Y lập tức hạ lệnh cho thị vệ, lùng sục khắp hoàng cung để tìm kiếm bóng dáng của Kỷ Minh Châu, nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Y cuối cùng cũng nhớ ra, kể từ sau khi bản thân bị thương, đã rất lâu rồi y chưa từng gặp lại Kỷ Minh Châu.
Hạ Liên căm phẫn nhìn ta chằm chằm.
“Ngươi đừng tưởng làm như vậy là có thể lừa gạt được ta. Giữa ta và Minh Châu là tình cảm lưỡng tình tương duyệt, nhất định là nàng ấy bị việc gì đó làm chậm trễ mà thôi.”
Ta chỉ khẽ nhún vai, chẳng buồn đáp lời.
Hạ Liên vẫn không cam lòng, ta liền theo chân y xuất cung, cùng y đội mưa đến gõ cửa phủ An Quốc Công.
An Quốc Công nhìn y phục ướt sũng của y, ánh mắt có phần lảng tránh.
“Minh Châu đã rời kinh thành rồi.”
Hạ Liên trầm giọng hỏi lại.
“Có nói khi nào sẽ quay về kinh thành không.”
An Quốc Công nhìn y, đoạn lại liếc nhìn sang ta một cái, rồi khẽ lắc đầu, thở dài.
“Trước lúc rời đi, Minh Châu đã căn dặn ta nhắn lại với Điện hạ, rằng người hãy tìm một mối lương duyên khác, không cần phải nhớ mong đến nàng ấy nữa đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hạ Liên hiển nhiên đã hiểu rõ hàm ý trong lời nói đó, chỉ lặng lẽ cáo từ.
Chỉ là ánh sáng trong đôi mắt y đã hoàn toàn vụt tắt, y thất thần đẩy xe lăn đi giữa đường phố.
Người đi đường ai nấy đều vội vã tìm chỗ trú mưa, hoặc tất tả trở về nhà, chỉ có ta và y là giống như hai kẻ ngốc đứng trơ trọi giữa cơn mưa.
À không, một kẻ ngốc là y.
Một kẻ ngốc nữa chính là ta, y đi đến đâu, ta liền theo đến đó.
Ta thực sự thấu hiểu cảm giác của Hạ Liên lúc này, từ một đấng kiêu hùng ngự trên đài cao nay lại rơi xuống vũng bùn lầy, người mà y từng hết mực tin cậy, thậm chí từng nguyện ý phó thác cả cuộc đời, nay cũng nhẫn tâm quay lưng rời bỏ.
Loại cảm giác hụt hẫng này, quả thực vô cùng khó chịu.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, ta thân thể vốn cường tráng, nên không hề hấn gì.
Nhưng Hạ Liên thì khác, y không chống đỡ nổi, ngất lịm giữa đường.
Không đợi ám vệ ẩn mình trong bóng tối kịp ra tay, ta đã nhanh hơn một bước, trực tiếp bế thốc y lên.
Khi ta đặt y vào trong xe ngựa, bàn tay y đột nhiên siết chặt lấy tay áo của ta, thân thể không ngừng run rẩy, đôi môi vốn đã tái nhợt nay lại khẽ mấp máy.
“Đừng đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện