Trì Vãn Ngưng không khỏi căng thẳng: “Chàng định coi Mộc Khôi tông là kẻ địch à? Đừng quên bọn chúng đã biết phân phận của chúng ta.”  

             “Vì vậy ta có thể coi bọn chúng là kẻ địch nhưng không thể để bọn chúng coi chúng ta là kẻ địch!” Ninh Dạ nghiêm túc đáp lời.  

             Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý Ninh Dạ: “Ý chàng là...”  

             “Tính cả bọn chúng vào.” Ninh Dạ trả lời.  

             Trước đây Ninh Dạ chỉ là gián điệp trong Hắc Bạch thần cung.  

             Nhưng bây giờ Ninh Dạ cũng tương đương với gián điệp trong Mộc Khôi tông - nhắc lại thì, có lẽ bây giờ y là người mà Mộc Khôi tông tin tưởng nhất.  

             Quan trọng nhất là, trong lòng Ninh Dạ, tất cả tiên môn đều có tội!  

             Ngoài báo thù ra, lý tưởng của hắn là tiên phàm vĩnh viễn cách biệt, khiến tiên không thể nô dịch phàm được nữa!  

             Trong tình huống này, đừng nói Mộc Khôi tông, thậm chí Vạn Hoa cốc cũng có thể bị diệt trừ.  

             Nhưng y sẽ không nói chuyện này cho Trì Vãn Ngưng - lý tưởng quá lớn, lớn tới mức chính y cũng không dám nghĩ nhiều.  

             Sau khi xác nhận phương hướng chính, chuyện Đông Phong quan lập tức sáng sủa rộng rãi hơn nhiều.  

             Vấn đề đầu tiên là, chắc chắn chuyện này không thể giải quyết nhanh chóng được.  

             Phải kéo dài thời gian.  

             Trước đây Ninh Dạ làm chuyện gì cũng chỉ mất có mấy ngày, thậm chí trận đại chiến của ngũ phái trong Chấp Tử thành cũng chỉ mất mấy tháng.  

             Nhưng bây giờ phải kéo dài thời gian, Ninh Dạ sẽ không hoàn thành việc này nhanh chóng.  

             Vì vậy y nhanh chóng thiết lập một kế hoạch.  

             Một kế hoạch có vẻ không tệ.  

             ——————————————  

             Ba ngày sau.  

             Chung Nam Quỳ xem kế hoạch, nhíu mày: “Hiệp ước thuê mướn?”  

             “Đúng! Hiệp ước thuê mướn.” Ninh Dạ nói: “Chắc chắn Hắc Bạch thần cung không thể chuyển nhượng đất đai, nhưng có thể bàn bạc thuê mướn.”  

             “Nhưng chúng ta muốn chiếm cứ vĩnh viễn!” Chung Nam Quỳ nói.  

             “Đâu tiên phải giải quyết vấn đề có hay không đã rồi mới giải quyết vấn đề sở hữu dài hạn. Chỉ cần nắm được trong tay, chẳng lẽ vịt đã bị nấu chín còn bay được à?”  

             Ninh Dạ vừa nói vừa chỉ Nguyên Cực Thần Quang trên tay, ánh mắt Chung Nam Quỳ lóe lên vẻ tham lam.  

             Nhưng hắn đã hiểu cách nghĩ của Ninh Dạ.  

             Chung Nam Quỳ gật đầu nói nói: “Cách này khả thi đấy, nhưng phải làm sao thì Hắc Bạch thần cung mới chịu cho chúng ta thuê Đông Phong quan? Đây vẫn là giao dịch! Hơn nữa chúng ta phải trả giá ra sao?”  

             Lúc nói câu cuối, Chung Nam Quỳ cố ý nhấn mạnh - Mộc Khôi tông muốn không phải trả giá, hoặc trả giá thấp nhất mà vẫn chiếm được Đông Phong quan.  

             “Muốn giải quyết một vấn đề to lớn phức tạp, biện pháp tốt nhất là tách nó thành rất nhiều vấn đề nhỏ tương đối đơn giản.” Ninh Dạ cười nói: “Làm sao để Hắc Bạch thần cung đồng ý cho thuê là một vấn đề, trả giá ra sao là vấn đề khác. Tuy hai vấn đề này đều rất khó nhưng rõ ràng là đơn giản hơn chuyện trực tiếp đánh chiếm Đông Phong quan. Còn muốn giải quyết hai vấn đề này thì phải chia nhỏ chúng thành từng vấn đề nhỏ hơn một bậc nữa,. Ví dụ như Hắc Bạch thần cung không thể cho chúng ta thuê được nhưng không nghĩa là bọn chúng sẽ không cho người khác thuê...”  

             Ninh Dạ từ từ dụ dỗ, hắn dùng từ chúng ta, hiển nhiên đã đặt bản thân trong lập trường của Mộc Khôi tông, khiến Chung Nam Quỳ cảm thấy thoải mái.  

             Nếu ngươi muốn một người tin tưởng lời nói của mình, biện pháp tốt nhất là ra vẻ, đưa ra một loạt các luận điểm.  

             Khi lý luận hợp lý, đối phương có vẻ ‘đột nhiên hiểu ra’, còn cảm thán ‘hóa ra là thế’, mọi chuyện đã thành công được một nửa.  

             Tuy Chung Nam Quỳ là đại năng Vạn Pháp nhưng hắn am hiểu pháp thuật chứ không phải phương pháp, lúc này bị Ninh Dạ nói đến mức ngây ra như phỗng, chỉ cảm thấy những lời của y rất có lý.  

             Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ biết đã đến lúc rồi.  

             Y nói: “Nhưng kế hoạch này quá khổng lồ và phức tạp, muốn hoàn thành tất cả mọi chuyện cần thời gian khá dài để bố trí.”  

             ‘‘Bao lâu?’‘  

             “Ít nhất cũng mười năm.”  

             Còn bây giờ, Ninh Dạ chỉ để nó trở lại tiết tấu bình thường mà thôi.  

             Chuyện Đông Phong quan hết sức quan trọng, có bỏ mười năm ra tính toán thi hành cũng không có gì quá đáng.  

             Vì vậy sau khi Ninh Dạ đề xuất hàng loạt phương án, Chung Nam Quỳ nhanh chóng trở lại báo cáo, cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời.  

             Kế hoạch thông qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện