Tôi tự ý làm nhân viên tuần tra, đi dạo quanh vùng lân cận, hắn theo ở đằng sau, cũng không để ý gì mà cùng tôi tán dóc.
“Duẫn Hạo.”
“Nói.”
“Có một vấn đề em luôn không thể lựa lời tốt được.” Chúng tôi nhường đường cho một chiếc xe đẩy.
“Phải lựa lời gì với anh chứ? Ấn tượng em cho anh bây giờ chính là không sợ trời không sợ đất, cho dù khó đến mấy thì cũng muốn làm cho bằng được, rất có điểm khí phách không biết sống chết.”
Tôi nhíu mày nhìn hắn:
“Mắng đủ chưa, muốn nghe không?”
Hắn mỉm cười đầy nịch sủng, là cảm giác khiến tôi hãm sâu. Tôi gạt khuôn mặt có chút phát nóng sang một bên:
“Anh cảm thấy em không biết sống chết không biết tốt xấu của bây giờ, với em trước kia, thích người nào hơn?”
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, đến mức bên cạnh có người chào hỏi với hắn cũng bị phớt lờ, tôi nhìn về phía trước, cảm thấy hắn đang gọt giũa vẻ mặt của tôi ở bên cạnh:
“Anh không nghe lầm chứ? Em muốn vì anh mà thay đổi bản thân nên mới hỏi như vậy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn rồi nói:
“Anh quả thực đã nghe lầm rồi.”
Hắn bị chọc cười, vô cùng công khai mà nắm lấy tay tôi dắt đi trên hành lang:
“Em khiến anh đoán không ra, Tại Tuấn, em là người đầu tiên khiến anh không nắm bắt được, sự bất cần của em, sự hờ hững của em, cái vẻ giả vờ bất cần của em, cái vẻ giả vờ hờ hững của em, đều khiến anh không cách nào phớt lờ được.”
“Vậy em lúc đầu thì sao?”
Hắn đã bước vào văn phòng của mình, đứng ở tại chỗ rồi lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
“Lúc đó nếu em làm vợ anh thì sẽ khiến anh bớt lo hơn.”
Tôi đóng cửa lại, nhốt Mễ Tuyết nhi đang chuẩn bị bưng ly café vào ở ngoài, khoanh tay nhìn hắn. Hắn hứng thú chờ tôi nói, tôi mở lời:
“Em hiện tại chỉ có thể làm tình nhân thôi đúng không?”
“Em biết toàn thân em bây giờ bốc lên làn khói đen oán hận vô cùng nồng đậm không bé cưng?”
Cửa phía sau phát ra tiếng gõ cửa, tôi vẫn dựa vào nơi đó không thèm động đậy, không biết vì sao tôi lại cảm thấy vô cùng chán ghét với khuôn mặt đang quan sát mình của Duẫn Hạo bây giờ, hình như hắn cũng không hiểu tôi, dường như hắn chỉ biết Kim Tại Tuấn sẽ không làm loại chuyện này mà nhìn tôi! Lồng ngực tôi có chút phập phồng, không nghĩ rằng bản thân không thể nói chuyện yêu đương, thì ra yêu có thể khiến người ta đau đớn như vậy, ấm ức như thế!
Vẻ mặt hài hước của Duẫn Hạo cứng đờ, bước đến chạm vào đôi môi run rẩy của tôi.
“Giận rồi sao? Anh chỉ tùy tiện nói đùa thôi, em vẫn tốt chứ?”
Vành mắt tôi đột nhiên có chút đỏ, tôi muốn hãm sâu vào trong đôi mắt của hắn, muốn vĩnh viễn được hắn chăm chú nhìn đầy khẩn trương như vậy. Không biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông này, cái tôi không cho phép kẻ khác chăm sóc cũng có thể mềm yếu như vậy. Tôi cần phải cự tuyệt, cự tuyệt kẻ này tiến thêm một bước mà ăn mòn tôi! Chủ tôn của tôi là không thể yêu nhiều hơn so với đối phương.
“Chờ một chút —— Tại Tuấn, đừng tiếp tục khuyên nhủ bản thân rằng phải cự tuyệt anh nữa. Ánh mắt em nhìn anh lại biến lạnh rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!”
Hắn nhìn ra ánh mắt dần dần biến lạnh của tôi, phẫn nộ cùng bức thiết như vậy. Tôi nghe hắn nói xong thì ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, cảm tình đã bị chấn động lần thứ hai:
“Anh có thể cảm thấy em đang làm lạnh chính mình? Sao anh biết được? …”
“Em chính là như vậy!” Hắn hung hăng áp sát vào khuôn mặt của tôi, “Em luôn luôn làm bộ dạng chuẩn bị thối lui bất cứ lúc nào, cho dù động tâm cũng muốn giống như vừa nãy mà cố gắng kiềm chế! Em không muốn mở lòng với anh như vậy sao? Em sợ bị anh bỏ mặc, lừa gạt tình cảm như vậy sao?! —— Kim Tại Tuấn trước đây không như vậy! Anh thật sự đã mệt mỏi với tình trạng do dự bất định bây giờ của em con mẹ nó rồi!”
Tôi không kiềm chế được mà rùng mình, cái run rẩy vì phẫn nộ lần này cũng không cách nào kiềm chế.
“Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Em muốn anh lặp lại lần nữa?! Ha! Đặc điểm không sợ chết của em ngược lại rất minh xác! Anh nói bộ dạng bây giờ của em khiến anh mệt mỏi rồi! Còn không bằng lúc vừa mới quen nhau, chỉ đơn thuần là chào hỏi. Em sợ bị thất bại trong tình yêu, sợ bị vây vào tình thế xấu cho nên mỗi lần đều khuyên bảo chính mình không được rơi vào tay giặc, không phải sao?! Em cho rằng Trịnh Duẫn Hạo anh bất tài, không biết em đang suy nghĩ cái gì! Không phải em muốn hỏi anh thích Kim Tại Tuấn nào hơn sao? Bây giờ anh có thể nói rõ ràng cho em biết rồi,” Khuôn mặt của hắn gần như dán lên tôi, trước khi tôi sợ đến mức muốn la lên thì hắn công bố đáp án, “—— Anh chọn Kim Tại Tuấn trước đây.”
Tôi nắm chặt nắm tay, không cho bản thân được sụp đổ ở nơi này, hai chân lại ngày càng không có sức lực, bỗng nhiên tôi kéo cửa ra, Mễ Tuyết nhi không biết đã cứng đờ ở đằng kia được bao lâu, tôi cầm ly café nóng hổi trong tay cô, giống như phát tiết mà hất lên người Trịnh Duẫn Hạo.
Mễ Tuyết nhi ôm đầu hoảng sợ la lên, Trịnh Duẫn Hạo nhíu chặt vùng xung quanh lông mày mà nhìn tôi, khuôn mặt tôi tái nhợt, đôi mắt tôi ửng đỏ, run rẩy nói với hắn:
“Vậy thì đi tìm Kim Tại Tuấn của anh đi.” Hắn mơ hồ nhìn tôi, có chất lỏng không ngừng xoay vòng trong vành mắt, “Tôi chỉ muốn biết bản thân có thắng được anh hay không mà thôi. Về tôi, anh đã nói đúng rất nhiều, chỉ tiếc những điều này cũng không còn có hiệu quả trên người anh nữa…” Yết hầu chuyển động, tôi gần như không đè nén được mà khàn giọng nói, “Nếu như ngay từ đầu đã có đề phòng với anh thì thật tốt biết bao…”
Tôi xoay người, nhắm mắt để nhận thức cảm xúc như đang co giật của trái tim:
“Tên của tôi… là Kim Tại Trung.”
Trịnh Duẫn Hạo không đuổi theo, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Lộ trình từ Thiên Tác đi ra lại xa như vậy, ba tiểu thư ở tiền sảnh vốn muốn chào hỏi tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt đỏ ửng của tôi thì nín bặt, tôi chậm chạp bước đi một cách khác thường, tôi không biết bản thân đang chờ cái gì… Ra khỏi cửa, bước qua chiếc xe cao cấp lóe ánh vàng.
Một chiếc xe cổ điển màu đen chạm chạp đi đằng sau tôi, tôi lòng đầy mong đợi mà quay đầu lại, lại thấy Xương Mân ló đầu ra từ trong xe ——:
“Cuối cùng anh cũng nói thật rồi sao?”
“Xương Mân, phim truyền hình sẽ diễn biến như thế nào?” Tôi mờ mịt đi trên đường, Xương Mân lo lắng thả chậm tốc độ di chuyển theo tôi ở bên cạnh, “Kết cục thất bại của loại người không đếm xỉa đến tình anh em mà câu dẫn tình nhân của em trai như tôi là gì? Tai nạn xe cộ? Phá sản? Hay là bị bệnh nan y?”
“Đừng nói mình như vậy!” Xương Mân dừng xe, đẩy cửa kéo lấy tôi, “Anh là vì giúp em trai nên mới lừa thiếu gia, anh là vì thực sự đem lòng yêu nên mới…”
“Sao không nói tiếp?” Tôi mỉm cười nhìn bầu trời chuyển hồng, lệ quang2 lấp lánh dưới tán cây rậm rạp, “Tôi là thực sự đem lòng yêu nên mới có thể dùng đống tiền thuộc về Tại Tuấn, tôi là thực sự đem lòng yêu nên mới lái chiếc xe thuộc về Tại Tuấn, tôi là thực sự đem lòng yêu nên… mới có thể giống như Tại Tuấn mà thở dốc, rên rỉ dưới thân hắn, hắn giống như cần Tại Tuấn mà đòi lấy trong cơ thể tôi…”
“Chát!” Khuôn mặt của tôi hung hăng xoay sang một bên, tiếp theo bị Thẩm Xương Mân gắt gao ôm lấy. Tôi chết lặng nghe anh ta bảo đừng nói với bản thân như vậy, đừng so sánh mình với kẻ khác.
Thế nhưng có ích lợi gì? Không so sánh với kẻ khác, tôi cũng đã thua rồi, là kẻ giả dối, là kẻ bị ghét bỏ.
Hắn từng nói rằng hắn hận nhất là lời nói dối, sự tồn tại của tôi chính là một trò lừa bịp.
Sau khi tôi gọi điện cho hắn, đại khát đã vang được khoảng bốn năm âm tiếng, tôi cho rằng sẽ bị Xương Mân tiếp thay, không nghĩ rằng hắn lại tự mình tiếp.
“A lô.” Hắn chỉ nói một từ, tôi lại gần như bị đè đến không thở nổi.
Tôi hít một hơi, cắn môi dưới rồi nói ——
“Tại Tuấn không biết chuyện lúc nó rời đi thì tôi cố tình tiếp cận anh, nếu mọi người đã vạch trần, hi vọng anh chỉ có tâm tình với một mình tôi, chuyện này không liên quan đến nó.”
Bên kia rất nhanh đã bật cười, cực kì không vui ——
“Kim Tại Trung đúng không? Cậu nghĩ rằng tôi đối với tỉ suất phân biệt lời nói dối đã đến mức này rồi sao? Không sai, cậu đã lừa tôi một lần, nhưng chỉ có lần kia mà thôi, bởi vì cậu chỉ là cái xác1 của Tại Tuấn, không hơn, cậu cho rằng ngoài khuôn mặt giống hệt như đứa em của mình ra, cậu còn nơi nào mà có thể dụ hoặc được tôi sao?”
“Anh có thể không tin, nhưng anh sẽ hối hận vì mất đi Tại Tuấn – một người hoàn toàn không hiểu rõ tình hình. Tôi nói xong rồi, tạm biệt.”
Tôi ném điện thoại di động lên sofa, bản thân cũng vô lực nằm trên đó mà che mặt.
Tại Tuấn, đây là một việc cuối cùng mà anh hai xấu xa làm vì em.
Anh lần này, thực sự đã mệt mỏi rồi.
________________
(1) Cái xác: Ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
(2) Lệ quang: Ánh sáng của nước mắt.
.
“Duẫn Hạo.”
“Nói.”
“Có một vấn đề em luôn không thể lựa lời tốt được.” Chúng tôi nhường đường cho một chiếc xe đẩy.
“Phải lựa lời gì với anh chứ? Ấn tượng em cho anh bây giờ chính là không sợ trời không sợ đất, cho dù khó đến mấy thì cũng muốn làm cho bằng được, rất có điểm khí phách không biết sống chết.”
Tôi nhíu mày nhìn hắn:
“Mắng đủ chưa, muốn nghe không?”
Hắn mỉm cười đầy nịch sủng, là cảm giác khiến tôi hãm sâu. Tôi gạt khuôn mặt có chút phát nóng sang một bên:
“Anh cảm thấy em không biết sống chết không biết tốt xấu của bây giờ, với em trước kia, thích người nào hơn?”
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, đến mức bên cạnh có người chào hỏi với hắn cũng bị phớt lờ, tôi nhìn về phía trước, cảm thấy hắn đang gọt giũa vẻ mặt của tôi ở bên cạnh:
“Anh không nghe lầm chứ? Em muốn vì anh mà thay đổi bản thân nên mới hỏi như vậy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn rồi nói:
“Anh quả thực đã nghe lầm rồi.”
Hắn bị chọc cười, vô cùng công khai mà nắm lấy tay tôi dắt đi trên hành lang:
“Em khiến anh đoán không ra, Tại Tuấn, em là người đầu tiên khiến anh không nắm bắt được, sự bất cần của em, sự hờ hững của em, cái vẻ giả vờ bất cần của em, cái vẻ giả vờ hờ hững của em, đều khiến anh không cách nào phớt lờ được.”
“Vậy em lúc đầu thì sao?”
Hắn đã bước vào văn phòng của mình, đứng ở tại chỗ rồi lộ ra nụ cười nhàn nhạt:
“Lúc đó nếu em làm vợ anh thì sẽ khiến anh bớt lo hơn.”
Tôi đóng cửa lại, nhốt Mễ Tuyết nhi đang chuẩn bị bưng ly café vào ở ngoài, khoanh tay nhìn hắn. Hắn hứng thú chờ tôi nói, tôi mở lời:
“Em hiện tại chỉ có thể làm tình nhân thôi đúng không?”
“Em biết toàn thân em bây giờ bốc lên làn khói đen oán hận vô cùng nồng đậm không bé cưng?”
Cửa phía sau phát ra tiếng gõ cửa, tôi vẫn dựa vào nơi đó không thèm động đậy, không biết vì sao tôi lại cảm thấy vô cùng chán ghét với khuôn mặt đang quan sát mình của Duẫn Hạo bây giờ, hình như hắn cũng không hiểu tôi, dường như hắn chỉ biết Kim Tại Tuấn sẽ không làm loại chuyện này mà nhìn tôi! Lồng ngực tôi có chút phập phồng, không nghĩ rằng bản thân không thể nói chuyện yêu đương, thì ra yêu có thể khiến người ta đau đớn như vậy, ấm ức như thế!
Vẻ mặt hài hước của Duẫn Hạo cứng đờ, bước đến chạm vào đôi môi run rẩy của tôi.
“Giận rồi sao? Anh chỉ tùy tiện nói đùa thôi, em vẫn tốt chứ?”
Vành mắt tôi đột nhiên có chút đỏ, tôi muốn hãm sâu vào trong đôi mắt của hắn, muốn vĩnh viễn được hắn chăm chú nhìn đầy khẩn trương như vậy. Không biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông này, cái tôi không cho phép kẻ khác chăm sóc cũng có thể mềm yếu như vậy. Tôi cần phải cự tuyệt, cự tuyệt kẻ này tiến thêm một bước mà ăn mòn tôi! Chủ tôn của tôi là không thể yêu nhiều hơn so với đối phương.
“Chờ một chút —— Tại Tuấn, đừng tiếp tục khuyên nhủ bản thân rằng phải cự tuyệt anh nữa. Ánh mắt em nhìn anh lại biến lạnh rồi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?!”
Hắn nhìn ra ánh mắt dần dần biến lạnh của tôi, phẫn nộ cùng bức thiết như vậy. Tôi nghe hắn nói xong thì ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, cảm tình đã bị chấn động lần thứ hai:
“Anh có thể cảm thấy em đang làm lạnh chính mình? Sao anh biết được? …”
“Em chính là như vậy!” Hắn hung hăng áp sát vào khuôn mặt của tôi, “Em luôn luôn làm bộ dạng chuẩn bị thối lui bất cứ lúc nào, cho dù động tâm cũng muốn giống như vừa nãy mà cố gắng kiềm chế! Em không muốn mở lòng với anh như vậy sao? Em sợ bị anh bỏ mặc, lừa gạt tình cảm như vậy sao?! —— Kim Tại Tuấn trước đây không như vậy! Anh thật sự đã mệt mỏi với tình trạng do dự bất định bây giờ của em con mẹ nó rồi!”
Tôi không kiềm chế được mà rùng mình, cái run rẩy vì phẫn nộ lần này cũng không cách nào kiềm chế.
“Anh nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
“Em muốn anh lặp lại lần nữa?! Ha! Đặc điểm không sợ chết của em ngược lại rất minh xác! Anh nói bộ dạng bây giờ của em khiến anh mệt mỏi rồi! Còn không bằng lúc vừa mới quen nhau, chỉ đơn thuần là chào hỏi. Em sợ bị thất bại trong tình yêu, sợ bị vây vào tình thế xấu cho nên mỗi lần đều khuyên bảo chính mình không được rơi vào tay giặc, không phải sao?! Em cho rằng Trịnh Duẫn Hạo anh bất tài, không biết em đang suy nghĩ cái gì! Không phải em muốn hỏi anh thích Kim Tại Tuấn nào hơn sao? Bây giờ anh có thể nói rõ ràng cho em biết rồi,” Khuôn mặt của hắn gần như dán lên tôi, trước khi tôi sợ đến mức muốn la lên thì hắn công bố đáp án, “—— Anh chọn Kim Tại Tuấn trước đây.”
Tôi nắm chặt nắm tay, không cho bản thân được sụp đổ ở nơi này, hai chân lại ngày càng không có sức lực, bỗng nhiên tôi kéo cửa ra, Mễ Tuyết nhi không biết đã cứng đờ ở đằng kia được bao lâu, tôi cầm ly café nóng hổi trong tay cô, giống như phát tiết mà hất lên người Trịnh Duẫn Hạo.
Mễ Tuyết nhi ôm đầu hoảng sợ la lên, Trịnh Duẫn Hạo nhíu chặt vùng xung quanh lông mày mà nhìn tôi, khuôn mặt tôi tái nhợt, đôi mắt tôi ửng đỏ, run rẩy nói với hắn:
“Vậy thì đi tìm Kim Tại Tuấn của anh đi.” Hắn mơ hồ nhìn tôi, có chất lỏng không ngừng xoay vòng trong vành mắt, “Tôi chỉ muốn biết bản thân có thắng được anh hay không mà thôi. Về tôi, anh đã nói đúng rất nhiều, chỉ tiếc những điều này cũng không còn có hiệu quả trên người anh nữa…” Yết hầu chuyển động, tôi gần như không đè nén được mà khàn giọng nói, “Nếu như ngay từ đầu đã có đề phòng với anh thì thật tốt biết bao…”
Tôi xoay người, nhắm mắt để nhận thức cảm xúc như đang co giật của trái tim:
“Tên của tôi… là Kim Tại Trung.”
Trịnh Duẫn Hạo không đuổi theo, không phát ra bất cứ thanh âm nào.
Lộ trình từ Thiên Tác đi ra lại xa như vậy, ba tiểu thư ở tiền sảnh vốn muốn chào hỏi tôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt đỏ ửng của tôi thì nín bặt, tôi chậm chạp bước đi một cách khác thường, tôi không biết bản thân đang chờ cái gì… Ra khỏi cửa, bước qua chiếc xe cao cấp lóe ánh vàng.
Một chiếc xe cổ điển màu đen chạm chạp đi đằng sau tôi, tôi lòng đầy mong đợi mà quay đầu lại, lại thấy Xương Mân ló đầu ra từ trong xe ——:
“Cuối cùng anh cũng nói thật rồi sao?”
“Xương Mân, phim truyền hình sẽ diễn biến như thế nào?” Tôi mờ mịt đi trên đường, Xương Mân lo lắng thả chậm tốc độ di chuyển theo tôi ở bên cạnh, “Kết cục thất bại của loại người không đếm xỉa đến tình anh em mà câu dẫn tình nhân của em trai như tôi là gì? Tai nạn xe cộ? Phá sản? Hay là bị bệnh nan y?”
“Đừng nói mình như vậy!” Xương Mân dừng xe, đẩy cửa kéo lấy tôi, “Anh là vì giúp em trai nên mới lừa thiếu gia, anh là vì thực sự đem lòng yêu nên mới…”
“Sao không nói tiếp?” Tôi mỉm cười nhìn bầu trời chuyển hồng, lệ quang2 lấp lánh dưới tán cây rậm rạp, “Tôi là thực sự đem lòng yêu nên mới có thể dùng đống tiền thuộc về Tại Tuấn, tôi là thực sự đem lòng yêu nên mới lái chiếc xe thuộc về Tại Tuấn, tôi là thực sự đem lòng yêu nên… mới có thể giống như Tại Tuấn mà thở dốc, rên rỉ dưới thân hắn, hắn giống như cần Tại Tuấn mà đòi lấy trong cơ thể tôi…”
“Chát!” Khuôn mặt của tôi hung hăng xoay sang một bên, tiếp theo bị Thẩm Xương Mân gắt gao ôm lấy. Tôi chết lặng nghe anh ta bảo đừng nói với bản thân như vậy, đừng so sánh mình với kẻ khác.
Thế nhưng có ích lợi gì? Không so sánh với kẻ khác, tôi cũng đã thua rồi, là kẻ giả dối, là kẻ bị ghét bỏ.
Hắn từng nói rằng hắn hận nhất là lời nói dối, sự tồn tại của tôi chính là một trò lừa bịp.
Sau khi tôi gọi điện cho hắn, đại khát đã vang được khoảng bốn năm âm tiếng, tôi cho rằng sẽ bị Xương Mân tiếp thay, không nghĩ rằng hắn lại tự mình tiếp.
“A lô.” Hắn chỉ nói một từ, tôi lại gần như bị đè đến không thở nổi.
Tôi hít một hơi, cắn môi dưới rồi nói ——
“Tại Tuấn không biết chuyện lúc nó rời đi thì tôi cố tình tiếp cận anh, nếu mọi người đã vạch trần, hi vọng anh chỉ có tâm tình với một mình tôi, chuyện này không liên quan đến nó.”
Bên kia rất nhanh đã bật cười, cực kì không vui ——
“Kim Tại Trung đúng không? Cậu nghĩ rằng tôi đối với tỉ suất phân biệt lời nói dối đã đến mức này rồi sao? Không sai, cậu đã lừa tôi một lần, nhưng chỉ có lần kia mà thôi, bởi vì cậu chỉ là cái xác1 của Tại Tuấn, không hơn, cậu cho rằng ngoài khuôn mặt giống hệt như đứa em của mình ra, cậu còn nơi nào mà có thể dụ hoặc được tôi sao?”
“Anh có thể không tin, nhưng anh sẽ hối hận vì mất đi Tại Tuấn – một người hoàn toàn không hiểu rõ tình hình. Tôi nói xong rồi, tạm biệt.”
Tôi ném điện thoại di động lên sofa, bản thân cũng vô lực nằm trên đó mà che mặt.
Tại Tuấn, đây là một việc cuối cùng mà anh hai xấu xa làm vì em.
Anh lần này, thực sự đã mệt mỏi rồi.
________________
(1) Cái xác: Ví với thân thể con người, mang ý mỉa mai.
(2) Lệ quang: Ánh sáng của nước mắt.
.
Danh sách chương