chọn thích hợp, nhưng ta cảm thấy xét theo tài hoa và năng lực thì ngươi là người thích hợp nhất. Nhưng ta tán thưởng ngươi không có nghĩa là chắc chắn ngươi sẽ lên chức. Ngươi có biết vấn đề lớn nhất của ngươi là gì không?”
Ninh Dạ trả lời: “Thời gian nhập môn quá ngắn, không đủ tu vi.”
Phong Đông Lâm gật đầu: “Không đủ tu vi không quan trọng lắm, Huyền Sách Sứ không yêu cầu tu vi quá cao, Hoa Luân là đủ rồi. Vấn đề là thời gian ngươi nhập môn quá ngắn, lại trải qua chuyện thẩm tra ở Động Huyền, có kẻ nhân cơ hội làm khó dễ, nói lòng trung thành của ngươi có vấn đề. Đương nhiên ta không nghi ngờ gì, chỉ riêng chuyện ngươi lập bao nhiêu công lao cho thần cung đã chứng minh lòng trung thành của ngươi rồi. Thế nhưng trong Hắc Bạch thần cung, không ai có thể một tay che trời, chỉ mình ta đề cử vẫn không đủ.”
Chỉ mình ngươi đề cử không đủ? Ngươi là người đứng đầu Hắc điện cơ mà? Huyền Sách Cửu Sứ có ai không phải tay sai của ngươi? Chẳng phải Lao Huyền Minh là một mình ngươi đẩy lên chức vị đó à?
Đương nhiên Ninh Dạ sẽ không nói mấy câu này, y trực tiếp quỳ xuống: “Phong điện chủ có gì căn dặn, xin cứ nói. Ninh Dạ xin thề có chết cũng hoàn thành nhiệm vụ.”
Phong Đông Lâm rất thỏa mãn với câu trả lời của y: “Tốt lắm. Ngươi biết đệ cửu sứ bị ai ám sát không?”
“Ai vậy?” Ninh Dạ ngạc nhiên.
“Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.” Phong Đông Lâm nói.
“Là bọn chúng?” Sắc mặt Ninh Dạ đầy kinh ngạc.
Đương nhiên y biết, đây vốn là mệnh lệnh y giao cho Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.
Đó là thăng quan!
Nếu muốn đoạt được Đông Phong quan, cần phải hoàn thành rất nhiều kế hoạch, còn muốn thực hiện những kế hoạch này, Ninh Dạ cần có đủ sức ảnh hưởng.
Đương nhiên, chỉ ám sát một Huyền Sách Sứ không nghĩa là Ninh Dạ có thể bù vào vị trí này.
Vì vậy y còn thêm cả Công Tôn Điệp vào.
Chỉ kế sách như vậy mới có thể khiến Mộc Khôi tông tin tưởng y thật lòng làm việc vì Mộc Khôi tông.
Không chỉ có vậy, nếu muốn thực hiện kế hoạch vẫn phải ủng hộ Ninh Dạ, chuyện này cũng có lợi cho hành động trong tương lai của Ninh Dạ - Ninh Dạ chắc chắn sẽ gõ Mộc Khôi tông một khoản to.
Cứ như vậy, coi như Ninh Dạ đã tranh thủ được cho mình mười năm.
Thời gian này đã đủ cho y làm rất nhiều chuyện.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã lại hai tháng trôi qua.
Hai tháng này, trong Hắc Bạch thần cung sóng êm gió lạnh, không có chuyện gì lớn.
Hôm nay, Ninh Dạ đang tu hành, đột nhiên có tin được đưa tới.
Phong Đông Lâm muốn gặp y.
Trong lòng Ninh Dạ hơi động, chắc thời điểm y đang đợi đã đến.
Vì vậy, Ninh Dạ tới Đông Lâm thiên phủ trên Thiên Nguyên phong.
Phong Đông Lâm vẫn ngồi trong Ngọc Tủy Thạch Trận của mình, bên cạnh là con gái của hắn - Phong Ngọc Yên.
Thấy Ninh Dạ, Phong Đông Lâm mỉm cười nói: “Mấy tháng không gặp, tu vi tiến bộ nhiều đấy.”
Ninh Dạ cúi đầu: “Tất cả là nhờ điện chủ đã ban thưởng, giúp Ninh Dạ nhận được rất nhiều tài nguyên.”
Phong Đông Lâm vung tay với vẻ không quan tâm: “Đó là thứ ngươi nên nhận được. Gọi ngươi tới là có một chuyện muốn bàn với ngươi.”
“Xin Phong điện chủ cứ phân phó.”
“Ngươi có muốn làm Huyền Sách Sứ không?” Phong Đông Lâm trực tiếp hỏi.
Câu hỏi này dọa cho Ninh Dạ bật cười: “Ninh Dạ nào dám hy vọng xa vời.”
“Hừ, người hướng lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, chuyện này có gì lạ đâu.” Phong Đông Lâm nói: “Ngươi chỉ cần nói với ta, ngươi có muốn làm hay không thôi.”
Ninh Dạ mỉm cười ngại ngùng: “Chuyện này... đương nhiên là muốn phát triển thêm rồi.”
Y dùng cách nói trong kiếp trước của mình.
Phong Đông Lâm cười nói: “Muốn làm là được rồi. Mấy hôm trước Huyền Sách Sứ đệ cửu vừa bị ám sát, chỗ ngồi đó đang trống. Có nhiều lựa chọn thích hợp, nhưng ta cảm thấy xét theo tài hoa và năng lực thì ngươi là người thích hợp nhất. Nhưng ta tán thưởng ngươi không có nghĩa là chắc chắn ngươi sẽ lên chức. Ngươi có biết vấn đề lớn nhất của ngươi là gì không?”
Ninh Dạ trả lời: “Thời gian nhập môn quá ngắn, không đủ tu vi.”
Phong Đông Lâm gật đầu: “Không đủ tu vi không quan trọng lắm, Huyền Sách Sứ không yêu cầu tu vi quá cao, Hoa Luân là đủ rồi. Vấn đề là thời gian ngươi nhập môn quá ngắn, lại trải qua chuyện thẩm tra ở Động Huyền, có kẻ nhân cơ hội làm khó dễ, nói lòng trung thành của ngươi có vấn đề. Đương nhiên ta không nghi ngờ gì, chỉ riêng chuyện ngươi lập bao nhiêu công lao cho thần cung đã chứng minh lòng trung thành của ngươi rồi. Thế nhưng trong Hắc Bạch thần cung, không ai có thể một tay che trời, chỉ mình ta đề cử vẫn không đủ.”
Chỉ mình ngươi đề cử không đủ? Ngươi là người đứng đầu Hắc điện cơ mà? Huyền Sách Cửu Sứ có ai không phải tay sai của ngươi? Chẳng phải Lao Huyền Minh là một mình ngươi đẩy lên chức vị đó à?
Đương nhiên Ninh Dạ sẽ không nói mấy câu này, y trực tiếp quỳ xuống: “Phong điện chủ có gì căn dặn, xin cứ nói. Ninh Dạ xin thề có chết cũng hoàn thành nhiệm vụ.”
Phong Đông Lâm rất thỏa mãn với câu trả lời của y: “Tốt lắm. Ngươi biết đệ cửu sứ bị ai ám sát không?”
“Ai vậy?” Ninh Dạ ngạc nhiên.
“Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.” Phong Đông Lâm nói.
“Là bọn chúng?” Sắc mặt Ninh Dạ đầy kinh ngạc.
Đương nhiên y biết, đây vốn là mệnh lệnh y giao cho Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.
Đó là thăng quan!
Nếu muốn đoạt được Đông Phong quan, cần phải hoàn thành rất nhiều kế hoạch, còn muốn thực hiện những kế hoạch này, Ninh Dạ cần có đủ sức ảnh hưởng.
Đương nhiên, chỉ ám sát một Huyền Sách Sứ không nghĩa là Ninh Dạ có thể bù vào vị trí này.
Vì vậy y còn thêm cả Công Tôn Điệp vào.
Danh sách chương