“Hôm qua cậu đã xem bản tin về sao chưa? “Người chồng quốc dân” Xuyên Liễu đã công khai kết hôn rồi đấy.”
“Thật á?! Cô vợ may mắn ấy là ai vậy?”
“Hình như là người khác ngành…”
Hiện tại đã là khoảng thời gian cuối chiều, mặt trời hiện tại chỉ còn là những vệt sáng le lói cuối chân trời. Ba màu đỏ xám đen xếp chồng lên nhau, được kết nối với nhau bằng những áng mây vật vờ.
Cuối thị trấn có hai cô nữ sinh mới từ trường trở về, chân vừa đi, miệng vừa tám chuyện, ba hoa đủ thứ từ trên trời dưới đất.
“Ui… Mãi hôm qua tớ mới bước lên cân thử sau một khoảng thời gian mà tăng lên tận hai kí. Chết mất thôi.”
“Tập thể dục đi má. Hình như cuối tuần này nhà trường tổ chức dạy bơi đấy.”
“Thôi, tớ mà từ dưới nước trồi lên là tóc tai rũ rượi luôn ấy. Nhìn như ma. Đây nè, minh họa cho.”
Cô nữ sinh kia bới hết tóc lên trước mặt rồi lè lưỡi làm mặt quỷ với cô bạn của mình.
Tí tách…! Bất chợt có một giọt gì đó từ trên trời gõ xuống trán cô, ươn ướt.
Mưa rồi sao? Thế mà dự báo thời tiết bảo ngày nay trời khô thoáng.
Cô gái nọ vuốt lại tóc ra sau đầu, định giục cô bạn của mình nhanh chóng chạy về nhà thì phát hiện ra cô bạn ấy đang đứng như chết lặn, có gọi thế nào cũng không có phản ứng, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra sau lưng cô.
“Nếu cậu từ dưới nước lên thì nhìn sẽ như kia sao?”
Cô gái kia cũng khó hiểu mà quay đầu ra đằng sau, nhìn một cô gái thứ ba mặc một bộ đồ nữ sinh y hệt như của họ, mái tóc rũ rượi che kín cả khuôn mặt.
Cơ thể của cô bị nước mưa xối vào liền bị biến thành một màu trong suốt, hình dạng lúc đầu của cánh tay cũng đã dần bị biến dạng đi, hóa thành những giọt nước tong tong nhỏ xuống dưới đất.
Nhiếp Mạch Khanh đưa tay ra về phía hai cô gái đó.
“Cho mình mượn ô chút…”
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Cả hai cô gái nọ đều hét lên kinh sợ, khuôn mặt tái xanh không huyết sắc, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt cô.
“Ma! Có ma!”
“Hả?! Tôi không phải…”
Chưa kịp để cô nói xong, hai cô gái đó đã trối chết mà chạy về phía thị trấn, đến cả chiếc gương cầm tay đánh rơi cũng không hề hay biết.
Nhiếp Mạch Khanh hoàn hồn lại sau cơn sốc ấy, đôi mắt vẩn đục nhìn món vật dụng bị bỏ lại đang nằm bẹp trên mặt đất ẩm ướt rồi nhặt lấy nó lên.
Phản chiếu ở trong chiếc gương đã nứt vỡ thành nhiều phần vẫn là khuôn mặt của cô, nhưng nước da hồng hào đã chuyển hóa thành một màu trắng bệch, mái tóc xõa ra, từng sợi tóc đều trong suốt như những sợi thủy tinh.
Đặc biệt nhất, đôi mắt của cô đang phát sáng lên một màu lam nhạt.
Giống như ma vậy.
Cơ thể của cô đứng dưới mưa càng lúc càng nhỏ nước nhiều hơn, thân người cũng sắp hòa cùng với dòng nước luôn rồi, thấy vậy, Nhiếp Mạch Khanh vội vã liếc mắt nhìn về phía có một căn nhà dân đang vắng mà lấy tạm một chiếc áo mưa màu đen đang treo trên dây phơi mà trùm vào, nhét vội một tờ tiền năm mươi tệ vào cánh cửa nhà họ rồi nhanh chóng chạy về phía thị trấn.
Hiện tại tâm trí cô đang rất hoảng loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống gần như là muốn vỡ tung ra.
“Cô gái” ở ngoài biển đó là ai? Cô không hề có một chút hiểu biết gì về loài sinh vật ấy hết, nhưng có một điều mà cô chắc chắn rằng chính nó đã khiến cho cơ thể của cô thành ra thế này!
Cô phải đi tìm sự giúp đỡ để có thể trở về trạng thái như bình thường, càng nhanh càng tốt!
Nhiếp Mạch Khanh chạy đến dưới mái hiên của nhà bố mẹ nuôi, vặn thử khóa cửa thấy cửa khóa thì vội vàng ấn chuông, vì đang bối rối nên cô ấn gần như là muốn phá nát cả cái chuông ấy ra vậy.
Quả nhiên, vì quá ồn nên người mẹ kia đã tức tối mà mở tung cánh cửa ra.
“Tao biết ngay là mày mà con khốn, giờ mới mò về à… Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Chưa kịp để cô cất tiếng, người phụ nữ kia ngay sau khi nhìn lên khuôn mặt của cô đã lập tức ngã khuỵu xuống dưới đất mà hét toáng cả lên, tay chân bò lồm cồm dưới đất.
“Có quỷ! Có quỷ! Cứu tôi với!”
Người chồng còn chưa hết bực bội vì thái độ của Nhiếp Mạch Khanh sáng nay mà quát lên một tiếng rồi ngó đầu nhìn ra, ngay sau đó ông ta cũng phải vội vàng đứng bật dậy mà chộp lấy cây gậy đánh bóng chày dựng ở gần đó mà che chắn cho vợ mình, vừa huơ tay xua xua cô đi.
“Mày là thứ gì vậy hả? Cút ra khỏi nhà tao ngay!”
Khuôn mặt của ông ta hiện giờ đã xanh lét, đôi cẳng tay đang nắm lấy cây gậy cũng run lên như cày sấy.
Nhiếp Mạch Khanh đờ đẫn, cô còn chưa hết hốt hoảng đã phải vội vàng né một phát vung gậy của ông ta.
Đôi mắt mày xanh ấy không thể nào là của con người được! Quỷ…!
“Cút đi! Cút đi! Không được làm hại gia đình của tao!”
Nhiếp Mạch Khanh nhìn thấy sự kinh hãi hiện lên trên nét mặt của từng người trong gia đình ấy, đôi môi mấp máy đến nửa ngày vẫn chưa thể thốt nổi ra một lời.
Đột ngột, từ trong những căn nhà xung quanh đấy, những người đàn ông hoặc thanh niên trai tráng khỏe mạnh đều đổ ra ngoài đường, trong tay mỗi người cầm một thứ như gậy guộc hoặc là cuốc xẻng chỉ thẳng vào mặt cô, ánh mắt của họ đặt lên cô như nhìn một con quái vật.
Họ chạy ra bên ngoài vì tiếng hét của hai cô nữ sinh kia và của gia đình này.
“Khôn hồn thì cút xéo ra khỏi thị trấn của bọn tao đồ quái vật! Mày đến đây để hại làng hại xóm, bọn tao sẽ treo mày lên giàn lửa để thiêu chết! Mau cút đi!”
Nhiếp Mạch Khanh run rẩy mà lùi chân ra đằng sau, từ khắp mọi nơi đều là những ánh mắt chằm chằm dán chặt lên người cô giống như muốn băm nhỏ cô ra thành từng mảnh. Không chỉ của những người đang đứng ở bên ngoài mà còn có cả những con người đang quan sát từ bên trong nhà.
Họ đều nhìn cô, kinh hãi, run rẩy, tức giận và khinh miệt hệt như khi họ đang nhìn một thứ có khả năng làm hại đến họ.
Nhiếp Mạch Khanh biết cô có làm gì cũng chỉ khiến cho bản thân đi đến một kết cục không mong muốn, chậm rãi nhích chân ra đằng sau, bước vào bên trong khu rừng rồi vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của những kẻ sống ở trong thị trấn này.
Lời tác giả: Giải thích chút nè :>
Cơ thể của Nhiếp Mạch Khanh cứ chạm vào nước sẽ tan, không cần biết nó là loại nước gì, chỉ cần chạm là liền tan.
Cơ thể của cô ấy khi đó sẽ không còn cấu trúc như con người nữa mà như hóa thành nước đá để ngoài trời, tan chảy ra thành nước rồi dần dần là tan hết.
Nếu như không có “chỗ đựng” - một thứ có thể đựng được nước như xô, thau, chậu… hoặc một chỗ có rất nhiều nước như hồ, biển, sông… thì cơ thể của cô ấy sẽ lênh loáng ở trên đất luôn. Mà nước thì không có hình dạng nên một khi đã đổ xuống đất là thôi xong, không vớt lại được nhé.
Chạm vào nước thì tan ra thật nhưng chỉ cần “nước từ cơ thể” không bị bốc hơi, hoặc không bị ngấm xuống đất… thì khi bước xuống hồ, biển, sông… thì Nhiếp Mạch Khanh vẫn leo lại lên bờ được nha. Nói tóm lại phải có thật nhiều nước để duy trì được trạng thái “nước” của cô ấy thì ok hết.
Tui giải thích thì mấy bạn có hiểu không? Hiểu không? -.-
“Thật á?! Cô vợ may mắn ấy là ai vậy?”
“Hình như là người khác ngành…”
Hiện tại đã là khoảng thời gian cuối chiều, mặt trời hiện tại chỉ còn là những vệt sáng le lói cuối chân trời. Ba màu đỏ xám đen xếp chồng lên nhau, được kết nối với nhau bằng những áng mây vật vờ.
Cuối thị trấn có hai cô nữ sinh mới từ trường trở về, chân vừa đi, miệng vừa tám chuyện, ba hoa đủ thứ từ trên trời dưới đất.
“Ui… Mãi hôm qua tớ mới bước lên cân thử sau một khoảng thời gian mà tăng lên tận hai kí. Chết mất thôi.”
“Tập thể dục đi má. Hình như cuối tuần này nhà trường tổ chức dạy bơi đấy.”
“Thôi, tớ mà từ dưới nước trồi lên là tóc tai rũ rượi luôn ấy. Nhìn như ma. Đây nè, minh họa cho.”
Cô nữ sinh kia bới hết tóc lên trước mặt rồi lè lưỡi làm mặt quỷ với cô bạn của mình.
Tí tách…! Bất chợt có một giọt gì đó từ trên trời gõ xuống trán cô, ươn ướt.
Mưa rồi sao? Thế mà dự báo thời tiết bảo ngày nay trời khô thoáng.
Cô gái nọ vuốt lại tóc ra sau đầu, định giục cô bạn của mình nhanh chóng chạy về nhà thì phát hiện ra cô bạn ấy đang đứng như chết lặn, có gọi thế nào cũng không có phản ứng, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra sau lưng cô.
“Nếu cậu từ dưới nước lên thì nhìn sẽ như kia sao?”
Cô gái kia cũng khó hiểu mà quay đầu ra đằng sau, nhìn một cô gái thứ ba mặc một bộ đồ nữ sinh y hệt như của họ, mái tóc rũ rượi che kín cả khuôn mặt.
Cơ thể của cô bị nước mưa xối vào liền bị biến thành một màu trong suốt, hình dạng lúc đầu của cánh tay cũng đã dần bị biến dạng đi, hóa thành những giọt nước tong tong nhỏ xuống dưới đất.
Nhiếp Mạch Khanh đưa tay ra về phía hai cô gái đó.
“Cho mình mượn ô chút…”
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Cả hai cô gái nọ đều hét lên kinh sợ, khuôn mặt tái xanh không huyết sắc, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt cô.
“Ma! Có ma!”
“Hả?! Tôi không phải…”
Chưa kịp để cô nói xong, hai cô gái đó đã trối chết mà chạy về phía thị trấn, đến cả chiếc gương cầm tay đánh rơi cũng không hề hay biết.
Nhiếp Mạch Khanh hoàn hồn lại sau cơn sốc ấy, đôi mắt vẩn đục nhìn món vật dụng bị bỏ lại đang nằm bẹp trên mặt đất ẩm ướt rồi nhặt lấy nó lên.
Phản chiếu ở trong chiếc gương đã nứt vỡ thành nhiều phần vẫn là khuôn mặt của cô, nhưng nước da hồng hào đã chuyển hóa thành một màu trắng bệch, mái tóc xõa ra, từng sợi tóc đều trong suốt như những sợi thủy tinh.
Đặc biệt nhất, đôi mắt của cô đang phát sáng lên một màu lam nhạt.
Giống như ma vậy.
Cơ thể của cô đứng dưới mưa càng lúc càng nhỏ nước nhiều hơn, thân người cũng sắp hòa cùng với dòng nước luôn rồi, thấy vậy, Nhiếp Mạch Khanh vội vã liếc mắt nhìn về phía có một căn nhà dân đang vắng mà lấy tạm một chiếc áo mưa màu đen đang treo trên dây phơi mà trùm vào, nhét vội một tờ tiền năm mươi tệ vào cánh cửa nhà họ rồi nhanh chóng chạy về phía thị trấn.
Hiện tại tâm trí cô đang rất hoảng loạn, lồng ngực phập phồng lên xuống gần như là muốn vỡ tung ra.
“Cô gái” ở ngoài biển đó là ai? Cô không hề có một chút hiểu biết gì về loài sinh vật ấy hết, nhưng có một điều mà cô chắc chắn rằng chính nó đã khiến cho cơ thể của cô thành ra thế này!
Cô phải đi tìm sự giúp đỡ để có thể trở về trạng thái như bình thường, càng nhanh càng tốt!
Nhiếp Mạch Khanh chạy đến dưới mái hiên của nhà bố mẹ nuôi, vặn thử khóa cửa thấy cửa khóa thì vội vàng ấn chuông, vì đang bối rối nên cô ấn gần như là muốn phá nát cả cái chuông ấy ra vậy.
Quả nhiên, vì quá ồn nên người mẹ kia đã tức tối mà mở tung cánh cửa ra.
“Tao biết ngay là mày mà con khốn, giờ mới mò về à… Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Chưa kịp để cô cất tiếng, người phụ nữ kia ngay sau khi nhìn lên khuôn mặt của cô đã lập tức ngã khuỵu xuống dưới đất mà hét toáng cả lên, tay chân bò lồm cồm dưới đất.
“Có quỷ! Có quỷ! Cứu tôi với!”
Người chồng còn chưa hết bực bội vì thái độ của Nhiếp Mạch Khanh sáng nay mà quát lên một tiếng rồi ngó đầu nhìn ra, ngay sau đó ông ta cũng phải vội vàng đứng bật dậy mà chộp lấy cây gậy đánh bóng chày dựng ở gần đó mà che chắn cho vợ mình, vừa huơ tay xua xua cô đi.
“Mày là thứ gì vậy hả? Cút ra khỏi nhà tao ngay!”
Khuôn mặt của ông ta hiện giờ đã xanh lét, đôi cẳng tay đang nắm lấy cây gậy cũng run lên như cày sấy.
Nhiếp Mạch Khanh đờ đẫn, cô còn chưa hết hốt hoảng đã phải vội vàng né một phát vung gậy của ông ta.
Đôi mắt mày xanh ấy không thể nào là của con người được! Quỷ…!
“Cút đi! Cút đi! Không được làm hại gia đình của tao!”
Nhiếp Mạch Khanh nhìn thấy sự kinh hãi hiện lên trên nét mặt của từng người trong gia đình ấy, đôi môi mấp máy đến nửa ngày vẫn chưa thể thốt nổi ra một lời.
Đột ngột, từ trong những căn nhà xung quanh đấy, những người đàn ông hoặc thanh niên trai tráng khỏe mạnh đều đổ ra ngoài đường, trong tay mỗi người cầm một thứ như gậy guộc hoặc là cuốc xẻng chỉ thẳng vào mặt cô, ánh mắt của họ đặt lên cô như nhìn một con quái vật.
Họ chạy ra bên ngoài vì tiếng hét của hai cô nữ sinh kia và của gia đình này.
“Khôn hồn thì cút xéo ra khỏi thị trấn của bọn tao đồ quái vật! Mày đến đây để hại làng hại xóm, bọn tao sẽ treo mày lên giàn lửa để thiêu chết! Mau cút đi!”
Nhiếp Mạch Khanh run rẩy mà lùi chân ra đằng sau, từ khắp mọi nơi đều là những ánh mắt chằm chằm dán chặt lên người cô giống như muốn băm nhỏ cô ra thành từng mảnh. Không chỉ của những người đang đứng ở bên ngoài mà còn có cả những con người đang quan sát từ bên trong nhà.
Họ đều nhìn cô, kinh hãi, run rẩy, tức giận và khinh miệt hệt như khi họ đang nhìn một thứ có khả năng làm hại đến họ.
Nhiếp Mạch Khanh biết cô có làm gì cũng chỉ khiến cho bản thân đi đến một kết cục không mong muốn, chậm rãi nhích chân ra đằng sau, bước vào bên trong khu rừng rồi vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của những kẻ sống ở trong thị trấn này.
Lời tác giả: Giải thích chút nè :>
Cơ thể của Nhiếp Mạch Khanh cứ chạm vào nước sẽ tan, không cần biết nó là loại nước gì, chỉ cần chạm là liền tan.
Cơ thể của cô ấy khi đó sẽ không còn cấu trúc như con người nữa mà như hóa thành nước đá để ngoài trời, tan chảy ra thành nước rồi dần dần là tan hết.
Nếu như không có “chỗ đựng” - một thứ có thể đựng được nước như xô, thau, chậu… hoặc một chỗ có rất nhiều nước như hồ, biển, sông… thì cơ thể của cô ấy sẽ lênh loáng ở trên đất luôn. Mà nước thì không có hình dạng nên một khi đã đổ xuống đất là thôi xong, không vớt lại được nhé.
Chạm vào nước thì tan ra thật nhưng chỉ cần “nước từ cơ thể” không bị bốc hơi, hoặc không bị ngấm xuống đất… thì khi bước xuống hồ, biển, sông… thì Nhiếp Mạch Khanh vẫn leo lại lên bờ được nha. Nói tóm lại phải có thật nhiều nước để duy trì được trạng thái “nước” của cô ấy thì ok hết.
Tui giải thích thì mấy bạn có hiểu không? Hiểu không? -.-
Danh sách chương