Trong màn đêm, tiếng sói nghẹn ngào mang theo dòng nước mắt ròng ròng trên gương mặt thiếu niên đang ngồi trong sơn động.
Hắn ngồi xuống mặt đất lạnh băng, chùi nước mắt nước mũi, trên lưng cắm một mũi tên, mũi tên kia xuyên qua ngực, hắn không ngừng run rẩy, từ trong cổ họng phát ra tiếng rống buồn bực như sắp chết.
Trong sơn động, một bức “Lộc Vương bổn sinh đồ” sinh động như thật được vẽ trên vách động, Lộc Vương toàn thân trắng tuyết, trên lưng có đốm màu cửu sắc quay người từ trong bích họa đi ra.
Đàn sói nhường đường, Bạch Lộc chậm rãi đến trước mặt thiếu niên Mạc Nhật Căn đang nằm rạp trên đất.
“Người sống một đời, như ở trong bụi gai.”
Trên sừng nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ lấy Mạc Nhật Căn. Mà Mạc Nhật Căn huyễn hóa thành sói, Thương Lang da lông bạc xám ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lộc.
“Đi thôi.” Bạch Lộc dịu dàng nói, “Biển gai dù rộng lớn, nhưng vẫn sẽ có điểm cuối.”
Nó cúi đầu, ôn hòa vuốt ve bên cổ Thương Lang, hào quang từ sừng hươu khiến vết thương của Thương Lang khép lại. Mạc Nhật Căn gian nan đứng dậy, Bạch Lộc hóa thành sao trời bay khỏi hang động. Mạc Nhật Căn quay người, ra khỏi hang, bên ngoài rừng núi ánh rạng đông rực rỡ hiện lên.
Bình minh lên, một tia nắng sớm chiếu vào An Tây Vệ phủ, đậu lại trên mặt Mạc Nhật Căn.
Hắn mở hai mắt, nửa người để trần, trên lưng chằng chịt vết roi, ngồi trong nhà tù vắng vẻ, nhớ lại giấc mộng ban nãy.
Cửa gian phòng mở ra, một nam tử cao lớn bước vào nói: “Mạc Nhật Căn ra ngoài!”
Đinh Đầu Thất tiễn của Mạc Nhật Căn đã bị lấy đi, toàn thân không có pháp bảo, trên cổ tay cổ chân đeo xích chế tạo từ một thứ kim loại kì lạ nào đó, đinh đang rung động, hắn lê bước vào trong sảnh. An Lộc Sơn không có ai bên cạnh ngoài hai nam tử áo đen đứng hai bên.
“Ta biết cha ngươi.” An Lộc Sơn nói, “Bộ tộc Thất Vi phía nam, An Bất Tư Nhi Khất Dẫn Mạc Hạ Đốt.”
Mạc Nhật Căn ngẩng đầu, nhìn An Lộc Sơn, An Lộc Sơn lại nói: “Chúng ta còn từng đánh trận.”
Mạc Nhật Căn vẫn trầm mặc, An Lộc Sơn nói: “Ta nghe nói hắn có một đứa con trai, là Lê Minh Tinh của thảo nguyên.”
Lông mày Mạc Nhật Căn hơi nhíu lại, An Lộc Sơn hỏi: “Sau đó mai danh ẩn tích, ta đoán hẳn đã đến Trung Nguyên, ngươi đến Trung Nguyên làm gì?”
Mạc Nhật Căn đáp: “Trong lòng người hẳn đã rõ rồi chứ Thiên Ma!”
An Lộc Sơn cười ha ha, cười đến rung cả giường, nói: “Đến giết ta? Có chắc không!”
“Bộ lạc dưới trướng Khất dẫn Mạc Hạ Đốt đối với Tiết Độ sứ đại nhân, chỉ cần vung tay một cái là diệt sạch.” Nam tử áo đen nói, “Các ngươi chỉ có một vạn bốn ngàn bảy trăm người, trong tộc nam tử có thể đánh trận không đến tám ngàn. Mười năm trước cắt đất cầu hòa với Khiết Đan, chỉ mong được nghỉ ngơi dưỡng sức.”
An Lộc Sơn cười lạnh, “Ta chỉ cần hạ lệnh, năm vạn thiết kỵ sẽ Bắc tiến, trong vòng một tháng xóa sổ bộ lạc của ngươi.”
“Không tồi.” Mạc Nhật Căn gật đầu, “Ngươi thậm chí cũng chẳng cần phát binh, tự mình đến bên hồ Tạp Nhĩ Tây, phóng thích ma khí, thì lão ấu trong tộc đều bị ngươi bóp chết.”
“Không đến mức đấy.” An Lộc Sơn hòa ái cười, “Chỉ cần ngươi đồng ý đến chỗ này, thì bộ tộc của ngươi không những không lo lắng tính mệnh, qua mấy năm nữa còn là thần thuộc của ta.”
“Ta nói đồng ý quy hàng.” Mạc Nhật Căn nhìn An Lộc Sơn một lượt, rồi lạnh lùng nói, “Ngươi sẽ tin sao?”
An Lộc Sơn lại cười to một tràng, hắn nhìn lại Mạc Nhật Căn, đột nhiên đứng dậy rời khỏi giường, đứng trước Mạc Nhật Căn, nhỏ giọng nói: “Ta biết Lý Cảnh Lung đang tìm cái gì, đáng tiếc, các ngươi tìm nhầm chỗ rồi…”
Mạc Nhật Căn trợn mắt, ngay sau đó An Lộc Sơn duỗi tay ấn lên lồng ngực hắn!
Mạc Nhật Căn không kịp chuẩn bị, bị một đạo ma khí quấn quanh người, thống khổ rống to, trái tim bị ma khí kéo ra khỏi lồng ngực.
Trái tim lóe ra hào quang lam xám, bị ma khí ăn mòn, Mạc Nhật Căn mở to hai mắt, con ngươi trống rỗng nhìn về phía trái tim của mình.
“Ngươi làm được, vì sao lại không làm?”
“Mũi tên của ngươi có thể đến được nơi mà không binh khí nào đến được…”
“Chỉ cần một mũi tên là có thể báo thù cho mẫu thân ngươi.”
“Ta thấy rồi!” Theo tiếng cười càn rỡ của An Lộc Sơn, Mạc Nhật Căn quỳ gối trước giường, một cảnh tượng dần hiện lên, thù hận mười ba năm về trước, huyễn ảnh trong biển máu hóa thành màu đen, dần dần bao phủ khắp trái tim.
Trái tim Mạc Nhật Căn vẫn đập đều, nhịp nhàng rung động, Mạc Nhật Căn không nói một lời, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Ở tận cùng, có cái gì?” Giọng nói của An Lộc Sơn trầm thấp mà khàn đặc.
“Yêu quái…”
“Là yêu quái!”
Ánh mắt sợ hãi lấp loáng trước mặt, tên bắn trên trận, Mạc Nhật Căn đang dạy đám ấu đệ học võ, một đệ đệ trượt chân ngã, hắn cười cười kéo dậy, đối phương lại sợ hãi rời đi.
Trong lều vải, thê tử của phụ thân nhìn Mạc Nhật Căn, phụ thân hắn gọi hắn đến gần, giơ tay cho một bạt tai.
Mạc Nhật Căn im lặng không nói.
Cảnh tượng biến ảo, Thương Lang chở Hồng Tuấn, chạy dưới ánh trăng, nhảy qua nóc nhà.
“Mạc Nhật Căn?” Hồng Tuấn thấp giọng hỏi.
“Ừm?” Thương Lang dừng bước hơi quay đầu.
Hồng Tuấn ra hiệu cứ đi tiếp, lại hỏi: “Ngươi là yêu quái sao?”
“Coi như thế đi.” Thương Lang đáp, “Trong tộc đã mấy trăm năm chưa từng có Thương Lang hóa thân làm người, ta cũng không biết ta là cái gì, đừng nói cho bọn A Thái biết.”
Thương Lang không muốn Lý Cảnh Lung nghe được quá nhiều, tới trước viện khom người nhảy lên tường viện, lấy đà đáp lên nóc nhà.
Mây đen Trường An tản dần ra, ánh trăng chiếu rọi, Thương Lang chở theo thiếu niên, vô thanh vô tức chạy dọc trên những nóc nhà.
“Ngươi sẽ không hàng phục ta chứ?” Thương Lang đột nhiên nói.
Hồng Tuấn cười, ghé tai nó nói: “Ta có một nửa huyết thống yêu tộc.”
“Ừm.” Thương Lang cũng không ngờ, lỗ tai liền run một cái, hỏi: “Nhưng ta thấy ngươi không giống.”
“Cha ta là…”
“Suỵt.” Thương Lang đáp, “Không cần nói nhiều, cha ta từng nói, yêu với người cũng không khác nhau, cũng phân thiện ác.”
Một bô lão người Tát Mãn cầm quyền trượng trong tay, đứng trước đống lửa thấp giọng nói: “Yêu và người cũng không khác nhau, chỉ phân thiện ác, là yêu thì thế nào?”
Đột nhiên hắc hỏa vọt đến, bao trùm toàn bộ quá khứ, An Lộc Sơn thủ thế, trái tim bị ăn mòn đến đen kịt kia bay ngược về lồng ngực Mạc Nhật Căn khiến hắn chấn động, ngã nghiêng người trên mặt đất,
Cá chép yêu núp ngoài cửa sổ, một bên mắt cá nhìn thấy, chậm rãi rụt đầu lại.
Một nam tử áo đen tiến đến, đỡ Mạc Nhật Căn đứng dậy.
Ánh mắt An Lộc Sơn phức tạp, nói: “Đã muốn giết hoàng đế Đại Đường, sao không sớm động thủ?”
Mạc Nhật Căn cúi đầu, toàn thân bao bọc bởi hắc hỏa, sau khi hắc hỏa tiến vào cơ thể hắn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía An Lộc Sơn, trong mắt xuất hiện hai ngọn lửa đen không ngừng xoay tròn.
“Một mũi tên nữa ở đâu?” An Lộc Sơn trầm giọng nói.
Thuộc hạ đi đến nâng một cái mâm gỗ, bên trong có sáu mũi tên, Mạc Nhật Căn nâng tay trái, để bên trên mâm gỗ, sáu mũi tên bắt đầu chấn động.
Sáng sớm, mũi tên buộc trên cổ tay Lục Hứa không ngừng di chuyển, chỉ về một phía nào đó.
A Thái cùng A Sử Na Quỳnh đang thương nghị, Lục Hứa nhanh chóng đi ra, ra hiệu mọi người nhìn xem phương hướng mà mũi tên chỉ là ở đâu. Đinh Đầu Thất tiễn được chế tạo từ kim loại tinh luyện của phương Tây, có khả năng nhận chủ như Trảm Tiên Phi Đao của Hồng Tuấn, từ trước tới nay, pháp bảo nhận chủ là pháp bảo từ thượng cổ và có pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ không biết Mạc Nhật Căn đã làm thế nào khiến nó nhận chủ.
“Hắn đang triệu hồi Đinh Đầu Thất tiễn.” Lục Hứa nói.
Mạc Nhật Căn sớm đã báo với bọn họ, Đinh Đầu Thất tiễn có động tĩnh gì tức là hắn đã có khả năng triệu hồi pháp bảo. Mà ám hiệu này cũng có nghĩa là hắn đã lấy được lòng tin của An Lộc Sơn, kế hoạch chính thức bắt đầu.
“Nhất định phải nói cho ngươi biết việc này.” A Thái nghiêm túc nhìn Lục Hứa, “Kế hoạch có lẽ sẽ thay đổi.”
Lục Hứa: “...”
“Căn cứ thông tin của các ngươi,” A Sử Na Quỳnh nghiêm túc nói, “Chúng ta so sánh với điển tích, thứ ngươi thấy đúng là Thần Hỏa, nhưng chỉ là một hình thái của Thần Hỏa, không phải hoàn toàn là nó. Ngoại trừ cánh tay Hỏa Thần, nó sẽ có các bộ phận khác, tùy thời điểm mà An Lộc Sơn sẽ sử dụng để phát huy uy lực, lần tới động thủ, có lẽ nó sẽ không ở trên lưng hắn.”
“Thần Hỏa vô hình.” A Thái nói, “Ta hiện giờ có cách thu hồi nó rồi.”
Lục Hứa nói: “Lúc động thủ, nhất định phải xác nhận xem An Lộc Sơn đã chuyển nó đến đâu.”
Cừu Vĩnh Tư như có điều gì còn suy nghĩ, nho nhã gật đầu, nói: “Đồng thời, khi An Lộc Sơn sử dụng nó, các ngươi phải chuẩn bị một món pháp bảo hệ thủy, mới có thể cướp rồi phong ấn nó lại được.”
Lục Hứa thầm nghĩ may còn có Mạc Nhật Căn bên cạnh An Lộc Sơn, nếu giờ lỗ mãng hành động chỉ có thể thất bại mà thôi.
Mặt trời lên cao, trong Khu ma ti ở Lạc Dương, Hồng Tuấn còn ngái ngủ đẩy tay Lý Cảnh Lung đang ôm hắn ra, xem tình hình mọi người thế nào. Đêm qua Lý Bạch theo hai người trở về liền ngáy luôn, lúc này vẫn còn đang ngủ trong sảnh.
Văn Tân bôi thuốc xong tình hình cũng tốt hơn đang phơi nắng dưới hiên.
“Ta đỡ hơn nhiều.” Văn Tân thấy Hồng Tuấn, vội nói, “Ân công, thuốc của ngài quả hữu dụng!”
Hồng Tuấn bảo hắn lè lưỡi xem thế nào, rồi nói: “Ngươi không mắc bệnh, là trúng độc. Ta chế thuốc giải cho ngươi, uống xong sẽ đỡ hơn, nhưng triệt để giải độc thì phải xem duyên số của ngươi vậy.”
Nói xong Hồng Tuấn đi vào phối dược cho Văn Tân, đêm qua trở về, hắn biết được Văn Tân trúng xuân dược của Mẫu đơn yêu, giải dược cần lấy trên người hoa yêu. Nhưng mà không ít yêu quái vốn có yêu độc, sau khi giao hoan với nhân tộc, ngay cả bản thân cũng không biết cách giải. Bắt được hoa yêu kia rất phí sức, lại chưa chắc có hiệu quả, thế là Hồng Tuấn to gan, nghĩ tới cách lấy độc trị độc.
Yêu lực thế gian, đều dùng Kỳ môn độn giáp: “Sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai” làm đối ứng. Tương ứng nở hoa kết trái, hoa yêu lấy “phồn thực” “tính dục” mà lớn mạnh, ứng với sinh môn, là nguyên nhân mà toàn thân Văn Tân thối rữa.
Mà Chiến Tử Thi Quỷ thì tượng trưng cho vạn vật tịch diệt, ứng với tử môn, thi độc hạ xuống có thể tạo ra tình cảnh chết chóc đau đớn.
Lúc trước ở Lương Châu, Hồng Tuấn từng rất hiếu kỳ về thi độc của Thi Quỷ nên đòi mấy sợi tóc của Lưu Phi đốt thành tro, cũng lấy mấy giọt máu cho vào trong lọ, lúc này lấy độc trị độc, Văn Tân coi Hồng Tuấn như thần y, tự nhiên đồng ý thử thuốc, chỉ cần chữa khỏi thì thế nào cũng được.
“Ta thực sự yêu nàng.” Văn Tân còn không biết Hương Ngọc là yêu quái, “Ân công, ngài có thể cứu nàng không, đời này ta nguyện làm trâu làm ngựa…”
Hồng Tuấn không yên tâm, pha loãng thi độc vì sợ Văn Tân không chịu được, cho dù không giải được độc cũng không nên hạ độc chết người ta, vừa quan sát vừa tăng liều lượng cũng không muộn. Cuối cùng pha được một chén rượu nhỏ, đưa cho Văn Tân, Văn Tân bưng chén nói với Hồng Tuấn: “Cả đời này, chỉ có lúc ấy ta mới biết thực sự mình đã yêu một người.”
“Uống nhanh đi.” Hồng Tuấn nói, “Đừng nói nhảm nữa.”
Hồng Tuấn bị tên gia hỏa dài dòng này đả động, ngay lúc Văn Tân định uống, Lý Bạch tỉnh lại, kêu lên: “Rượu! Có rượu!”
Hồng Tuấn liền hô lên: “Ngươi không uống được! Đây là thuốc…”
Lý Bạch chộp lấy cái chén, Hồng Tuấn định cản lại nhưng không theo kịp, Hồng Tuấn lần đầu bại dưới tay phàm nhân, lúc này trong nội viện đã thành cảnh gà bay chó sủa. May thay Lý Cảnh Lung nghe thấy, vội vàng chạy đến, chặn tay Lý Bạch, hai người liên thủ mới đoạt được chén rượu về.
Hồng Tuấn vội nói: “Trong sảnh còn rượu đó, ngươi uống đi.” Nói xong cho Văn Tân uống thuốc, Văn Tân uống một hớp rượu cũng đã say, hô to một tiếng: “Ta chết mất!”
Tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu nhìn Văn Tân, Văn Tân ngã uống, Hồng Tuấn vội qua xem xét, Lý Cảnh Lung hỏi: “Em cho hắn dùng thuốc gì?”
Hồng Tuấn giải thích ngắn gọn vài câu xong, Lý Bạch ở bên cạnh ha ha cười, đi qua tiền viện cất giọng nói: “Sinh giả vị quá khách, Tử giả vị quy nhân…”
“… Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần.”
Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, kiểm tra Văn Tân, Lý Cảnh Lung đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đó không phải phong ma chú sao?”
Hồng Tuấn mờ mịt: “Là thơ của hắn mà?”
Lý Cảnh Lung cảm thấy hơi nghi hoặc, nói: “Cũng là phong ma chú, đúng không?”
Hồng Tuấn gật gật đầu.
Lý Cảnh Lung lại hỏi: “Thanh Hùng biết bài thơ này? Hay là sớm hơn? Lý Bạch làm bài thơ này khi nào?”
“Lý Bạch ở trong sảnh, sao huynh không hỏi hắn đi!” Hồng Tuấn bận sắp chết rồi, nói, “Nhanh chóng cứu người mới quan trọng.”
Lý Cảnh Lung lúc này mới lấy lại tinh thần, ôm xốc Văn Tân lên, kiểm tra hơi thở của hắn, nói: “Còn sống, không cần lo.”
Hồng Tuấn thấy trên người Văn Tân hiện ra thi ban, dường như khắc chế được việc rữa nát thân thể, làn da đỏ ửng dần nhạt đi, Lý Cảnh Lung vận lực, bạch quang hiện ra, truyền vào cơ thể hắn, để bảo vệ tâm mạch, giúp hắn kháng độc.
Văn Tân không ngừng run rẩy, nhưng hô hấp rõ ràng hơn nhiều, vết thương trên người khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được, so với hơi thở mong manh lúc trước khôi phục nhiều lắm rồi. Hồng Tuấn thở ra, hai người canh giữ bên người Văn Tân, cuối cùng hắn mở mắt, nói: “Đau chết mất!”
“Có hiệu quả!” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung đỡ hắn đi vào, Văn Tân đang định dập đầu tạ ơn với Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung nói: “Không cần vội khấu tạ, ta hỏi ngươi, sao lại gặp gỡ Hồng Tuấn nhà ta?”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn không hiểu, chẳng phải trùng hợp sao? Văn Tân nghĩ nghĩ, nhớ đến một chuyện: “A! Đúng rồi! Có một người mù! Chín ngày trước, ta gặp một người mù, người ấy bảo, mệnh ta không còn được bao lâu sẽ ngã bệnh, bảo ta đến Hiền Bảo đường xem bệnh…”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung cực kỳ kinh ngạc! Lý Cảnh Lung tóm chặt Văn Tân, thấp giọng nói: “Nói rõ xem, người mù kia bộ dáng thế nào? Nói những gì?”
“Không có… không có.” Văn Tân trầm tư suy nghĩ, đáp: “Các ngươi biết hắn? Hắn… sắc mặt hắn rất trắng, không giống người, dường như có nói…”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, trầm giọng niệm vài câu chú văn, nâng tay đặt trên trán Văn Tân, tay kia thì nắm tay Hồng Tuấn.
Bạch quang lóe lên, Hồng Tuấn nhìn thấy ký ức của Văn Tân!
________________________________________
Ma hỏa thực tâm: ma hỏa nuốt tim
ý chỉ tình cảnh Mạc Nhật Căn bị ma hỏa xâm chiếm toàn bộ trái tim ấy.
Từ đoạn này lại bắt đầu cho mấy cháu ăn hành rồi (╥ω╥)
Hắn ngồi xuống mặt đất lạnh băng, chùi nước mắt nước mũi, trên lưng cắm một mũi tên, mũi tên kia xuyên qua ngực, hắn không ngừng run rẩy, từ trong cổ họng phát ra tiếng rống buồn bực như sắp chết.
Trong sơn động, một bức “Lộc Vương bổn sinh đồ” sinh động như thật được vẽ trên vách động, Lộc Vương toàn thân trắng tuyết, trên lưng có đốm màu cửu sắc quay người từ trong bích họa đi ra.
Đàn sói nhường đường, Bạch Lộc chậm rãi đến trước mặt thiếu niên Mạc Nhật Căn đang nằm rạp trên đất.
“Người sống một đời, như ở trong bụi gai.”
Trên sừng nó tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ lấy Mạc Nhật Căn. Mà Mạc Nhật Căn huyễn hóa thành sói, Thương Lang da lông bạc xám ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Lộc.
“Đi thôi.” Bạch Lộc dịu dàng nói, “Biển gai dù rộng lớn, nhưng vẫn sẽ có điểm cuối.”
Nó cúi đầu, ôn hòa vuốt ve bên cổ Thương Lang, hào quang từ sừng hươu khiến vết thương của Thương Lang khép lại. Mạc Nhật Căn gian nan đứng dậy, Bạch Lộc hóa thành sao trời bay khỏi hang động. Mạc Nhật Căn quay người, ra khỏi hang, bên ngoài rừng núi ánh rạng đông rực rỡ hiện lên.
Bình minh lên, một tia nắng sớm chiếu vào An Tây Vệ phủ, đậu lại trên mặt Mạc Nhật Căn.
Hắn mở hai mắt, nửa người để trần, trên lưng chằng chịt vết roi, ngồi trong nhà tù vắng vẻ, nhớ lại giấc mộng ban nãy.
Cửa gian phòng mở ra, một nam tử cao lớn bước vào nói: “Mạc Nhật Căn ra ngoài!”
Đinh Đầu Thất tiễn của Mạc Nhật Căn đã bị lấy đi, toàn thân không có pháp bảo, trên cổ tay cổ chân đeo xích chế tạo từ một thứ kim loại kì lạ nào đó, đinh đang rung động, hắn lê bước vào trong sảnh. An Lộc Sơn không có ai bên cạnh ngoài hai nam tử áo đen đứng hai bên.
“Ta biết cha ngươi.” An Lộc Sơn nói, “Bộ tộc Thất Vi phía nam, An Bất Tư Nhi Khất Dẫn Mạc Hạ Đốt.”
Mạc Nhật Căn ngẩng đầu, nhìn An Lộc Sơn, An Lộc Sơn lại nói: “Chúng ta còn từng đánh trận.”
Mạc Nhật Căn vẫn trầm mặc, An Lộc Sơn nói: “Ta nghe nói hắn có một đứa con trai, là Lê Minh Tinh của thảo nguyên.”
Lông mày Mạc Nhật Căn hơi nhíu lại, An Lộc Sơn hỏi: “Sau đó mai danh ẩn tích, ta đoán hẳn đã đến Trung Nguyên, ngươi đến Trung Nguyên làm gì?”
Mạc Nhật Căn đáp: “Trong lòng người hẳn đã rõ rồi chứ Thiên Ma!”
An Lộc Sơn cười ha ha, cười đến rung cả giường, nói: “Đến giết ta? Có chắc không!”
“Bộ lạc dưới trướng Khất dẫn Mạc Hạ Đốt đối với Tiết Độ sứ đại nhân, chỉ cần vung tay một cái là diệt sạch.” Nam tử áo đen nói, “Các ngươi chỉ có một vạn bốn ngàn bảy trăm người, trong tộc nam tử có thể đánh trận không đến tám ngàn. Mười năm trước cắt đất cầu hòa với Khiết Đan, chỉ mong được nghỉ ngơi dưỡng sức.”
An Lộc Sơn cười lạnh, “Ta chỉ cần hạ lệnh, năm vạn thiết kỵ sẽ Bắc tiến, trong vòng một tháng xóa sổ bộ lạc của ngươi.”
“Không tồi.” Mạc Nhật Căn gật đầu, “Ngươi thậm chí cũng chẳng cần phát binh, tự mình đến bên hồ Tạp Nhĩ Tây, phóng thích ma khí, thì lão ấu trong tộc đều bị ngươi bóp chết.”
“Không đến mức đấy.” An Lộc Sơn hòa ái cười, “Chỉ cần ngươi đồng ý đến chỗ này, thì bộ tộc của ngươi không những không lo lắng tính mệnh, qua mấy năm nữa còn là thần thuộc của ta.”
“Ta nói đồng ý quy hàng.” Mạc Nhật Căn nhìn An Lộc Sơn một lượt, rồi lạnh lùng nói, “Ngươi sẽ tin sao?”
An Lộc Sơn lại cười to một tràng, hắn nhìn lại Mạc Nhật Căn, đột nhiên đứng dậy rời khỏi giường, đứng trước Mạc Nhật Căn, nhỏ giọng nói: “Ta biết Lý Cảnh Lung đang tìm cái gì, đáng tiếc, các ngươi tìm nhầm chỗ rồi…”
Mạc Nhật Căn trợn mắt, ngay sau đó An Lộc Sơn duỗi tay ấn lên lồng ngực hắn!
Mạc Nhật Căn không kịp chuẩn bị, bị một đạo ma khí quấn quanh người, thống khổ rống to, trái tim bị ma khí kéo ra khỏi lồng ngực.
Trái tim lóe ra hào quang lam xám, bị ma khí ăn mòn, Mạc Nhật Căn mở to hai mắt, con ngươi trống rỗng nhìn về phía trái tim của mình.
“Ngươi làm được, vì sao lại không làm?”
“Mũi tên của ngươi có thể đến được nơi mà không binh khí nào đến được…”
“Chỉ cần một mũi tên là có thể báo thù cho mẫu thân ngươi.”
“Ta thấy rồi!” Theo tiếng cười càn rỡ của An Lộc Sơn, Mạc Nhật Căn quỳ gối trước giường, một cảnh tượng dần hiện lên, thù hận mười ba năm về trước, huyễn ảnh trong biển máu hóa thành màu đen, dần dần bao phủ khắp trái tim.
Trái tim Mạc Nhật Căn vẫn đập đều, nhịp nhàng rung động, Mạc Nhật Căn không nói một lời, bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Ở tận cùng, có cái gì?” Giọng nói của An Lộc Sơn trầm thấp mà khàn đặc.
“Yêu quái…”
“Là yêu quái!”
Ánh mắt sợ hãi lấp loáng trước mặt, tên bắn trên trận, Mạc Nhật Căn đang dạy đám ấu đệ học võ, một đệ đệ trượt chân ngã, hắn cười cười kéo dậy, đối phương lại sợ hãi rời đi.
Trong lều vải, thê tử của phụ thân nhìn Mạc Nhật Căn, phụ thân hắn gọi hắn đến gần, giơ tay cho một bạt tai.
Mạc Nhật Căn im lặng không nói.
Cảnh tượng biến ảo, Thương Lang chở Hồng Tuấn, chạy dưới ánh trăng, nhảy qua nóc nhà.
“Mạc Nhật Căn?” Hồng Tuấn thấp giọng hỏi.
“Ừm?” Thương Lang dừng bước hơi quay đầu.
Hồng Tuấn ra hiệu cứ đi tiếp, lại hỏi: “Ngươi là yêu quái sao?”
“Coi như thế đi.” Thương Lang đáp, “Trong tộc đã mấy trăm năm chưa từng có Thương Lang hóa thân làm người, ta cũng không biết ta là cái gì, đừng nói cho bọn A Thái biết.”
Thương Lang không muốn Lý Cảnh Lung nghe được quá nhiều, tới trước viện khom người nhảy lên tường viện, lấy đà đáp lên nóc nhà.
Mây đen Trường An tản dần ra, ánh trăng chiếu rọi, Thương Lang chở theo thiếu niên, vô thanh vô tức chạy dọc trên những nóc nhà.
“Ngươi sẽ không hàng phục ta chứ?” Thương Lang đột nhiên nói.
Hồng Tuấn cười, ghé tai nó nói: “Ta có một nửa huyết thống yêu tộc.”
“Ừm.” Thương Lang cũng không ngờ, lỗ tai liền run một cái, hỏi: “Nhưng ta thấy ngươi không giống.”
“Cha ta là…”
“Suỵt.” Thương Lang đáp, “Không cần nói nhiều, cha ta từng nói, yêu với người cũng không khác nhau, cũng phân thiện ác.”
Một bô lão người Tát Mãn cầm quyền trượng trong tay, đứng trước đống lửa thấp giọng nói: “Yêu và người cũng không khác nhau, chỉ phân thiện ác, là yêu thì thế nào?”
Đột nhiên hắc hỏa vọt đến, bao trùm toàn bộ quá khứ, An Lộc Sơn thủ thế, trái tim bị ăn mòn đến đen kịt kia bay ngược về lồng ngực Mạc Nhật Căn khiến hắn chấn động, ngã nghiêng người trên mặt đất,
Cá chép yêu núp ngoài cửa sổ, một bên mắt cá nhìn thấy, chậm rãi rụt đầu lại.
Một nam tử áo đen tiến đến, đỡ Mạc Nhật Căn đứng dậy.
Ánh mắt An Lộc Sơn phức tạp, nói: “Đã muốn giết hoàng đế Đại Đường, sao không sớm động thủ?”
Mạc Nhật Căn cúi đầu, toàn thân bao bọc bởi hắc hỏa, sau khi hắc hỏa tiến vào cơ thể hắn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía An Lộc Sơn, trong mắt xuất hiện hai ngọn lửa đen không ngừng xoay tròn.
“Một mũi tên nữa ở đâu?” An Lộc Sơn trầm giọng nói.
Thuộc hạ đi đến nâng một cái mâm gỗ, bên trong có sáu mũi tên, Mạc Nhật Căn nâng tay trái, để bên trên mâm gỗ, sáu mũi tên bắt đầu chấn động.
Sáng sớm, mũi tên buộc trên cổ tay Lục Hứa không ngừng di chuyển, chỉ về một phía nào đó.
A Thái cùng A Sử Na Quỳnh đang thương nghị, Lục Hứa nhanh chóng đi ra, ra hiệu mọi người nhìn xem phương hướng mà mũi tên chỉ là ở đâu. Đinh Đầu Thất tiễn được chế tạo từ kim loại tinh luyện của phương Tây, có khả năng nhận chủ như Trảm Tiên Phi Đao của Hồng Tuấn, từ trước tới nay, pháp bảo nhận chủ là pháp bảo từ thượng cổ và có pháp lực cực kỳ mạnh mẽ, chỉ không biết Mạc Nhật Căn đã làm thế nào khiến nó nhận chủ.
“Hắn đang triệu hồi Đinh Đầu Thất tiễn.” Lục Hứa nói.
Mạc Nhật Căn sớm đã báo với bọn họ, Đinh Đầu Thất tiễn có động tĩnh gì tức là hắn đã có khả năng triệu hồi pháp bảo. Mà ám hiệu này cũng có nghĩa là hắn đã lấy được lòng tin của An Lộc Sơn, kế hoạch chính thức bắt đầu.
“Nhất định phải nói cho ngươi biết việc này.” A Thái nghiêm túc nhìn Lục Hứa, “Kế hoạch có lẽ sẽ thay đổi.”
Lục Hứa: “...”
“Căn cứ thông tin của các ngươi,” A Sử Na Quỳnh nghiêm túc nói, “Chúng ta so sánh với điển tích, thứ ngươi thấy đúng là Thần Hỏa, nhưng chỉ là một hình thái của Thần Hỏa, không phải hoàn toàn là nó. Ngoại trừ cánh tay Hỏa Thần, nó sẽ có các bộ phận khác, tùy thời điểm mà An Lộc Sơn sẽ sử dụng để phát huy uy lực, lần tới động thủ, có lẽ nó sẽ không ở trên lưng hắn.”
“Thần Hỏa vô hình.” A Thái nói, “Ta hiện giờ có cách thu hồi nó rồi.”
Lục Hứa nói: “Lúc động thủ, nhất định phải xác nhận xem An Lộc Sơn đã chuyển nó đến đâu.”
Cừu Vĩnh Tư như có điều gì còn suy nghĩ, nho nhã gật đầu, nói: “Đồng thời, khi An Lộc Sơn sử dụng nó, các ngươi phải chuẩn bị một món pháp bảo hệ thủy, mới có thể cướp rồi phong ấn nó lại được.”
Lục Hứa thầm nghĩ may còn có Mạc Nhật Căn bên cạnh An Lộc Sơn, nếu giờ lỗ mãng hành động chỉ có thể thất bại mà thôi.
Mặt trời lên cao, trong Khu ma ti ở Lạc Dương, Hồng Tuấn còn ngái ngủ đẩy tay Lý Cảnh Lung đang ôm hắn ra, xem tình hình mọi người thế nào. Đêm qua Lý Bạch theo hai người trở về liền ngáy luôn, lúc này vẫn còn đang ngủ trong sảnh.
Văn Tân bôi thuốc xong tình hình cũng tốt hơn đang phơi nắng dưới hiên.
“Ta đỡ hơn nhiều.” Văn Tân thấy Hồng Tuấn, vội nói, “Ân công, thuốc của ngài quả hữu dụng!”
Hồng Tuấn bảo hắn lè lưỡi xem thế nào, rồi nói: “Ngươi không mắc bệnh, là trúng độc. Ta chế thuốc giải cho ngươi, uống xong sẽ đỡ hơn, nhưng triệt để giải độc thì phải xem duyên số của ngươi vậy.”
Nói xong Hồng Tuấn đi vào phối dược cho Văn Tân, đêm qua trở về, hắn biết được Văn Tân trúng xuân dược của Mẫu đơn yêu, giải dược cần lấy trên người hoa yêu. Nhưng mà không ít yêu quái vốn có yêu độc, sau khi giao hoan với nhân tộc, ngay cả bản thân cũng không biết cách giải. Bắt được hoa yêu kia rất phí sức, lại chưa chắc có hiệu quả, thế là Hồng Tuấn to gan, nghĩ tới cách lấy độc trị độc.
Yêu lực thế gian, đều dùng Kỳ môn độn giáp: “Sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai” làm đối ứng. Tương ứng nở hoa kết trái, hoa yêu lấy “phồn thực” “tính dục” mà lớn mạnh, ứng với sinh môn, là nguyên nhân mà toàn thân Văn Tân thối rữa.
Mà Chiến Tử Thi Quỷ thì tượng trưng cho vạn vật tịch diệt, ứng với tử môn, thi độc hạ xuống có thể tạo ra tình cảnh chết chóc đau đớn.
Lúc trước ở Lương Châu, Hồng Tuấn từng rất hiếu kỳ về thi độc của Thi Quỷ nên đòi mấy sợi tóc của Lưu Phi đốt thành tro, cũng lấy mấy giọt máu cho vào trong lọ, lúc này lấy độc trị độc, Văn Tân coi Hồng Tuấn như thần y, tự nhiên đồng ý thử thuốc, chỉ cần chữa khỏi thì thế nào cũng được.
“Ta thực sự yêu nàng.” Văn Tân còn không biết Hương Ngọc là yêu quái, “Ân công, ngài có thể cứu nàng không, đời này ta nguyện làm trâu làm ngựa…”
Hồng Tuấn không yên tâm, pha loãng thi độc vì sợ Văn Tân không chịu được, cho dù không giải được độc cũng không nên hạ độc chết người ta, vừa quan sát vừa tăng liều lượng cũng không muộn. Cuối cùng pha được một chén rượu nhỏ, đưa cho Văn Tân, Văn Tân bưng chén nói với Hồng Tuấn: “Cả đời này, chỉ có lúc ấy ta mới biết thực sự mình đã yêu một người.”
“Uống nhanh đi.” Hồng Tuấn nói, “Đừng nói nhảm nữa.”
Hồng Tuấn bị tên gia hỏa dài dòng này đả động, ngay lúc Văn Tân định uống, Lý Bạch tỉnh lại, kêu lên: “Rượu! Có rượu!”
Hồng Tuấn liền hô lên: “Ngươi không uống được! Đây là thuốc…”
Lý Bạch chộp lấy cái chén, Hồng Tuấn định cản lại nhưng không theo kịp, Hồng Tuấn lần đầu bại dưới tay phàm nhân, lúc này trong nội viện đã thành cảnh gà bay chó sủa. May thay Lý Cảnh Lung nghe thấy, vội vàng chạy đến, chặn tay Lý Bạch, hai người liên thủ mới đoạt được chén rượu về.
Hồng Tuấn vội nói: “Trong sảnh còn rượu đó, ngươi uống đi.” Nói xong cho Văn Tân uống thuốc, Văn Tân uống một hớp rượu cũng đã say, hô to một tiếng: “Ta chết mất!”
Tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu nhìn Văn Tân, Văn Tân ngã uống, Hồng Tuấn vội qua xem xét, Lý Cảnh Lung hỏi: “Em cho hắn dùng thuốc gì?”
Hồng Tuấn giải thích ngắn gọn vài câu xong, Lý Bạch ở bên cạnh ha ha cười, đi qua tiền viện cất giọng nói: “Sinh giả vị quá khách, Tử giả vị quy nhân…”
“… Thiên địa nhất nghịch lữ, đồng bi vạn cổ trần.”
Hồng Tuấn quỳ một chân trên đất, kiểm tra Văn Tân, Lý Cảnh Lung đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Đó không phải phong ma chú sao?”
Hồng Tuấn mờ mịt: “Là thơ của hắn mà?”
Lý Cảnh Lung cảm thấy hơi nghi hoặc, nói: “Cũng là phong ma chú, đúng không?”
Hồng Tuấn gật gật đầu.
Lý Cảnh Lung lại hỏi: “Thanh Hùng biết bài thơ này? Hay là sớm hơn? Lý Bạch làm bài thơ này khi nào?”
“Lý Bạch ở trong sảnh, sao huynh không hỏi hắn đi!” Hồng Tuấn bận sắp chết rồi, nói, “Nhanh chóng cứu người mới quan trọng.”
Lý Cảnh Lung lúc này mới lấy lại tinh thần, ôm xốc Văn Tân lên, kiểm tra hơi thở của hắn, nói: “Còn sống, không cần lo.”
Hồng Tuấn thấy trên người Văn Tân hiện ra thi ban, dường như khắc chế được việc rữa nát thân thể, làn da đỏ ửng dần nhạt đi, Lý Cảnh Lung vận lực, bạch quang hiện ra, truyền vào cơ thể hắn, để bảo vệ tâm mạch, giúp hắn kháng độc.
Văn Tân không ngừng run rẩy, nhưng hô hấp rõ ràng hơn nhiều, vết thương trên người khép lại với tốc độ mắt thường cũng thấy được, so với hơi thở mong manh lúc trước khôi phục nhiều lắm rồi. Hồng Tuấn thở ra, hai người canh giữ bên người Văn Tân, cuối cùng hắn mở mắt, nói: “Đau chết mất!”
“Có hiệu quả!” Hồng Tuấn nói.
Lý Cảnh Lung đỡ hắn đi vào, Văn Tân đang định dập đầu tạ ơn với Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung nói: “Không cần vội khấu tạ, ta hỏi ngươi, sao lại gặp gỡ Hồng Tuấn nhà ta?”
Hồng Tuấn: “???”
Hồng Tuấn không hiểu, chẳng phải trùng hợp sao? Văn Tân nghĩ nghĩ, nhớ đến một chuyện: “A! Đúng rồi! Có một người mù! Chín ngày trước, ta gặp một người mù, người ấy bảo, mệnh ta không còn được bao lâu sẽ ngã bệnh, bảo ta đến Hiền Bảo đường xem bệnh…”
Hồng Tuấn: “…”
Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung cực kỳ kinh ngạc! Lý Cảnh Lung tóm chặt Văn Tân, thấp giọng nói: “Nói rõ xem, người mù kia bộ dáng thế nào? Nói những gì?”
“Không có… không có.” Văn Tân trầm tư suy nghĩ, đáp: “Các ngươi biết hắn? Hắn… sắc mặt hắn rất trắng, không giống người, dường như có nói…”
Lý Cảnh Lung nhíu mày, trầm giọng niệm vài câu chú văn, nâng tay đặt trên trán Văn Tân, tay kia thì nắm tay Hồng Tuấn.
Bạch quang lóe lên, Hồng Tuấn nhìn thấy ký ức của Văn Tân!
________________________________________
Ma hỏa thực tâm: ma hỏa nuốt tim
ý chỉ tình cảnh Mạc Nhật Căn bị ma hỏa xâm chiếm toàn bộ trái tim ấy.
Từ đoạn này lại bắt đầu cho mấy cháu ăn hành rồi (╥ω╥)
Danh sách chương