Mười giờ tối, đã đến giờ đi ngủ rồi mà bên ngoài hành lang, tiếng xì xầm của mấy cậu học sinh vẫn văng vẳng truyền vào bên trong phòng kí túc của Phó Quan Thượng khiến cho anh khó chịu, ngồi học mà không tài nào tập trung nổi.

“Lũ này còn đang tụ tập gì ngoài hành lang vậy? Không sơ bị bắt phạt cả lũ sao?”

Bất ngờ thay, khi anh mở cẳ nhòm đầu ra bên ngoài định mắng người, một nhân vật đang góp vui với hội nhóm nam sinh đang tám chuyện còn có cả thầy giám thị đáng lẽ ra giờ này đã phải cầm thước đi rượt từng tên một vì tội làm ồn trong kí túc.

“Thầy vừa mới hóng được tin này ở bên trong thị trấn xong, chuẩn bị tinh thần đi, vì tin này có thể gây sốc đấy.”

Đèn điện ngoài hành lang đều đã tắt đi phân nửa để tiết kiệm điện cho nhà trường, không gian tối tăm lại vì không khí ẩm buốt của khu rừng nguyên sinh bao quanh mà càng trở nên u ám, hiện tại, trên hành lang kí túc xá giống hệt như là một khung cảnh ở trong một bộ truyện kinh dị vậy.

“Không chỉ có một vài người thôi đâu, mà cả thị trấn đều đã tận mắt nhìn thấy con quái vật này. Cả người nó đều dầm dề toàn là nước, mái tóc rối tung lên màu trong suốt, làn da trắng bệch như tử thi, và đặc biệt nhất chính là… đôi mắt của nó phát sáng trong ban đêm!”

Ừ thì quái vật. Phó Quan Thượng ư hử đứng dựa ở ngoài cửa phòng.

Có một vài cậu học sinh đã khẽ rên rỉ vì sợ, thầy giám thị khoái lắm, tiếp tục kể tiếp những gì mà mình biết được.

“Từ lâu, ở trong thị trấn của chúng ta đã truyền tai cho nhau nghe một câu chuyện kể về cô gái nọ, nhan sắc tuyệt trần, tính nết nhu mì nên rất được cả làng yêu quý.”

“Có một chàng trai con nhà hào phú mê mẩn trước dung hạnh của cô nên hai người đã sớm có hôn ước. Một cô gái khác nghe thấy vậy thì sinh lòng ghen ghét, cũng muốn được chàng trai kia cưng chiều, vì vậy nên cô ta nghĩ ra một kế hoạch tàn độc. Nhân lúc chàng trai đi xa nhà vì có việc bận, cô ta đã lấy phân lợn bôi lên mặt của cô gái xấu số kia khiến cho nhan sắc cô bị hủy hoại, lấy độc cóc bôi vào cổ cô khiến cho cô bị câm.”

“Ngày mà chàng trai kia trở về, không thấy người vợ chưa cưới của mình đâu mà chỉ có một người đàn bà xấu xí ú ớ không nói được đang ngồi ở trong nhà mình, anh ta tức giận sai người ném cô gái ấy xuống biển.”

“Vì chết oan nên hồn cô gái đó vẫn chưa thể siêu thoát được. Cứ mỗi lúc thủy triều lên vào đêm trăng tròn là một cô gái xinh đẹp sẽ mờ mờ bước lên từ dưới biển, nếu như có ai đó bị nhan sắc lộng lẫy của cô ta làm cho mụ mị thì sẽ tự động bước về phía cô ta, sau đó… Khà khà khà.”

Đang kể chuyện tự dưng thầy giám thiệu cười lên nham hiểm khiến cho cả bọn đều nuốt nước bọt mà mặt thoắt xanh thoắt trắng. Con trai bình thường không sợ mấy thứ truyền thuyết này đâu, nhưng bởi vì cái bầu không khí này, cộng thêm việc vừa nãy nghe thấy từ phía thị trấn có mấy tiếng động xôn xao không rõ nên đứa nào đứa nấy đều đã sợ đến co rúm cả người.

Chuyện tâm linh không đùa được đâu nha.

Phó Quan Thượng miễn nhiễm với ma quỷ cho nên anh vẫn chẳng có mấy phản ứng gì, chỉ đưa tay lên miệng ngáp một cái, biết là không đuổi nổi họ đi nên đành phải chấp nhận mà đóng cửa phòng lại, trùm chăn lên người mà ngủ luôn.

Nhưng câu chuyện kể của thầy giám thị đã bắt đầu đi tới những thông tin quan trọng nhất khiến cho anh phải khựng lại.

“Vừa nãy có ai nghe thấy tiếng gì không? Từ thị trấn của chúng ta ấy.”

Mấy đứa con trai ngồi xổm ở trên hành lang quay đầu nhìn nhau rồi gật đầu.

“Có ạ. Ồn ào lắm.”

“Đó là tiếng của dân làng đi đánh đuổi con quái vật ấy. Ngày hôm nay nó đã mon men bò vào trong xóm bởi vì ngửi thấy mùi thịt người. Trước đó vài tiếng ở trong thị trấn đã có người mất tích rồi đấy.”

“Ai thế ạ?”

“Là Nhiếp Mạch Khanh.”



Hành động giở chăn lên đắp của anh chợt khựng lại, Phó Quan Thượng mở lớn mắt nhìn ra bên ngoài đoạn hành lang.

“Em ấy được một người nhìn thấy cuối cùng khi đang chạy xuyên qua khu rừng, hướng đi ra biển. Đi từ sáng đến tận bây giờ vẫn chưa về. Mà vừa nãy, khi những người trong thôn đối diện với con quái vật, họ có sửng sốt nói rằng ngoại hình của con quái vật ấy giống hệt như Nhiếp Mạch Khanh! Có người nói em ấy ra biển không may bị con quái vật bắt được, xong nó đã dùng chính thân xác của em ấy để đi về phía làng…”

RẦM!!!

“Thầy nói ai mất tích ạ?!”

Phó Quan Thượng mở tung cánh cửa ra khiến cho cả nhóm đang ngồi hóng chuyện ấy đều giật mình khiếp vía, tim sắp bắn luôn ra khỏi lồng ngực rồi.

Anh đã gấp đến phát hoảng. Ông ấy nói Nhiếp Mạch Khanh mất tích sao? Chiều hôm nay anh có qua tìm cô ở trước cổng trường nhưng mãi chẳng thấy cô đâu. Họ nói cô bị mất tích?!

Thấy Phó Quan Thượng định chạy ra khỏi kí túc xá, thầy giám thị đã vội vã ngăn anh lại.

“Bạn học Phó! Em không được đi ra ngoài vào ban đêm!”

“Nhưng…”

“Quay về mau! Nếu không thầy sẽ xử phạt em đấy!”

Phó Quan Thượng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của thầy giám thị được nên chỉ có thể nuốt nước bọt mà thất thiểu quay trở về phòng.

Nằm ở trên giường mà anh không sao mà ngủ được, âm thanh của những giọt nước mưa gõ lộp bộp trên cánh cửa sổ lúc thực lúc ảo, khiến cho anh trằn trọc, trở qua trở lại trong chăn mấy lần vẫn cảm thấy cả người mình, chỗ nào cũng không thoải mái.

Cứ mỗi khi nhớ lại câu nói của thầy giám thị là mắt lại anh lại hoe đỏ, không thể nào mà nhắm lại được.

Nhiếp Mạch Khanh… cô có làm sao không? Cộc, cộc!

Phó Quan Thượng giật mình bởi vì những tiếng động kì lạ ấy, ngẩn ngơ nhìn về phía khung cửa sổ, hai giây sau đó lại có một viên đá từ dưới đất ném vào cửa sổ phòng anh.

Cộc!

Phó Quan Thượng chậm rãi bước xuống dưới giường rồi tiến tới bên cạnh cánh cửa sổ, hiện lên trong tầm mắt của anh chính là Nhiếp Mạch Khanh.

Giữa đêm, Nhiếp Mạch Khanh đứng dưới cửa sổ phòng kí túc xá của anh. Cô mặc một bộ áo mưa màu đen, mái tóc trong suốt như nước, làn da trắng bệch như tuyết, cùng với một đôi mắt màu lam ngọc đang phát sáng.

Cơ thể cô đang không ngừng nhỏ nước, tí tách rơi xuống đất lộp độp, hòa cùng dòng nước mưa đang xối xuống.

Trên tay cô còn mấy viên đá nữa, thấy anh đã ngó mặt ra, cô liền chụm hai tay trước miệng, hét lớn.

“Thượng Tử! Có muốn cùng tôi đi vòng quanh thế giới không?”

Người khác có thể không nhận ra cô, sợ hãi và đuổi đánh cô đi, nhưng riêng anh là không thể nào nhận nhầm được.



Giọng nói ấy vẫn là của cô, đôi mắt trong sáng lanh lợi ấy cũng là của cô.

Giữa biển người muôn vàn lướt qua, giữa một bầu trời dù đang mưa rơi tầm tã nhưng vẫn có những ánh trăng sáng le lói soi, anh vẫn luôn nhìn ra cô.

Cơ thể của Nhiếp Mạch Khanh đã nhỏ nước rất nhiều, nếu để càng lâu thì cô sẽ bị tan biến mất.

Khi số lượng nước trên cơ thể cô mất đi quá một phần ba thì cô sẽ bắt đầu cảm thấy cả người đau rát, thân người cũng sắp không thể giữ nổi hình dạng được nữa rồi.

Phó Quan Thượng nhìn xuống sự gấp gáp và mong chờ hiện trên khuôn mặt của cô, sau một thoáng đờ đẫn, bất chợt anh phì cười.

“Nếu mà tôi không đi thì có ai xách xô hứng nước cho nàng đây?”

Phó Quan Thượng quay trở lại phòng rồi đổ hết đống sách vở có ở trong ba lô đi học của mình ra, nhét những vật dụng cần thiết vào bên trong.

Vì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài nên kí túc xá bắt đầu dội lên các tiếng xôn xao, có mấy người đã đi đến đập cửa phòng anh.

“Này, cậu hét gì ở bên ngoài thế?”

“Á! Có quái vật! Nó có tồn tại thật kìa! Ở bên ngoài… ở bên ngoài cửa sổ!”

Vì một tiếng hét này mà tất cả đều rúng động.

“Cái gì?! Nó mò đến tận đây?! Gọi cho các thầy đi! Mau lên!”

“Nó hét về phía phòng của Phó Quan Thượng ấy. Cậu ta đang làm cái gì vậy?”

“Này, mau mở cửa ra!”

Phó Quan Thượng hừ một tiếng rồi vác chiếc ba lô lên vai, anh mở cửa sổ ra, đôi mắt khẽ liếc về phía cửa phòng đã sắp bị đám học sinh bên ngoài xô hỏng rồi buông tay, nhảy một phát xuống dưới tầng một.

Thầy giám thị vì nghe thấy tiếng động mà vội vã cầm đèn pin chạy ra đằng sau kí túc xá, đến áo mưa cũng chưa kịp mặc. Nhìn thấy Phó Quan Thượng đeo ba lô định trèo tường đi ra, thầy đã tái xanh cả mặt mày, hớt hải chạy đến định ngăn chặn lại hành động ấy của anh.

“Bạn học Phó! Em đang làm cái quái gì thế hả?! Ối!”

Phó Quan Thượng nhanh chóng đứng dậy rồi nhảy lên hàng rào sau kí túc, trước khi cánh tay thầy giám thị kịp bắt được anh thì anh đã không một động tác thừa, thoăn thoắt nhảy ra khỏi hàng rào.

“Đi thôi!”

Phó Quan Thượng chộp lấy tay của Nhiếp Mạch Khanh rồi kéo cô cùng nhau bỏ chạy vào trong rừng.

Tuy cánh tay cô đã bị nước mưa dầm ướt mà sắp nhão ra thành nước, nhưng nó vẫn còn độ ấm của cơ thể con người.

Cả hai đã cùng nhau bỏ chạy, tay nắm chặt tay, bỏ xa những âm thanh sau lưng mà rời khỏi thôn trấn chật hẹp này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện