Hiện tại tuy mất một ít tiền, nhưng xét về lâu dài, cũng không phải là lỗ…
Ở phía bên kia biệt thự, Tú Phân nhìn đống tiền mặt hai vạn tệ trước mắt, mắt cứ dán vào không rời.
Cả đời cô chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!
Ban đầu Thẩm Huệ Huệ nói sẽ tìm cách kiếm được một ít tiền, Tú Phân không để ý lắm.
Theo cô, Thẩm Huệ Huệ có thể kiếm được hai ba trăm tệ là cùng, số tiền này tuy cũng nhiều, nhưng nghĩ đến việc đó là tiền Bạch Cầm bố thí cho họ, Tú Phân cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cô không ngờ rằng, mọi chuyện ngày càng trở nên kỳ lạ.
Tú Phân làm theo lời Thẩm Huệ Huệ, liên tục từ chối tiền dì Trương đưa.
Người ta cho tiền, cô không lấy.
Tưởng rằng trải nghiệm này đã đủ kỳ lạ, nhưng điều kỳ lạ hơn là dì Trương lại liên tục tăng giá, cuối cùng lên đến hai vạn tệ!
Khi ôm số tiền này về phòng, tim và tay Tú Phân đều run lên.
Đây là hai vạn tệ!
Ở nông thôn, đủ để tiêu cả đời!
Thẩm Huệ Huệ vừa về đến, liền thấy Tú Phân ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn chằm chằm vào đống tiền trên bàn, không thể tin nổi.
“Mẹ?” Thẩm Huệ Huệ vẫy tay trước mặt Tú Phân.
Tú Phân giật mình tỉnh lại: “Huệ Huệ về rồi.”
“Mẹ nhìn chằm chằm thế?” Thẩm Huệ Huệ cười.
Phiêu Vũ Miên Miên

Tú Phân gật đầu nghiêm túc: “Cả đời mẹ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy…”
Thấy Tú Phân nói nghiêm túc, nụ cười trên mặt Thẩm Huệ Huệ nhạt dần.
Bạch Cầm có thể lấy ra hàng vạn tệ chỉ trong vài ngày, còn Tú Phân nhìn thấy tiền thì sửng sốt.
Đây là một số tiền cô chưa từng dám nghĩ đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tú Phân tính tình tốt, không bao giờ oán trời trách đất, nhưng càng như vậy, Thẩm Huệ Huệ càng thấy tức thay cho cô.
Theo ý của Thẩm Huệ Huệ, ban đầu ít nhất phải để Bạch Cầm đưa ra năm mười vạn tệ.
Dù sao họ không đi, Bạch Cầm trong biệt thự sẽ mãi thấp kém hơn người.
Chỉ cần số tiền họ lấy thấp hơn giá trị biệt thự, Bạch Cầm chắc chắn sẽ đồng ý.
Nhưng nhìn Bạch Cầm ngày càng tăng tiền, số tiền mặt lấy ra ngày càng nhiều, vượt quá khả năng chịu đựng của Tú Phân, thấy cô ngày càng bất an, Thẩm Huệ Huệ đành phải dừng lại.
Thôi được rồi, coi như số tiền này là tiền đường, đợi đến Kinh Đô rồi tìm cơ hội “vặt lông cừu”, nếu sau này hết tiền thì quay lại tìm Bạch Cầm.
Cỏ không thể cắt một lần là hết, nuôi thêm rồi cắt sau cũng được…
Thẩm Huệ Huệ đang tính toán lần sau sẽ “chặt chém” thế nào, thì thấy Tú Phân ôm tiền, ngập ngừng nhìn mình.
Thẩm Huệ Huệ nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Có số tiền này, không chỉ lo được ăn uống, mà cả việc học của con cũng giải quyết được.” Tú Phân nhìn Thẩm Huệ Huệ nói, “Hay là chúng ta tìm một ngôi trường gần đây, tháng chín con đi học nhé?”
Thẩm Huệ Huệ không ngờ Tú Phân lại nói vậy, vừa buồn cười vừa bất lực: “Mẹ không phải rất muốn đi chúc thọ sao, giờ có tiền lại đổi ý rồi?”
Tú Phân ôm tiền, ngượng ngùng cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Bạch Cầm đưa hai vạn tệ, chỉ để chúng ta đi Kinh Đô… cảm giác kỳ lạ lắm, như có mục đích gì đó…”
“Mẹ còn nhìn ra được điều này!” Thẩm Huệ Huệ làm bộ kinh ngạc, “Mẹ của con thông minh quá!”
Biểu cảm của Thẩm Huệ Huệ quá phóng đại, Tú Phân biết cô đang trêu mình.
Trước đó cô giấu Thẩm Huệ Huệ chuẩn bị quà, có lỗi trước, giờ bị chê cười cũng đành chịu, ấm ức nói: “Hay là… đừng đi nữa?”
Thẩm Huệ Huệ bất lực nhìn Tú Phân.
Đây chính là lý do cô không thể không giúp Tú Phân.
Không chỉ vì cô là mẹ của mình hiện tại, mà còn vì mỗi khi liên quan đến lợi ích của con, Tú Phân luôn kiên định chọn con trước, đặt bản thân mình ở phía sau.
Khi xác nhận có tiền trong tay, con có thể đi học ổn định, dù trong lòng khao khát gặp người thân đến đâu, Tú Phân cũng có thể kìm nén lại.
Cô có thể không đi dự tiệc mừng thọ, có thể nhận tiền rồi nuốt lời, miễn là con được đi học, sống tốt là được.
Nhưng khao khát trong lòng Tú Phân không vì bị kìm nén mà biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện