1
Vì một tờ hôn thư, ta đã thúc ngựa đến nỗi ba con ngựa lần lượt gục ngã, từ tận Mạc Bắc xa xôi trở về kinh thành.
Lúc này, ta đang an tọa trên đỉnh một hòn giả sơn trong Ngự Hoa Viên, ung dung ngắm nhìn cảnh tượng diễn ra bên dưới.
“Hoàng huynh, mau hồi yến đi, nếu không mẫu hậu sẽ không vui đâu.”
Thiếu niên vận lam y, thần sắc có chút e dè.
“Ngươi tìm ta chỉ để nói vậy thôi sao.”
“Cút.”
Thiếu niên vận tử y khẽ nhướng mày, thờ ơ xoay bánh xe lăn, ra vẻ muốn rời đi.
Bất ngờ, thiếu niên lam y vươn tay ấn mạnh xuống lưng ghế, một tiếng “cạch” vang lên, chiếc xe lăn lập tức chao đảo, khiến y ngã nhào xuống đất.
Xung quanh bỗng chốc trở nên huyên náo.
Thiếu niên lam y vội vàng chạy đến trước một nữ tử đang được đám đông vây quanh.
“Mẫu hậu, nhi thần khuyên nhủ Hoàng huynh không được, trái lại còn chọc huynh ấy tức giận ạ.”
Hoàng Hậu khẽ chau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi khi nhìn xuống thân ảnh đang nằm trên mặt đất.
“A Liên, vì cớ gì con cứ nhắm vào đệ đệ mình như vậy.”
“Những gì con phải gánh chịu đâu phải lỗi của Vân Chương. Em con đã đủ mực quan tâm con rồi, con còn muốn thế nào nữa.”
Thân thể Hạ Liên khẽ run lên, y cúi đầu, hừ lạnh một tiếng.
“Ta chỉ muốn hắn tránh xa ta một chút, đừng suốt ngày lượn lờ trước mặt ta là được.”
Ánh mắt Hoàng Hậu chợt trở nên lạnh lẽo, tràn ngập sự thất vọng.
“Thái Tử vô lễ, phạt—”
Ta khẽ thở dài, từ trên giả sơn nhẹ nhàng nhảy xuống, đoạn chỉ vào cánh tay đã nhuốm m.á.u của y mà lên tiếng nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ đã bị thương rồi ạ.”
Hoàng Hậu thoáng sững người, rồi nhìn Hạ Liên bằng ánh mắt đầy phức tạp.
“Sao không nói với ta.”
Y ngoảnh mặt làm ngơ.
“Vậy làm phiền Tần tiểu thư đưa A Liên hồi cung vậy.”
Hoàng Hậu khẽ “ân” một tiếng, đoạn cùng Hoàng Tử Vân Chương rời đi.
Ta nhìn bóng lưng cứng cỏi của y, bất giác khẽ chậc lưỡi.
“Điện hạ thấy đó, cứ ương bướng như vậy, ngoài chịu thiệt thân ra thì còn được lợi ích gì cơ chứ.”
“Mặc kệ ta.” Y hung hăng quay đầu lại, “Tần Ngọc, sao ngươi lại ở đây.”
Ta cúi người, mặc cho y ra sức giãy giụa, vẫn đỡ y ngồi lại vào xe lăn.
Ta nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên y phục của y, rồi cong môi cười, đôi mắt ánh lên một tia nhìn đầy ẩn ý.
“Hạ Liên, chúng ta làm quen lại một chút nhé.”
“Ta là vị hôn thê của ngươi, Tần Ngọc.”
2
Sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, Hạ Liên lập tức đẩy mạnh ta ra, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ.
“Ngươi đang sỉ nhục ta đấy ư. Người ta yêu là Minh Châu, người cùng ta đính ước cũng là Minh Châu.”
Ta bình thản cất tiếng hỏi.
“Thật vậy sao.”
“Vậy tại sao người có mặt ở đây hôm nay là ta, mà không phải nàng ấy.”
Sắc mặt Hạ Liên tức thì tái nhợt.
“Tần Ngọc, ngươi thật to gan.”
Vì một tờ hôn thư, ta đã thúc ngựa đến nỗi ba con ngựa lần lượt gục ngã, từ tận Mạc Bắc xa xôi trở về kinh thành.
Lúc này, ta đang an tọa trên đỉnh một hòn giả sơn trong Ngự Hoa Viên, ung dung ngắm nhìn cảnh tượng diễn ra bên dưới.
“Hoàng huynh, mau hồi yến đi, nếu không mẫu hậu sẽ không vui đâu.”
Thiếu niên vận lam y, thần sắc có chút e dè.
“Ngươi tìm ta chỉ để nói vậy thôi sao.”
“Cút.”
Thiếu niên vận tử y khẽ nhướng mày, thờ ơ xoay bánh xe lăn, ra vẻ muốn rời đi.
Bất ngờ, thiếu niên lam y vươn tay ấn mạnh xuống lưng ghế, một tiếng “cạch” vang lên, chiếc xe lăn lập tức chao đảo, khiến y ngã nhào xuống đất.
Xung quanh bỗng chốc trở nên huyên náo.
Thiếu niên lam y vội vàng chạy đến trước một nữ tử đang được đám đông vây quanh.
“Mẫu hậu, nhi thần khuyên nhủ Hoàng huynh không được, trái lại còn chọc huynh ấy tức giận ạ.”
Hoàng Hậu khẽ chau mày, ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi khi nhìn xuống thân ảnh đang nằm trên mặt đất.
“A Liên, vì cớ gì con cứ nhắm vào đệ đệ mình như vậy.”
“Những gì con phải gánh chịu đâu phải lỗi của Vân Chương. Em con đã đủ mực quan tâm con rồi, con còn muốn thế nào nữa.”
Thân thể Hạ Liên khẽ run lên, y cúi đầu, hừ lạnh một tiếng.
“Ta chỉ muốn hắn tránh xa ta một chút, đừng suốt ngày lượn lờ trước mặt ta là được.”
Ánh mắt Hoàng Hậu chợt trở nên lạnh lẽo, tràn ngập sự thất vọng.
“Thái Tử vô lễ, phạt—”
Ta khẽ thở dài, từ trên giả sơn nhẹ nhàng nhảy xuống, đoạn chỉ vào cánh tay đã nhuốm m.á.u của y mà lên tiếng nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hoàng Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ đã bị thương rồi ạ.”
Hoàng Hậu thoáng sững người, rồi nhìn Hạ Liên bằng ánh mắt đầy phức tạp.
“Sao không nói với ta.”
Y ngoảnh mặt làm ngơ.
“Vậy làm phiền Tần tiểu thư đưa A Liên hồi cung vậy.”
Hoàng Hậu khẽ “ân” một tiếng, đoạn cùng Hoàng Tử Vân Chương rời đi.
Ta nhìn bóng lưng cứng cỏi của y, bất giác khẽ chậc lưỡi.
“Điện hạ thấy đó, cứ ương bướng như vậy, ngoài chịu thiệt thân ra thì còn được lợi ích gì cơ chứ.”
“Mặc kệ ta.” Y hung hăng quay đầu lại, “Tần Ngọc, sao ngươi lại ở đây.”
Ta cúi người, mặc cho y ra sức giãy giụa, vẫn đỡ y ngồi lại vào xe lăn.
Ta nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bám trên y phục của y, rồi cong môi cười, đôi mắt ánh lên một tia nhìn đầy ẩn ý.
“Hạ Liên, chúng ta làm quen lại một chút nhé.”
“Ta là vị hôn thê của ngươi, Tần Ngọc.”
2
Sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi, Hạ Liên lập tức đẩy mạnh ta ra, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ.
“Ngươi đang sỉ nhục ta đấy ư. Người ta yêu là Minh Châu, người cùng ta đính ước cũng là Minh Châu.”
Ta bình thản cất tiếng hỏi.
“Thật vậy sao.”
“Vậy tại sao người có mặt ở đây hôm nay là ta, mà không phải nàng ấy.”
Sắc mặt Hạ Liên tức thì tái nhợt.
“Tần Ngọc, ngươi thật to gan.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương