Văn Tân bước đi như bay qua phiên chợ ở Lạc Dương, Viên Côn thì thất tha thất thểu, chắc hẳn đã bị thương rồi, hắn loạng choạng suýt ngã về phía trước, Văn Tân vội vàng giơ tay đỡ.
“Bảy ngày sau, tính mạng ngươi sẽ gặp nguy.” Trên mắt Viên Côn che vải đen, thấp giọng nói, “Chỉ có thể đến trước Hiền Bảo đường mới cứu được mệnh của ngươi, sau đó đến Dao Quang tìm ta…”
Lúc Văn Tân và Viên Côn tách nhau ra, hào quang thu lại, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn thoát ra khỏi ký ức của Văn Tân.
“Huynh học ở đâu vậy?” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi.
Lý Cảnh Lung đáp: “Chiến Tử Thi Quỷ Vương dạy ta, nhưng chỉ hữu dụng với phàm nhân, người có pháp lực hoặc khỏe mạnh quá đều không làm được.”
“Dao Quang.” Lý Cảnh Lung dạo mấy bước trong sảnh, trầm ngâm nói, “Dao Quang ở đâu?”
“Chờ chút…” Hồng Tuấn nói, “Làm sao huynh lại nghĩ đến cách này?”
Lý Cảnh Lung nói: “Côn Thần có khả năng nhìn thấy tương lai, có khi từ chín ngày trước đã biết chúng ta đi đến Lạc Dương nên mượn người này báo tin cầu cứu cho chúng ta.”
“Ta hiểu.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng từ đâu mà huynh nghĩ tới chuyện này?”
Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, nói: “Từ thơ của Thái Bạch huynh.”
Hồng Tuấn: “???”
Lý Cảnh Lung mơ hồ cảm nhận được rằng Côn Thần có khả năng đoán trước tương lai, sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, nếu như giữa nhân tộc, yêu tộc, và Thiên Ma xảy ra một trận chiến, Côn Thần có thể xoay chuyển hoàn toàn thế cục. Hoặc nói là, có khi hắn đứng đằng sau mà điểu khiển tất cả.
Cho nên hắn mới nghĩ đến việc rời khỏi Trường An và chuyện của An Lộc Sơn, cùng Hồng Tuấn đến Lạc Dương. Hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Côn Thần, chỉ cần biết rõ lai lịch Thiên Ma, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, muốn đánh bại được địch nhân trước hết phải hiểu rõ nó.
Nhưng từ lúc này, Lý Cảnh Lung còn muốn hỏi một chút chuyện của tương lai…
Khu ma chú là một câu thơ, không biết sáng tác lúc nào, nhưng ít nhất sáu, bảy năm trước khi Lý Cảnh Lung kết giao với Lý Bạch cũng chưa nghe qua. Nhưng mà Thanh Hùng có vẻ như đã biết từ rất lâu rồi.
Vì sao Thanh Hùng biết thơ sau này Lý Bạch viết? Chỉ có một cách giải thích: đó là Côn Thần nhìn trước tương lai, biết được Phong ma chú, chú văn này là ai tạo ra? Không thể là Lý Bạch lúc nào cũng say khướt đem thơ của mình đi phong bế yêu ma được, nhất định là có người nào đó đã dùng thuật pháp này thành công.
“Vừa đi sẽ vừa giải thích cho em.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Hồng Tuấn để Văn Tân ở lại trông coi Khu ma ti, lại không ngờ Lý Bạch uống nửa bình rượu lại tỉnh táo, nói: “Đi đâu vậy, đưa ta theo?”
Lý Bạch lúc này đã cạo râu, chỉ có một chòm râu ngắn, tóc cũng chải cẩn thận, mặc một thân võ phục màu xanh sẫm, bên eo đeo mạch đao, quả là phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, không nhìn ra là đại thúc đã ngoài bốn mươi.
Lý Cảnh Lung cũng đưa hắn theo, giải thích cặn kẽ mọi chuyện, Lý Bạch nghe qua cũng không kinh ngạc, nói: “Có yêu quái cho ta giết mấy con không?”
Đây là Lý Bạch nói, nên nghe xong Hồng Tuấn gật đầu lia lịa nói được được, ngươi nói đều đúng, ta sẽ bảo vệ ngươi. Lý Cảnh Lung nghe thấy không biết khóc hay cười nữa.
“Ta đi lấy một cân rượu.” Lý Bạch nói.
Hai người chờ Lý Bạch lấy rượu.
“Dao Quang ở ngoài thành.” Lý Cảnh Lung nói, “Em bảo vệ Thái Bạch huynh chu toàn nhé.”
“Huynh còn biết thuật pháp gì nữa?” Hồng Tuấn hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, cảm giác thừa cơ hắn không để ý, Lý Cảnh Lung đã vụng trộm học pháp thuật gì đó. Lý Cảnh Lung buông tay, đáp: “Quả không có.”
Ngẫm lại, Lý Cảnh Lung vỗ tay, hai tay giang ra, tên trong bao đựng phía sau ‘vù’ một cái bay tản ra ngoài.
“Đinh Đầu Thất tiễn cũng học được!” Hồng Tuấn cả kinh.
Lý Cảnh Lung nói: “Chỉ phóng chứ không thu được.
Mũi tên phóng ra rất đẹp, chỉ có mỗi một mũi quay lại, ba người lăng xăng chạy đi nhặt tên xong, Hồng Tuấn lại hỏi: “Còn nữa không?”
“Không có.” Lý Cảnh Lung có chút đắc ý, Hồng Tuấn phỏng đoán không chừng lát nữa lại thể hiện thêm chiêu gì đó nữa cũng nên, cũng không hỏi thêm gì nữa. Ba người đi ra ngoài thành. Nghĩ đến năng lực của Côn Thần, Hồng Tuấn mới hiểu ra Lý Cảnh Lung có chủ đích từ trước, lại nói: “Liệu hắn có nói tương lai cho chúng ta không?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Em muốn biết sao?”
Hồng Tuấn chần chừ một lát, Lý Bạch từ đầu đến cuối vẫn im lặng, đột nhiên cất tiếng: “Nếu là ta, nguyện không muốn biết.”
Hồng Tuấn “ừ” một tiếng, “Ngươi nói đúng.”
Lý Cảnh Lung nghĩ thầm đầu óc Hồng Tuấn còn có dùng được hay không vậy, nhưng hắn vẫn nhịn không dám nói ra miệng. Chỉ bảo với Lý Bạch: “Cho dù có biết trước kết quả, nhưng không đoán được tiến trình.”
“Cái đó là.” Lý Bạch mỉm cười, “Nếu nói là kết quả, cuối cùng cũng không thoát được một chữ ‘tử’.”
Ba người tới ngoài thành, Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn: “Em nhìn Thất Tinh lâu vũ ở Lạc Dương, có phải Dao Quang không?”
Hồng Tuấn nhìn phía xa, quả nhiên từ Thiên Xu đến Thông Thiên tháp, kéo dài đến phía bắc ngoài thành đều ở trong Lạc Dương, mà thất tinh lại thiếu Bắc Đẩu Tinh, nhất định phía bắc Dao Quang chính là Long Môn sơn, mà dưới Long Môn là động đá Long Môn.
“Không phải chỗ này.” Lý Cảnh Lung đến một mô đất cao, nhìn bốn phía, Lạc Thủy cách đó không xa đang chảy tới.
Lý Bạch nói: “Khung cảnh này khiến thi hứng đại phát…”
Hồng Tuấn mong chờ nhìn Lý Bạch, Lý Cảnh Lung lại nói, “Thái Bạch huynh, giờ đang nhiều việc, đừng làm thơ.”
Lý Bạch: “Được rồi.”
Hồng Tuấn: “….”
“Huynh có biết đang làm gì không vậy!” Hồng Tuấn hô lên, “Thơ lưu danh thiên cổ lại thiếu một bài bây giờ!”
Lý Cảnh Lung đành cười cười: “Nhưng so với an nguy của Lạc Dương, của thiên hạ, ta thấy thơ văn cũng không quá quan trọng. Khi nào rảnh rỗi ca ca làm thơ cho em?”
Hồng Tuấn nghĩ thầm ngươi biết sao? Nhưng cũng bán tín bán nghi, cảm giác Lý Cảnh Lung cái gì cũng biết, lỡ như thơ của hắn còn viết hay hơn Lý Bạch thì sao… không không không, không có khả năng!
“Huynh làm một bài xem?” Hồng Tuấn nói.
”Quay về rồi nói.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Tra án trước đã.”
Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng dời được lực chú ý của Hồng Tuấn trên người Lý Bạch đi, đúng là làm một cái bánh vẽ cực to mà, trên đời này ai dám so thơ với Lý Bạch cơ chứ? Hồng Tuấn cứ mong chờ nhìn hắn, khiến hắn hơi run.
“Các ngươi tìm chỗ này phải không?” Lý Bạch ra hiệu hai người nhìn một vườn mẫu đơn cách đó chừng năm mươi bước. Lúc trước hai người đã kể qua cho hắn, nói: “Có hoa yêu, như vậy vườn mẫu đơn là chỗ bọn chúng ẩn thân?”
Hồng Tuấn nói: “Ngươi quả thực thông minh!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung không những không làm thơ được, lại còn suýt bị Lý Bạch đoạt mất danh tiếng thần thám của Khu ma ti, đành trấn định tinh thần, đến trước vườn mẫu đơn, nhìn từ ngoài vào.
Một mùi hương nồng đậm truyền đến, giờ đang mùa hoa nở ở Lạc Dương, không biết vì sao ở đây không có một bóng du khách.
“Chỗ này không mở! Đi về phía đông đi! Chỗ đó có vườn cho các ngươi ngắm hoa!” Mấy tên binh sĩ cầm trường mâu nói.
Hồng Tuấn liếc Lý Cảnh Lung, cả hai liền hiểu ra, mấy binh sĩ kia chắc chắn là yêu quái.
Lý Bạch nói: “Chỗ này thủ vệ nghiêm ngặt, dường như có vấn đề.”
“Thông minh!” Hồng Tuấn tán thưởng.
Lý Cảnh Lung im lặng, sớm biết đã ném Lý Bạch ở lại Khu ma ti uống rượu cho rồi. Ba người lùi ra xa, nhìn trộm lại, chỉ thấy mấy tên binh sĩ ghé tai nhau, rồi một người lên ngựa, phi về phía nam thành, chắc là đi mật báo.
“Xông vào chứ?” Lý Bạch rút mạch đao, lười biếng nói.
Lý Cảnh Lung ngăn Lý Bạch lại, hỏi Hồng Tuấn: “Em luôn thắc mắc tại sao ta luôn đoán trước được địch nhân sẽ làm gì, giờ ta sẽ chỉ cho em.”
Hồng Tuấn nhìn Lý Bạch, rồi nhìn Lý Cảnh Lung, khẽ gật đầu.
“Đầu tiên, vì sao Vạn Giác biết chúng ta đến Lạc Dương?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, đột nhiên linh cơ khẽ động: “Côn Thần!”
Lý Cảnh Lung gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Hắn biết rõ cuộc nói chuyện đêm qua sẽ xảy ra, nhưng không biết chính xác cách thức và thời điểm các ngươi đến Lạc Dương.” Lý Bạch chống mạch đao, nhìn về phía xa.
Lý Cảnh Lung mỉm cười: “Cho nên hắn khống chế Côn Thần, cũng biết được một chút chuyện tương lai. Vấn đề thứ hai, sau đêm qua, nếu em là Vạn Giác, em sẽ làm gì?”
“Cho yêu quái đến giám thị chúng ta?” Hồng Tuấn cau mày.
“Chắc chắn.” Lý Cảnh Lung còn nói: “Vấn đề thứ ba, khi chúng ta phát hiện ra chỗ này, cách giải quyết thích đáng nhất là gì? Đánh đuổi người? Không thể, như vậy chỉ làm lớn chuyện.”
Hồng Tuấn không nghĩ nổi, nếu Vạn Giác biết bọn họ sẽ đến, muốn chuyển lực chú ý của bọn họ thì làm cách nào? Giả thiết chỗ này là hang ổ của đám hoa yêu, hắn không thể dời toàn bộ hoa viên đi được.
“Rất đơn giản.” Lý Bạch thuận miệng nói, “Lừa các ngươi, để các ngươi thấy chỗ này không có gì kỳ quái. Hoặc ở chỗ khác khiến các ngươi cắn mồi, sau đó mắc bẫy.”
“Nhưng khả năng này đã bị loại trừ.” Lý Cảnh Lung giương mắt nhìn phía vườn hoa, chậm rãi nói: “Nơi đưa tin cho chúng ta đảm bảo không ai biết được, đã xác nhận đây chính là nơi trọng yếu.”
“Nhưng thủ vệ chỗ này… là yêu quái cũng được, binh sĩ cũng tốt.” Hồng Tuấn kỳ quái nói, “Nhìn như không có chuẩn bị gì, như không biết chúng ta sẽ đến vậy.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Khả năng duy nhất, khi Vạn Giác sai người giám thị chúng ta, đã có chuyện xảy ra.”
Hồng Tuấn tỉnh ra, nói: “Vạn Giác phái yêu quái đến giám thị chúng ta…”
“Có lẽ ngay tại bước này đã sai lầm.” Lý Cảnh Lung đáp, “Theo phỏng đoán của ta, trong hàng ngũ địch có người phe ta.”
“Như vậy thì phải làm gì đây?” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung: “Đi phá vườn mẫu đơn này, xem có thu hoạch được gì không.”
Hồng Tuấn dở khóc dở cười: “Nãy không phải nói là không muốn động thủ sao?”
Lý Cảnh Lung không hiểu: “Vọt thẳng vào em lại trách ta không giải thích ngọn nguồn, vậy cũng có lỗi sao?”
Hồng Tuấn đành coi như thôi, Lý Cảnh Lung quay đầu nói: “Thái Bạch huynh, thủ vệ bên ngoài giao cho huynh. Chúng ta chỉ có một canh giờ thôi.”
“Còn một cổ vượn chưa thấy xuất hiện…”
“Dù ở đâu thì chắc chắn nó sẽ không ở đây. Lên!” Lý Cảnh Lung không nói hai lời, nhanh chân chạy vào vườn hoa, vệ binh rất nhanh đã đuổi theo, lúc thấy Lý Cảnh Lung chạy tới đám vệ binh giương cung, cũng không thèm giả vờ nữa, lập tức quát: “Địch tập kích! Khu ma sư đến rồi!”
Một tiếng này đã xác nhận hoàn toàn suy đoán của Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn huýt sáo, thả bốn thanh phi đao, hai mũi tên của vệ binh bay tới, bị Trảm Tiên Phi đao chém đứt thành mấy đoạn! Lý Bạch thì thần không biết quỷ không hay đã tới gần cửa vườn mẫu đơn, hô lên: “Giết được không?”
“Có thế…” Lý Cảnh Lung đáp.
Còn chưa dứt lời, Lý Bạch đã chém một đao, ‘vù’ một cái đã chém đôi thủ vệ kia, máu tươi tóe ra, Lý Cảnh Lung giận dữ hét: “Ngươi giết rồi còn hỏi ta làm gì?”
Hồng Tuấn hô: “Hạ thủ lưu yêu!”
Hồng Tuấn thấy đối phương chỉ có hai vệ binh, cảm giác hơi áy náy, Lý Bạch hô một tiếng: “Được!” Sau đó nhanh như gió đâm một đao, đao kia trúng đùi vệ binh còn lại, tên kia hét một tiếng rồi ngã xuống.
Đao pháp của Lý Bạch cực kỳ quỷ dị, không giống mạch đao Trung nguyên, một thanh mạch đao nhìn như kiếm nhưng không phải kiếm, lại dài nhỏ, như múa may đùa bỡn,
Hồng Tuấn định khen một tiếng, Lý Cảnh Lung nói: “Mau vào đi!” Sau đó túm chặt cổ áo Hồng Tuấn, hai người đạp mấy bước lên tường viện, xoay người một cái đã vào trong nội viện.
Mùi thơm tứ phía khiến cả hai đầu váng mắt hoa, trong vườn mẫu đơn có một ngọn núi giả, bên trong đều là mẫu đơn có màu sắc rất rực rỡ, hoa dường như còn tỏa ra hắc khí.
Lý Bạch hai đao đã khiến hai thủ vệ ngã quay ra đất, thủ vệ bỗng nhiên biến ảo hóa thành hai con hầu tử máu me đầy người, Lý Bạch nói: “Này, hầu tử?”
Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung vừa chạm chân xuống đất, thấy xung quanh đều là mẫu đơn, Lý Cảnh Lung nói: “Trên sách có ghi, hoa chỉ có thể dùng Hóa hình thuật khi đã trưởng thành, bản thể vẫn phải cắm rễ trong đất, nếu không sai, đây chính là chân thân của bọn chúng.
Đang nói chuyện, từ phòng nhỏ trong hoa viên ùa ra hơn chục tên vệ binh, hai người giật mình lùi ra sau, chỉ nghe thấy Lý Bạch hô một tiếng: “Để ta!”
Nói xong, Lý Bạch lấy túi rượu bên hông, uống mấy ngụm lớn, lảo đảo phóng đi, vệ binh từ hầu yêu hóa thành thoăn thoắt bò lên xà nhà chính giữa, cực kỳ mau lẹ. Nhưng tốc độ của Lý Bạch còn nhanh hơn, như hóa thành một cơn gió táp, vù vù mấy tiếng đã quật ngã một con. Càng say rượu, bước chân lại càng hoạt bát, hầu yêu bình thường cơ bản không chạm được vào hắn.
Ngoài Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn cuối cùng cũng gặp được một phàm nhân có thể dùng sức lực chính bản thân mình mà đối chọi được với yêu ma, Lý Bạch đâm đông chọc tây, như con thoi đảo giữa đám hầu yêu, cực kỳ điêu luyện, trường kiếm chạm đến đâu, đều là hầu yêu bị thương nhưng không chết.
“Hỏa thiêu nó?” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn đang định phóng hỏa, lập tức cả vườn mẫu đơn tỏa ra hắc khí, mùi thơm bốn phía bay lên, vô số nữ tử xích lõa đứng dậy từ trong bụi hoa, không ngừng rên rỉ.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn: “…”
“Bảy ngày sau, tính mạng ngươi sẽ gặp nguy.” Trên mắt Viên Côn che vải đen, thấp giọng nói, “Chỉ có thể đến trước Hiền Bảo đường mới cứu được mệnh của ngươi, sau đó đến Dao Quang tìm ta…”
Lúc Văn Tân và Viên Côn tách nhau ra, hào quang thu lại, Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn thoát ra khỏi ký ức của Văn Tân.
“Huynh học ở đâu vậy?” Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi.
Lý Cảnh Lung đáp: “Chiến Tử Thi Quỷ Vương dạy ta, nhưng chỉ hữu dụng với phàm nhân, người có pháp lực hoặc khỏe mạnh quá đều không làm được.”
“Dao Quang.” Lý Cảnh Lung dạo mấy bước trong sảnh, trầm ngâm nói, “Dao Quang ở đâu?”
“Chờ chút…” Hồng Tuấn nói, “Làm sao huynh lại nghĩ đến cách này?”
Lý Cảnh Lung nói: “Côn Thần có khả năng nhìn thấy tương lai, có khi từ chín ngày trước đã biết chúng ta đi đến Lạc Dương nên mượn người này báo tin cầu cứu cho chúng ta.”
“Ta hiểu.” Hồng Tuấn nói, “Nhưng từ đâu mà huynh nghĩ tới chuyện này?”
Lý Cảnh Lung nghĩ nghĩ, nói: “Từ thơ của Thái Bạch huynh.”
Hồng Tuấn: “???”
Lý Cảnh Lung mơ hồ cảm nhận được rằng Côn Thần có khả năng đoán trước tương lai, sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, nếu như giữa nhân tộc, yêu tộc, và Thiên Ma xảy ra một trận chiến, Côn Thần có thể xoay chuyển hoàn toàn thế cục. Hoặc nói là, có khi hắn đứng đằng sau mà điểu khiển tất cả.
Cho nên hắn mới nghĩ đến việc rời khỏi Trường An và chuyện của An Lộc Sơn, cùng Hồng Tuấn đến Lạc Dương. Hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Côn Thần, chỉ cần biết rõ lai lịch Thiên Ma, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, muốn đánh bại được địch nhân trước hết phải hiểu rõ nó.
Nhưng từ lúc này, Lý Cảnh Lung còn muốn hỏi một chút chuyện của tương lai…
Khu ma chú là một câu thơ, không biết sáng tác lúc nào, nhưng ít nhất sáu, bảy năm trước khi Lý Cảnh Lung kết giao với Lý Bạch cũng chưa nghe qua. Nhưng mà Thanh Hùng có vẻ như đã biết từ rất lâu rồi.
Vì sao Thanh Hùng biết thơ sau này Lý Bạch viết? Chỉ có một cách giải thích: đó là Côn Thần nhìn trước tương lai, biết được Phong ma chú, chú văn này là ai tạo ra? Không thể là Lý Bạch lúc nào cũng say khướt đem thơ của mình đi phong bế yêu ma được, nhất định là có người nào đó đã dùng thuật pháp này thành công.
“Vừa đi sẽ vừa giải thích cho em.” Lý Cảnh Lung nói, “Chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Hồng Tuấn để Văn Tân ở lại trông coi Khu ma ti, lại không ngờ Lý Bạch uống nửa bình rượu lại tỉnh táo, nói: “Đi đâu vậy, đưa ta theo?”
Lý Bạch lúc này đã cạo râu, chỉ có một chòm râu ngắn, tóc cũng chải cẩn thận, mặc một thân võ phục màu xanh sẫm, bên eo đeo mạch đao, quả là phong thần tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, không nhìn ra là đại thúc đã ngoài bốn mươi.
Lý Cảnh Lung cũng đưa hắn theo, giải thích cặn kẽ mọi chuyện, Lý Bạch nghe qua cũng không kinh ngạc, nói: “Có yêu quái cho ta giết mấy con không?”
Đây là Lý Bạch nói, nên nghe xong Hồng Tuấn gật đầu lia lịa nói được được, ngươi nói đều đúng, ta sẽ bảo vệ ngươi. Lý Cảnh Lung nghe thấy không biết khóc hay cười nữa.
“Ta đi lấy một cân rượu.” Lý Bạch nói.
Hai người chờ Lý Bạch lấy rượu.
“Dao Quang ở ngoài thành.” Lý Cảnh Lung nói, “Em bảo vệ Thái Bạch huynh chu toàn nhé.”
“Huynh còn biết thuật pháp gì nữa?” Hồng Tuấn hoài nghi nhìn Lý Cảnh Lung, cảm giác thừa cơ hắn không để ý, Lý Cảnh Lung đã vụng trộm học pháp thuật gì đó. Lý Cảnh Lung buông tay, đáp: “Quả không có.”
Ngẫm lại, Lý Cảnh Lung vỗ tay, hai tay giang ra, tên trong bao đựng phía sau ‘vù’ một cái bay tản ra ngoài.
“Đinh Đầu Thất tiễn cũng học được!” Hồng Tuấn cả kinh.
Lý Cảnh Lung nói: “Chỉ phóng chứ không thu được.
Mũi tên phóng ra rất đẹp, chỉ có mỗi một mũi quay lại, ba người lăng xăng chạy đi nhặt tên xong, Hồng Tuấn lại hỏi: “Còn nữa không?”
“Không có.” Lý Cảnh Lung có chút đắc ý, Hồng Tuấn phỏng đoán không chừng lát nữa lại thể hiện thêm chiêu gì đó nữa cũng nên, cũng không hỏi thêm gì nữa. Ba người đi ra ngoài thành. Nghĩ đến năng lực của Côn Thần, Hồng Tuấn mới hiểu ra Lý Cảnh Lung có chủ đích từ trước, lại nói: “Liệu hắn có nói tương lai cho chúng ta không?”
Lý Cảnh Lung đáp: “Em muốn biết sao?”
Hồng Tuấn chần chừ một lát, Lý Bạch từ đầu đến cuối vẫn im lặng, đột nhiên cất tiếng: “Nếu là ta, nguyện không muốn biết.”
Hồng Tuấn “ừ” một tiếng, “Ngươi nói đúng.”
Lý Cảnh Lung nghĩ thầm đầu óc Hồng Tuấn còn có dùng được hay không vậy, nhưng hắn vẫn nhịn không dám nói ra miệng. Chỉ bảo với Lý Bạch: “Cho dù có biết trước kết quả, nhưng không đoán được tiến trình.”
“Cái đó là.” Lý Bạch mỉm cười, “Nếu nói là kết quả, cuối cùng cũng không thoát được một chữ ‘tử’.”
Ba người tới ngoài thành, Lý Cảnh Lung hỏi Hồng Tuấn: “Em nhìn Thất Tinh lâu vũ ở Lạc Dương, có phải Dao Quang không?”
Hồng Tuấn nhìn phía xa, quả nhiên từ Thiên Xu đến Thông Thiên tháp, kéo dài đến phía bắc ngoài thành đều ở trong Lạc Dương, mà thất tinh lại thiếu Bắc Đẩu Tinh, nhất định phía bắc Dao Quang chính là Long Môn sơn, mà dưới Long Môn là động đá Long Môn.
“Không phải chỗ này.” Lý Cảnh Lung đến một mô đất cao, nhìn bốn phía, Lạc Thủy cách đó không xa đang chảy tới.
Lý Bạch nói: “Khung cảnh này khiến thi hứng đại phát…”
Hồng Tuấn mong chờ nhìn Lý Bạch, Lý Cảnh Lung lại nói, “Thái Bạch huynh, giờ đang nhiều việc, đừng làm thơ.”
Lý Bạch: “Được rồi.”
Hồng Tuấn: “….”
“Huynh có biết đang làm gì không vậy!” Hồng Tuấn hô lên, “Thơ lưu danh thiên cổ lại thiếu một bài bây giờ!”
Lý Cảnh Lung đành cười cười: “Nhưng so với an nguy của Lạc Dương, của thiên hạ, ta thấy thơ văn cũng không quá quan trọng. Khi nào rảnh rỗi ca ca làm thơ cho em?”
Hồng Tuấn nghĩ thầm ngươi biết sao? Nhưng cũng bán tín bán nghi, cảm giác Lý Cảnh Lung cái gì cũng biết, lỡ như thơ của hắn còn viết hay hơn Lý Bạch thì sao… không không không, không có khả năng!
“Huynh làm một bài xem?” Hồng Tuấn nói.
”Quay về rồi nói.” Lý Cảnh Lung chân thành nói, “Tra án trước đã.”
Lý Cảnh Lung cuối cùng cũng dời được lực chú ý của Hồng Tuấn trên người Lý Bạch đi, đúng là làm một cái bánh vẽ cực to mà, trên đời này ai dám so thơ với Lý Bạch cơ chứ? Hồng Tuấn cứ mong chờ nhìn hắn, khiến hắn hơi run.
“Các ngươi tìm chỗ này phải không?” Lý Bạch ra hiệu hai người nhìn một vườn mẫu đơn cách đó chừng năm mươi bước. Lúc trước hai người đã kể qua cho hắn, nói: “Có hoa yêu, như vậy vườn mẫu đơn là chỗ bọn chúng ẩn thân?”
Hồng Tuấn nói: “Ngươi quả thực thông minh!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Lý Cảnh Lung không những không làm thơ được, lại còn suýt bị Lý Bạch đoạt mất danh tiếng thần thám của Khu ma ti, đành trấn định tinh thần, đến trước vườn mẫu đơn, nhìn từ ngoài vào.
Một mùi hương nồng đậm truyền đến, giờ đang mùa hoa nở ở Lạc Dương, không biết vì sao ở đây không có một bóng du khách.
“Chỗ này không mở! Đi về phía đông đi! Chỗ đó có vườn cho các ngươi ngắm hoa!” Mấy tên binh sĩ cầm trường mâu nói.
Hồng Tuấn liếc Lý Cảnh Lung, cả hai liền hiểu ra, mấy binh sĩ kia chắc chắn là yêu quái.
Lý Bạch nói: “Chỗ này thủ vệ nghiêm ngặt, dường như có vấn đề.”
“Thông minh!” Hồng Tuấn tán thưởng.
Lý Cảnh Lung im lặng, sớm biết đã ném Lý Bạch ở lại Khu ma ti uống rượu cho rồi. Ba người lùi ra xa, nhìn trộm lại, chỉ thấy mấy tên binh sĩ ghé tai nhau, rồi một người lên ngựa, phi về phía nam thành, chắc là đi mật báo.
“Xông vào chứ?” Lý Bạch rút mạch đao, lười biếng nói.
Lý Cảnh Lung ngăn Lý Bạch lại, hỏi Hồng Tuấn: “Em luôn thắc mắc tại sao ta luôn đoán trước được địch nhân sẽ làm gì, giờ ta sẽ chỉ cho em.”
Hồng Tuấn nhìn Lý Bạch, rồi nhìn Lý Cảnh Lung, khẽ gật đầu.
“Đầu tiên, vì sao Vạn Giác biết chúng ta đến Lạc Dương?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, đột nhiên linh cơ khẽ động: “Côn Thần!”
Lý Cảnh Lung gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Hắn biết rõ cuộc nói chuyện đêm qua sẽ xảy ra, nhưng không biết chính xác cách thức và thời điểm các ngươi đến Lạc Dương.” Lý Bạch chống mạch đao, nhìn về phía xa.
Lý Cảnh Lung mỉm cười: “Cho nên hắn khống chế Côn Thần, cũng biết được một chút chuyện tương lai. Vấn đề thứ hai, sau đêm qua, nếu em là Vạn Giác, em sẽ làm gì?”
“Cho yêu quái đến giám thị chúng ta?” Hồng Tuấn cau mày.
“Chắc chắn.” Lý Cảnh Lung còn nói: “Vấn đề thứ ba, khi chúng ta phát hiện ra chỗ này, cách giải quyết thích đáng nhất là gì? Đánh đuổi người? Không thể, như vậy chỉ làm lớn chuyện.”
Hồng Tuấn không nghĩ nổi, nếu Vạn Giác biết bọn họ sẽ đến, muốn chuyển lực chú ý của bọn họ thì làm cách nào? Giả thiết chỗ này là hang ổ của đám hoa yêu, hắn không thể dời toàn bộ hoa viên đi được.
“Rất đơn giản.” Lý Bạch thuận miệng nói, “Lừa các ngươi, để các ngươi thấy chỗ này không có gì kỳ quái. Hoặc ở chỗ khác khiến các ngươi cắn mồi, sau đó mắc bẫy.”
“Nhưng khả năng này đã bị loại trừ.” Lý Cảnh Lung giương mắt nhìn phía vườn hoa, chậm rãi nói: “Nơi đưa tin cho chúng ta đảm bảo không ai biết được, đã xác nhận đây chính là nơi trọng yếu.”
“Nhưng thủ vệ chỗ này… là yêu quái cũng được, binh sĩ cũng tốt.” Hồng Tuấn kỳ quái nói, “Nhìn như không có chuẩn bị gì, như không biết chúng ta sẽ đến vậy.”
Lý Cảnh Lung trầm giọng nói: “Khả năng duy nhất, khi Vạn Giác sai người giám thị chúng ta, đã có chuyện xảy ra.”
Hồng Tuấn tỉnh ra, nói: “Vạn Giác phái yêu quái đến giám thị chúng ta…”
“Có lẽ ngay tại bước này đã sai lầm.” Lý Cảnh Lung đáp, “Theo phỏng đoán của ta, trong hàng ngũ địch có người phe ta.”
“Như vậy thì phải làm gì đây?” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung: “Đi phá vườn mẫu đơn này, xem có thu hoạch được gì không.”
Hồng Tuấn dở khóc dở cười: “Nãy không phải nói là không muốn động thủ sao?”
Lý Cảnh Lung không hiểu: “Vọt thẳng vào em lại trách ta không giải thích ngọn nguồn, vậy cũng có lỗi sao?”
Hồng Tuấn đành coi như thôi, Lý Cảnh Lung quay đầu nói: “Thái Bạch huynh, thủ vệ bên ngoài giao cho huynh. Chúng ta chỉ có một canh giờ thôi.”
“Còn một cổ vượn chưa thấy xuất hiện…”
“Dù ở đâu thì chắc chắn nó sẽ không ở đây. Lên!” Lý Cảnh Lung không nói hai lời, nhanh chân chạy vào vườn hoa, vệ binh rất nhanh đã đuổi theo, lúc thấy Lý Cảnh Lung chạy tới đám vệ binh giương cung, cũng không thèm giả vờ nữa, lập tức quát: “Địch tập kích! Khu ma sư đến rồi!”
Một tiếng này đã xác nhận hoàn toàn suy đoán của Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn huýt sáo, thả bốn thanh phi đao, hai mũi tên của vệ binh bay tới, bị Trảm Tiên Phi đao chém đứt thành mấy đoạn! Lý Bạch thì thần không biết quỷ không hay đã tới gần cửa vườn mẫu đơn, hô lên: “Giết được không?”
“Có thế…” Lý Cảnh Lung đáp.
Còn chưa dứt lời, Lý Bạch đã chém một đao, ‘vù’ một cái đã chém đôi thủ vệ kia, máu tươi tóe ra, Lý Cảnh Lung giận dữ hét: “Ngươi giết rồi còn hỏi ta làm gì?”
Hồng Tuấn hô: “Hạ thủ lưu yêu!”
Hồng Tuấn thấy đối phương chỉ có hai vệ binh, cảm giác hơi áy náy, Lý Bạch hô một tiếng: “Được!” Sau đó nhanh như gió đâm một đao, đao kia trúng đùi vệ binh còn lại, tên kia hét một tiếng rồi ngã xuống.
Đao pháp của Lý Bạch cực kỳ quỷ dị, không giống mạch đao Trung nguyên, một thanh mạch đao nhìn như kiếm nhưng không phải kiếm, lại dài nhỏ, như múa may đùa bỡn,
Hồng Tuấn định khen một tiếng, Lý Cảnh Lung nói: “Mau vào đi!” Sau đó túm chặt cổ áo Hồng Tuấn, hai người đạp mấy bước lên tường viện, xoay người một cái đã vào trong nội viện.
Mùi thơm tứ phía khiến cả hai đầu váng mắt hoa, trong vườn mẫu đơn có một ngọn núi giả, bên trong đều là mẫu đơn có màu sắc rất rực rỡ, hoa dường như còn tỏa ra hắc khí.
Lý Bạch hai đao đã khiến hai thủ vệ ngã quay ra đất, thủ vệ bỗng nhiên biến ảo hóa thành hai con hầu tử máu me đầy người, Lý Bạch nói: “Này, hầu tử?”
Hồng Tuấn cùng Lý Cảnh Lung vừa chạm chân xuống đất, thấy xung quanh đều là mẫu đơn, Lý Cảnh Lung nói: “Trên sách có ghi, hoa chỉ có thể dùng Hóa hình thuật khi đã trưởng thành, bản thể vẫn phải cắm rễ trong đất, nếu không sai, đây chính là chân thân của bọn chúng.
Đang nói chuyện, từ phòng nhỏ trong hoa viên ùa ra hơn chục tên vệ binh, hai người giật mình lùi ra sau, chỉ nghe thấy Lý Bạch hô một tiếng: “Để ta!”
Nói xong, Lý Bạch lấy túi rượu bên hông, uống mấy ngụm lớn, lảo đảo phóng đi, vệ binh từ hầu yêu hóa thành thoăn thoắt bò lên xà nhà chính giữa, cực kỳ mau lẹ. Nhưng tốc độ của Lý Bạch còn nhanh hơn, như hóa thành một cơn gió táp, vù vù mấy tiếng đã quật ngã một con. Càng say rượu, bước chân lại càng hoạt bát, hầu yêu bình thường cơ bản không chạm được vào hắn.
Ngoài Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn cuối cùng cũng gặp được một phàm nhân có thể dùng sức lực chính bản thân mình mà đối chọi được với yêu ma, Lý Bạch đâm đông chọc tây, như con thoi đảo giữa đám hầu yêu, cực kỳ điêu luyện, trường kiếm chạm đến đâu, đều là hầu yêu bị thương nhưng không chết.
“Hỏa thiêu nó?” Lý Cảnh Lung nói.
Hồng Tuấn đang định phóng hỏa, lập tức cả vườn mẫu đơn tỏa ra hắc khí, mùi thơm bốn phía bay lên, vô số nữ tử xích lõa đứng dậy từ trong bụi hoa, không ngừng rên rỉ.
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn: “…”
Danh sách chương