Lúc tỉnh lại đã thấy bản thân nằm ở bệnh viện, không biết đã tham lam nằm được bao lâu, toàn thân đau nhức, có lẽ là do lúc xảy ra chuyện thì bị Duẫn Hạo gắt gao ôm chặt chăng? Nhưng người hắn ôm không phải là tôi, là Tại Tuấn, giống như bây giờ, vẻ mặt ngưng trọng cùng ánh mắt trách cứ của hắn nhìn chăm chú vào tôi – người đang dần dần mở hé mắt:

“Chuyện về tim, sao không nói cho anh biết?”

Cái gì? Tim của ai? “Em biết em nguy hiểm thế nào không!”

Bùng nổ trong nháy mắt, tôi nhớ hắn kiềm chế rất tốt, lại vì thằng nhóc Tại Tuấn kia mà lo lắng, thật khờ.

Đau quá, bên ngực trái.

Thẩm Xương Mân đứng ở cửa nhìn tôi, trên mặt sao cũng u ám như vậy?

Duẫn Hạo cuối cùng cũng chịu ngồi xuống, nắm lấy tay tôi, bỏ nó vào trong chăn, lại đưa tay sờ trán tôi:

“Đã hạ sốt rồi, chút nữa làm thủ tục xuất viện cho em, sau này đừng làm việc liều mạng như vậy, em đâu có thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi đâu.”

“Thiếu gia, bác sĩ gọi ngài tới.” Xương Mân đứng ở cửa, kéo nó ra.

“Chút nữa anh sẽ quay lại.” Hắn buông tay ra, tôi nhìn chằm chằm vào Xương Mân đang bước tới.

“Tôi không có bị căn bệnh nặng nào chứ?” Tôi cười cười với anh ta, chống người ngồi ở đầu giường.

Xương Mân lắc đầu:

“Đáp ứng tôi… Nghỉ ngơi thật nhiều vào.”

Tôi nhún vai, chạm vào đường cong phần ngực bụng rồi khẽ cười một tiếng:

“Tôi không bao giờ nghi ngờ thể chất như vậy lại có vấn đề lớn, hai ngày này vì việc đứng nhất bộ mà có điểm quá, cảm ơn rất nhiều.”

Duẫn Hạo rất nhanh đã quay lại, đẩy cửa nhìn Xương Mân đã chuyển tầm mắt đến người tôi:

“Bây giờ cảm thấy thế nào?”

“Anh muốn thử sao?” Tôi cố ý liếm môi với hắn.

Hắn nhìn, đôi mắt cong lên đầy xấu xa:

“A, anh chờ em tích đủ rồi đối phó một lần luôn.”

Tôi trắng mắt nhìn hắn, hắn ngay cả lời này mà cũng tiếp nhận thông thuận như vậy! Nếu như những cô gái sùng bái hắn ở Thiên Tác biết hắn đi ăn máng khác thế này thì sẽ nghĩ ra sao đây?

Sáng sớm, tôi lim dim nhìn mỹ nam mặc áo sơ mi, hắn cài nút áo, nhìn qua tấm gương mới phát hiện tôi đã tỉnh:

“Hôm nay cũng đừng đi làm, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, ông tổng của bọn em nói em cống hiến rất nhiều cho công ty, cho phép em nghỉ ngơi tùy thích, à đúng rồi, hôm qua đơn vị của bọn em đã gửi đến một giỏ trứng gà, anh bảo bọn họ trực tiếp đưa đến chỗ này.”

Hai tay tôi kê sau đầu rồi cảm thán:

“Cống hiến rất nhiều? Ha ha, là gần giống trần truồng hiến thân thì đúng hơn, đây là âm mưu của anh đúng không? Để toàn bộ người trong công ty đều cho rằng anh đang bao dưỡng em.”

Hắn bước tới trước mắt tôi rồi khom lưng xuống ——

“Không phải bao dưỡng, là quyển dưỡng1.”

Tôi cười tủm tỉm nhìn hắn, ném thẳng cái gối trong tay tới.

Đến giữa trưa, tôi – kẻ bị bồi dưỡng đến béo ú tận hai ngày ở Duyệt Phong các của Trịnh Duẫn Hạo lái xe tới một góc trong đại sảnh của tập đoàn Thiên Tác rồi uống café chuẩn bị tập kích, ba chị gái ở tiền sảnh nhìn tôi chằm chằm không buông từ lúc tôi bước vào cửa, sau khi chạm vào ánh mắt của bọn họ thì tôi liền mỉm cười cho có tính lễ phép, họ lập tức như được khích lệ mà đi về phía tôi.

“Anh đẹp trai, có bạn gái chưa vậy?”

Người bên cạnh nói với một người khác, “Da anh ấy nhìn trắng mịn thiệt đó.” Tôi cười ra tiếng, nói với tiểu thư đến bắt chuyện:

“Tôi là tiểu bạch kiểm2 được người bao dưỡng, cảm ơn đã chiếu cố.”

“Anh quả thực là tiểu bạch kiểm! —— Ai da… Xấu hổ quá, tôi hơi kích động rồi.”

Nhìn thấy tôi vẫn mang theo ý cười, bọn họ lại dần thả lỏng.

“Người bao dưỡng anh là nam hay nữ thế? Đẹp không?”

Tôi nhớ lại khuôn mặt anh tuấn tài hoa mẫu mực kia, đáp:

“Vẫn xem như là thuận mắt, gần giống Trịnh tổng.”

“Oa, giống như Trịnh tổng sao?! Cực phẩm đó… Vậy tôi hỏi anh a anh đẹp trai, chiếc Porsche bên ngoài kia là của người đó đúng không? ——”

Tôi bĩu môi, phát ra âm “Ừm ——” thật dài:

“Đúng.” Chẳng lẽ tôi thật sự bất tri bất giác bị hắn quyển dưỡng rồi…

“Oa! Siêu giàu nha! —— Vậy anh tới đây để chờ ai vậy? Người đó sẽ không đi làm ở nơi này chứ?!”

Ba người bùng nổ, hoàn toàn vứt tôi sang một bên mà thảo luận:

“Có thể là Steve không? Không đúng không đúng… Anh ta bị hói đầu, căn bản không có cách nào so sánh với Trịnh tổng được.”

“Theo lời cậu nói, căn bản không có ai có thể so với Trịnh tổng của chúng ta được cả!”

Lúc này Duẫn Hạo xuất hiện trong thang máy ở đại sảnh, tôi đặt ly café xuống. Ba cô tiểu thư lập tức đứng thẳng ở một chỗ. Chỉ thấy sếp của bọn họ trực tiếp bước tới quát vào mặt tôi:

“Xương Mân nói đại sảnh có một người rất giống em, sao không đi tìm anh mà lại ở đây chơi trò tình cờ gặp gỡ vậy hả?”

“Em trò chuyện rất vui vẻ với reception của anh, đề bạt ở vị trí này khó tránh khỏi đáng tiếc.”

Trịnh Duẫn Hạo không hề nghĩ ngợi, lập tức nói:

“Các cô giao tài liệu và nguyện vọng nhận chức cho phòng nhân sự đi.”

Tôi đối mặt với ánh mắt cảm kích của ba cô tiểu thư, đột nhiên nhớ tới một chuyện ——

“Duẫn Hạo ——” Vẻ mặt của hắn nhìn tôi như muốn nói ‘Lại làm sao vậy’, “Em thích chiếc xe này, cảm ơn.”

“Anh đã sớm nói rằng nó hợp với em rồi mà.”

Đằng sau chúng tôi là vẻ mặt như ăn trứng khủng long của ba cô.

Trịnh Duẫn Hạo, không chỉ mình anh có đầy đủ ham muốn độc chiếm, tôi giống anh, tôi cũng là con người, và tôi phải chứng minh cho mọi người thấy, người anh thực sự yêu là Kim Tại Trung tôi.

Tôi kéo hắn tới nơi điểm mù của camera rồi hôn thật lâu, hắn dường như bị trận tập kích bất ngờ của tôi làm cho hưng phấn, tôi rời khỏi cơn lửa nóng rồi mỉm cười nhìn hắn.

Môi hắn đuổi theo, tôi né tránh. Hắn có điểm không nhịn được, thanh âm có chút khàn khàn:

“Haiz… Cuối cùng có chơi không?”

Tôi cảm nhận được lòng bàn tay nóng bừng của hắn xuyên qua áo sơ mi của tôi rồi dán chặt sau thắt lưng, trong lòng có cái gì đó như được lấp đầy.

“Anh không sợ bị người đi ngang qua nhìn thấy, khiến danh tiếng của anh bị hủy toàn bộ à?”

“Nói cái shit gì vậy Kim Tại Tuấn, là ai câu dẫn ai đầu tiên hả? Lửa đã nhóm rồi thì lại muốn đi, nói cho em biết, không có lối thoát đâu ——” Hắn xoay người đẩy tôi vào tường, giống như con sư tử giành thắng lợi cắn xé da thịt của con mồi tươi non mà cướp đoạt trên người tôi…

“Cảnh cáo anh… Đừng tiếp tục gọi cái tên kia nữa, ưm…” Rõ ràng là công lao của tôi, không phải sao, thậm chí tôi ngày càng ảo não với cái tên này. Tại Tuấn Tại Tuấn! Kim Tại Tuấn của anh đã sớm bỏ anh mà đi tìm nơi nương tựa bắt đầu sự nghiệp rồi, nếu là tôi, nếu là tôi…

Tôi nhắm mắt rên rỉ, nhưng hồn ngày càng lên mây.

Nếu là tôi, sao có thể cam lòng mà rời khỏi anh nửa bước…

Nghĩ đến đó, đột nhiên trái tim kịch liệt quặn đau, tiếng rên rỉ của tôi biến thành đau đớn, mà Duẫn Hạo ngay giây tiếp theo liền hiểu tình hình, đỡ lấy tôi rồi cầm điện thoại ấn số, tôi nắm lấy bàn tay đang đặt bên tai hắn, vừa thở gấp vừa nói:

“Lừa anh đó.” Tôi cười cười với hắn, nhào vào người hắn rồi hôn lên phần cổ ấm áp, khiến cảm giác đau đớn còn dư lại tiêu tan.

Tôi có thể cảm thấy lồng ngực hắn vừa kịch liệt nhấp nhô vừa cố gắng kiềm chế, tôi không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng lo lắng của hắn nữa, vì như vậy trong lòng tôi cũng sẽ rất đau.

Ai cũng không có ý nghĩ tiếp tục hăng say, hắn ôm lấy mặt tôi, nhìn thật tỉ mỉ.

“Em đổ mồ hôi rồi, thân thể thực sự không có việc gì chứ?”

“Em có thể thừa nhận làm loại chuyện này với anh sẽ khiến nhịp tim em rối loạn, nhưng anh đừng đắc ý, em có thể có khả năng xoay ngược cục diện…” Trong ngực đã hết khó chịu rồi, chỉ là cơn đau vừa nãy khiến người ta khó tránh khỏi việc cảm thấy phát sợ khi nghĩ lại.

Duẫn Hạo nghe xong thoải mái mỉm cười, tiếp tục gây chiến với tôi:

“Mỏi mắt mong chờ.”

Lúc này hành lang truyền đến tiếng bước chân cấp thiết, Xương Mân nghe được một tiếng chuông Duẫn Hạo gọi đến liền bắt đầu tìm kiếm chúng tôi, bất quá chúng tôi đứng ở góc chết camera, anh ta chỉ có thể nhìn từng tầng một, hình như anh ta rất tự tin với lực chân của mình hơn cả thang máy của Thiên Tác, cho nên bây giờ chạy đến đầu đầy mồ hôi mà nhìn chúng tôi, sợ bóng sợ gió một trận.

“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lúc Thẩm Xương Mân hỏi lại nhìn về phía tôi, tôi tự tiếu phi tiếu3 nhìn anh ta, lúc này mới khiến anh ta phát hiện bản thân đã nhìn lầm người, vội vàng buông tầm mắt xuống.

“Không có gì, không có gì làm ở công ty thì nhớ đến bệnh viện mang thuốc về.”

“Vâng, thiếu gia.” Xương Mân có điểm muốn chạy trốn. Trịnh Duẫn Hạo nhìn anh ta rời đi, giống như đăm chiêu mà chuyển tầm mắt về phía tôi, tôi nghi hoặc nhìn hắn.

“Cảm thấy Xương Mân đối xử với em rất đặc biệt, làm sao đây? Anh cũng sắp ăn dấm chua rồi.”

Nửa câu sau của hắn đột nhiên mở ra một trò đùa, dù sao hắn nhận định rằng Xương Mân sẽ không phản bội hắn.

_____________________

(1) Quyển dưỡng: quyển – nhốt/giam/ôm, dưỡng: nuôi/chăm sóc.

(2) Tiểu bạch kiểm: Chỉ những nam nhân có vẻ ngoài đẹp đẽ mà dựa vào người khác để kiếm sống.

(3) Tự tiếu phi tiếu: Cái này chắc ai đọc cổ trang nhiều cũng biết rồi~ Nghĩa của nó chính là “cười mà như không cười” a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện