Bạch Cầm cười: "Bạch gia tuy đông người, nhưng chỉ cần lão gia không buông quyền, trụ cột vẫn là ông ấy. Dù lão gia cử Chu tiên sinh đến với mục đích gì, chỉ cần chúng ta xác định, người ông yêu thương nhất là lão phu nhân là được."
Dì Trương ngơ ngác nhìn Bạch Cầm.
Nhìn biểu cảm ấy, Bạch Cầm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, liền lặp lại lời Tô Tâm Liên đã nói với bà: "Vì sức khỏe của lão phu nhân, Bạch lão gia không những không tiết lộ chuyện của Tú Phân, mà ngay cả việc tôi không phải con ruột cũng giấu kín. Lúc này, nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không báo trước, tự ý đến kinh đô chúc thọ lão gia, cô đoán xem lão gia sẽ cảm thấy thế nào? Lão phu nhân nhìn thấy họ, sẽ phản ứng ra sao?"
Dì Trương sững người.
Bạch Cầm cười lạnh: "Thể chất của lão phu nhân vốn không chịu được kích thích. Đột nhiên biết đứa con nuôi dưỡng bao năm không phải con ruột, còn con ruột lại sống cuộc đời khổ cực ở nông thôn... Lúc đó, một khi lão phu nhân ngã bệnh, dù Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ có về Bạch gia, gặp được lão gia thì sao? Một khi bị lão gia ghét bỏ, dù có quan hệ huyết thống, họ cũng không thể ở lại. Với tính cách của lão gia, để bảo vệ lão phu nhân, sớm muộn gì cũng đuổi hai người này đi..."
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Bạch Cầm suýt bật cười.
Nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không về Bạch gia, mọi người không rõ thái độ của gia tộc, trong tình thế chưa rõ ràng, họ còn có chút e dè. Nhưng nếu họ đến Bạch gia, chọc giận lão gia rồi bị đuổi cổ... thì sẽ như chó nhà có tang, dù có quan hệ huyết thống cũng bằng không.
Chỉ cần lão gia không thừa nhận, hai người này đời đời kiếp kiếp không thể trở thành người Bạch gia!
Một chiêu "rút củi đáy nồi" như vậy, vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, mới có thể giải quyết tình thế bị cô lập hiện tại của Bạch Cầm!
"Vì vậy, việc chúng ta cần làm tiếp theo, thứ nhất là để Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ biết tin lão gia đại thọ, đưa họ đến kinh đô; thứ hai, đưa Chu tiên sinh đi nơi khác. Hắn là người của họ Hoắc, lại là tâm phúc của lão gia, ở lại biệt thự chỉ có hại cho chúng ta."
Bạch Cầm nói, giọng đầy tự mãn: "Tâm Liên nói rằng, phía Chu tiên sinh, cô ấy sẽ cố gắng nghĩ cách giúp chúng ta giải quyết. Chúng ta chỉ cần lo việc đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến kinh đô là được. Đợi lão gia ra lệnh đuổi họ đi, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đừng hòng đặt chân đến kinh đô lần nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Cầm tỉ mỉ phân tích lại kế hoạch của mình và Tô Tâm Liên, nhưng nói một hồi mới phát hiện dì Trương vẫn đờ đẫn nhìn bà.
Phiêu Vũ Miên Miên
Bạch Cầm khó hiểu: "Cô đang thẫn thờ cái gì vậy? Nghe mà choáng váng rồi à?"
Dì Trương giật mình tỉnh lại, vội gượng cười: "Những chuyện này... đều là do Tô tiểu thư nghĩ ra?"
"Đại khái thế, nhưng tôi cũng có bổ sung thêm, coi như là cùng nhau thảo luận." Bạch Cầm chờ đợi lời tán dương của dì Trương, không muốn bị con gái lấn át, nên nói có phần so đo.
Thế nhưng, sau khi bà nói xong, dì Trương lại im lặng hai giây, cuối cùng tuy có khen ngợi vài câu nhưng chẳng chạm đến lòng Bạch Cầm chút nào.
Bạch Cầm cảm thấy vô vị, nhìn dì Trương thất thần, bà vung tay: "Nói cả nửa ngày như nói với đầu gối, thôi được rồi, cô không hiểu cũng chẳng sao, nhớ truyền tin cho Tú Phân là được, mau đi làm việc đi."
"Vâng vâng, phu nhân, tôi đi quét hành lang trước." Dì Trương gật đầu lia lịa, cầm dụng cụ dọn dẹp rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại, xác định Bạch Cầm không nhìn thấy mình, dì Trương lau vội mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu dọn dẹp một cách máy móc.
Năm nay bà đã sáu mươi tuổi, con cái không nên thân, con gái lấy phải người chồng vô dụng, không thể giúp đỡ gia đình, con trai thì phạm tội vào tù, để lại bà một thân một mình.
Tô Tâm Liên thấy bà làm việc nhanh nhẹn nên tuyển vào chăm sóc Bạch Cầm. Thấm thoắt đã nhiều năm, bà trở thành tâm phúc của Bạch Cầm.
Với dì Trương, dù chỉ là quan hệ công việc, nhưng sau bao năm chung sống, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Đôi khi trong lòng, bà xem Bạch Cầm như con gái, Tô Tâm Liên như cháu gái.
Đó cũng là lý do suốt bao năm, bà luôn làm việc chăm chỉ, khiến Bạch Cầm không thể bắt lỗi.
Dì Trương ngơ ngác nhìn Bạch Cầm.
Nhìn biểu cảm ấy, Bạch Cầm cảm thấy vô cùng thỏa mãn, liền lặp lại lời Tô Tâm Liên đã nói với bà: "Vì sức khỏe của lão phu nhân, Bạch lão gia không những không tiết lộ chuyện của Tú Phân, mà ngay cả việc tôi không phải con ruột cũng giấu kín. Lúc này, nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không báo trước, tự ý đến kinh đô chúc thọ lão gia, cô đoán xem lão gia sẽ cảm thấy thế nào? Lão phu nhân nhìn thấy họ, sẽ phản ứng ra sao?"
Dì Trương sững người.
Bạch Cầm cười lạnh: "Thể chất của lão phu nhân vốn không chịu được kích thích. Đột nhiên biết đứa con nuôi dưỡng bao năm không phải con ruột, còn con ruột lại sống cuộc đời khổ cực ở nông thôn... Lúc đó, một khi lão phu nhân ngã bệnh, dù Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ có về Bạch gia, gặp được lão gia thì sao? Một khi bị lão gia ghét bỏ, dù có quan hệ huyết thống, họ cũng không thể ở lại. Với tính cách của lão gia, để bảo vệ lão phu nhân, sớm muộn gì cũng đuổi hai người này đi..."
Nghĩ đến cảnh tượng ấy, Bạch Cầm suýt bật cười.
Nếu Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ không về Bạch gia, mọi người không rõ thái độ của gia tộc, trong tình thế chưa rõ ràng, họ còn có chút e dè. Nhưng nếu họ đến Bạch gia, chọc giận lão gia rồi bị đuổi cổ... thì sẽ như chó nhà có tang, dù có quan hệ huyết thống cũng bằng không.
Chỉ cần lão gia không thừa nhận, hai người này đời đời kiếp kiếp không thể trở thành người Bạch gia!
Một chiêu "rút củi đáy nồi" như vậy, vừa nhanh gọn vừa dứt khoát, mới có thể giải quyết tình thế bị cô lập hiện tại của Bạch Cầm!
"Vì vậy, việc chúng ta cần làm tiếp theo, thứ nhất là để Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ biết tin lão gia đại thọ, đưa họ đến kinh đô; thứ hai, đưa Chu tiên sinh đi nơi khác. Hắn là người của họ Hoắc, lại là tâm phúc của lão gia, ở lại biệt thự chỉ có hại cho chúng ta."
Bạch Cầm nói, giọng đầy tự mãn: "Tâm Liên nói rằng, phía Chu tiên sinh, cô ấy sẽ cố gắng nghĩ cách giúp chúng ta giải quyết. Chúng ta chỉ cần lo việc đưa Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến kinh đô là được. Đợi lão gia ra lệnh đuổi họ đi, Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đừng hòng đặt chân đến kinh đô lần nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bạch Cầm tỉ mỉ phân tích lại kế hoạch của mình và Tô Tâm Liên, nhưng nói một hồi mới phát hiện dì Trương vẫn đờ đẫn nhìn bà.
Phiêu Vũ Miên Miên
Bạch Cầm khó hiểu: "Cô đang thẫn thờ cái gì vậy? Nghe mà choáng váng rồi à?"
Dì Trương giật mình tỉnh lại, vội gượng cười: "Những chuyện này... đều là do Tô tiểu thư nghĩ ra?"
"Đại khái thế, nhưng tôi cũng có bổ sung thêm, coi như là cùng nhau thảo luận." Bạch Cầm chờ đợi lời tán dương của dì Trương, không muốn bị con gái lấn át, nên nói có phần so đo.
Thế nhưng, sau khi bà nói xong, dì Trương lại im lặng hai giây, cuối cùng tuy có khen ngợi vài câu nhưng chẳng chạm đến lòng Bạch Cầm chút nào.
Bạch Cầm cảm thấy vô vị, nhìn dì Trương thất thần, bà vung tay: "Nói cả nửa ngày như nói với đầu gối, thôi được rồi, cô không hiểu cũng chẳng sao, nhớ truyền tin cho Tú Phân là được, mau đi làm việc đi."
"Vâng vâng, phu nhân, tôi đi quét hành lang trước." Dì Trương gật đầu lia lịa, cầm dụng cụ dọn dẹp rời khỏi phòng.
Cánh cửa đóng sầm lại, xác định Bạch Cầm không nhìn thấy mình, dì Trương lau vội mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu dọn dẹp một cách máy móc.
Năm nay bà đã sáu mươi tuổi, con cái không nên thân, con gái lấy phải người chồng vô dụng, không thể giúp đỡ gia đình, con trai thì phạm tội vào tù, để lại bà một thân một mình.
Tô Tâm Liên thấy bà làm việc nhanh nhẹn nên tuyển vào chăm sóc Bạch Cầm. Thấm thoắt đã nhiều năm, bà trở thành tâm phúc của Bạch Cầm.
Với dì Trương, dù chỉ là quan hệ công việc, nhưng sau bao năm chung sống, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Đôi khi trong lòng, bà xem Bạch Cầm như con gái, Tô Tâm Liên như cháu gái.
Đó cũng là lý do suốt bao năm, bà luôn làm việc chăm chỉ, khiến Bạch Cầm không thể bắt lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương