Dì Trương nghĩ đến một người, nhân lúc hôm nay Bạch Cầm tâm trạng không tệ, vừa giúp bà đưa khăn mặt và quần áo, vừa thăm dò hỏi: "Tô thiếu gia sau khi đến kinh đô, không có tin tức gì, không biết bây giờ thế nào rồi..."
"Bố nó ở kinh đô, ngoại tổ nội tổ ông bà cũng đều ở kinh đô, nhiều bậc trưởng bối như vậy, làm sao mà c.h.ế.t đói được." Nhắc đến Tô Chí Vũ, Bạch Cầm liền không vui.
Lúc rời khỏi biệt thự, bà không mong Tô Chí Vũ giữ nhà làm được thành tích gì, chỉ cầu ổn định, duy trì hiện trạng đợi bà trở về.
Kết quả Tô Chí Vũ lại để lại một đống hỗn độn cho bà.
Khiến bà trở nên luộm thuộm như vậy, suýt nữa thì tức chết.
Với phụ nữ ở tuổi của bà, tâm trạng thực sự rất rất quan trọng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Bạch Cầm ăn không ngon ngủ không yên, nhìn người trong gương cũng thấy tiều tụy hẳn đi.
Tuy bà không xinh đẹp gì, nhưng nhờ chăm sóc, trông trẻ hơn nhiều so với người cùng tuổi.
Trẻ trung chính là lợi thế lớn nhất của bà.
Vậy mà chỉ vài ngày này thôi, đủ loại nếp nhăn trên mặt đều hiện ra, như chỉ một đêm, người già đi hơn mười tuổi, thẳng tiến đến mức lão hóa của người cùng tuổi.
Bạch Cầm càng nhìn mặt mình, lòng càng hoang mang, mà tâm trạng càng tệ, thì lại càng già nhanh, đúng là một vòng luẩn quẩn.
Nhìn lại Tú Phân trong tòa nhà chính, ngày càng xinh đẹp, lòng Bạch Cầm tràn ngập sự ghen tị và đố kỵ, không thể kiềm chế được.
May thay, cơn ác mộng của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ sắp đến rồi, họ sắp hết những ngày tháng tốt đẹp.
Nghĩ vậy, Bạch Cầm vội vàng dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt, mong rằng có thể xóa hết những nếp nhăn mới xuất hiện trong mấy ngày qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dì Trương thấy Bạch Cầm tuy miệng nói lời tức giận, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm giận dữ nào.
Rõ ràng sau vài ngày, sự tức giận với Tô Chí Vũ cũng đã nguôi ngoai.
Một người mẹ không thể mãi mãi giận con mình, huống chi Tô Chí Vũ lại là con trai, bậc trưởng bối luôn khoan dung hơn với con trai.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dì Trương lập tức nói: "Tô thiếu gia dù sao cũng còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện... Con trai mà, trưởng thành bao giờ cũng chậm hơn một chút, nhưng sau này sẽ mạnh mẽ, bây giờ nhìn không đáng tin, nhưng đợi lớn thêm chút nữa, sẽ là trụ cột của gia đình."
Bạch Cầm nghĩ đến thành tích của Tô Chí Vũ, được cả hai nhà họ Bạch và họ Tô kỳ vọng, gật đầu miễn cưỡng: "Không biết lúc nào đứa nhỏ này mới lớn, chia sẻ gánh nặng với ta."
Dì Trương nghe vậy, thuận lời nói: "Có Tô tiểu thư ở đó, Tô thiếu gia yên tâm học hành là được. Đàn ông dù sao cũng cẩu thả, không quản được những việc lớn nhỏ trong nhà, không như phụ nữ, vốn dĩ đã hợp với việc quản gia, huống chi Tô tiểu thư lại thông minh lanh lợi, từ nhỏ đến lớn đều là viên ngọc trong lòng bàn tay của Bạch lão gia..."
Thấy nét mặt Bạch Cầm hiện lên nụ cười nhẹ, rõ ràng lời nịnh hót của dì Trương khiến bà rất hài lòng, dì Trương tiếp tục: "Chỉ tiếc là Tô tiểu thư gần đây đang học ở nước ngoài, không thì nhất định phải cho họ mở mang tầm mắt, xem thử thiếu nữ khuê các đích thực là như thế nào!"
Bạch Cầm nghe xong, cuối cùng không nhịn được cười khẩy: "Tâm Liên đang ở giai đoạn quan trọng của việc học, không cần phải vì hai người không đáng kể này mà trở về."
Dì Trương hỏi: "Phu nhân và Tô tiểu thư... đã nói chuyện điện thoại rồi?"
"Ừ." Bạch Cầm nói, quay đầu liếc nhìn dì Trương.
Dì Trương vòng vo khéo léo dò hỏi, bà không phải không nhận ra.
Nhưng đã nói đến mức này rồi, bà cũng không cần giấu giếm, có một số việc, vẫn phải nhờ dì Trương làm mới được.
Nghĩ vậy, Bạch Cầm lập tức nói: "Thất thập đại thọ của lão gia sắp đến rồi, hai ngày tới ngươi tìm cơ hội, đem tin này truyền ra, nhanh chóng truyền đến tai Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nói rằng Chí Vũ vội vã trở về kinh đô là vì chúc thọ lão gia mà đi."
Dì Trương sửng sốt, không ngờ Bạch Cầm lại bảo bà làm việc này: "Không phải nói không được để họ biết chuyện này, để tránh họ tìm cớ trở về nhà họ Bạch sao?"
Bạch Cầm nhìn mình trong gương.
"Bố nó ở kinh đô, ngoại tổ nội tổ ông bà cũng đều ở kinh đô, nhiều bậc trưởng bối như vậy, làm sao mà c.h.ế.t đói được." Nhắc đến Tô Chí Vũ, Bạch Cầm liền không vui.
Lúc rời khỏi biệt thự, bà không mong Tô Chí Vũ giữ nhà làm được thành tích gì, chỉ cầu ổn định, duy trì hiện trạng đợi bà trở về.
Kết quả Tô Chí Vũ lại để lại một đống hỗn độn cho bà.
Khiến bà trở nên luộm thuộm như vậy, suýt nữa thì tức chết.
Với phụ nữ ở tuổi của bà, tâm trạng thực sự rất rất quan trọng.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, Bạch Cầm ăn không ngon ngủ không yên, nhìn người trong gương cũng thấy tiều tụy hẳn đi.
Tuy bà không xinh đẹp gì, nhưng nhờ chăm sóc, trông trẻ hơn nhiều so với người cùng tuổi.
Trẻ trung chính là lợi thế lớn nhất của bà.
Vậy mà chỉ vài ngày này thôi, đủ loại nếp nhăn trên mặt đều hiện ra, như chỉ một đêm, người già đi hơn mười tuổi, thẳng tiến đến mức lão hóa của người cùng tuổi.
Bạch Cầm càng nhìn mặt mình, lòng càng hoang mang, mà tâm trạng càng tệ, thì lại càng già nhanh, đúng là một vòng luẩn quẩn.
Nhìn lại Tú Phân trong tòa nhà chính, ngày càng xinh đẹp, lòng Bạch Cầm tràn ngập sự ghen tị và đố kỵ, không thể kiềm chế được.
May thay, cơn ác mộng của Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ sắp đến rồi, họ sắp hết những ngày tháng tốt đẹp.
Nghĩ vậy, Bạch Cầm vội vàng dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên mặt, mong rằng có thể xóa hết những nếp nhăn mới xuất hiện trong mấy ngày qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dì Trương thấy Bạch Cầm tuy miệng nói lời tức giận, nhưng trên mặt không có chút biểu cảm giận dữ nào.
Rõ ràng sau vài ngày, sự tức giận với Tô Chí Vũ cũng đã nguôi ngoai.
Một người mẹ không thể mãi mãi giận con mình, huống chi Tô Chí Vũ lại là con trai, bậc trưởng bối luôn khoan dung hơn với con trai.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dì Trương lập tức nói: "Tô thiếu gia dù sao cũng còn nhỏ, vẫn là một đứa trẻ không hiểu chuyện... Con trai mà, trưởng thành bao giờ cũng chậm hơn một chút, nhưng sau này sẽ mạnh mẽ, bây giờ nhìn không đáng tin, nhưng đợi lớn thêm chút nữa, sẽ là trụ cột của gia đình."
Bạch Cầm nghĩ đến thành tích của Tô Chí Vũ, được cả hai nhà họ Bạch và họ Tô kỳ vọng, gật đầu miễn cưỡng: "Không biết lúc nào đứa nhỏ này mới lớn, chia sẻ gánh nặng với ta."
Dì Trương nghe vậy, thuận lời nói: "Có Tô tiểu thư ở đó, Tô thiếu gia yên tâm học hành là được. Đàn ông dù sao cũng cẩu thả, không quản được những việc lớn nhỏ trong nhà, không như phụ nữ, vốn dĩ đã hợp với việc quản gia, huống chi Tô tiểu thư lại thông minh lanh lợi, từ nhỏ đến lớn đều là viên ngọc trong lòng bàn tay của Bạch lão gia..."
Thấy nét mặt Bạch Cầm hiện lên nụ cười nhẹ, rõ ràng lời nịnh hót của dì Trương khiến bà rất hài lòng, dì Trương tiếp tục: "Chỉ tiếc là Tô tiểu thư gần đây đang học ở nước ngoài, không thì nhất định phải cho họ mở mang tầm mắt, xem thử thiếu nữ khuê các đích thực là như thế nào!"
Bạch Cầm nghe xong, cuối cùng không nhịn được cười khẩy: "Tâm Liên đang ở giai đoạn quan trọng của việc học, không cần phải vì hai người không đáng kể này mà trở về."
Dì Trương hỏi: "Phu nhân và Tô tiểu thư... đã nói chuyện điện thoại rồi?"
"Ừ." Bạch Cầm nói, quay đầu liếc nhìn dì Trương.
Dì Trương vòng vo khéo léo dò hỏi, bà không phải không nhận ra.
Nhưng đã nói đến mức này rồi, bà cũng không cần giấu giếm, có một số việc, vẫn phải nhờ dì Trương làm mới được.
Nghĩ vậy, Bạch Cầm lập tức nói: "Thất thập đại thọ của lão gia sắp đến rồi, hai ngày tới ngươi tìm cơ hội, đem tin này truyền ra, nhanh chóng truyền đến tai Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, nói rằng Chí Vũ vội vã trở về kinh đô là vì chúc thọ lão gia mà đi."
Dì Trương sửng sốt, không ngờ Bạch Cầm lại bảo bà làm việc này: "Không phải nói không được để họ biết chuyện này, để tránh họ tìm cớ trở về nhà họ Bạch sao?"
Bạch Cầm nhìn mình trong gương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương