Đúng lúc đó, giọng nói ngọt ngào của Thẩm Huệ Huệ vang lên:
"Dì Bạch không liên lạc với Chí Vũ ca ca sao?"
Bạch Cầm nghe vậy, nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng Tô Chí Vũ, nụ cười gượng trên môi.
Tất nhiên là không, nếu không bà đã không gặp tình huống xấu hổ này!
Thẩm Huệ Huệ tiếp tục:
"Mọi thứ chúng cháu có trong biệt thự đều do Chí Vũ ca ca sắp xếp, từ việc ở góc khuất trong khu vườn kiểu Trung, dùng mỹ phẩm dì không cần, đến mặc những bộ quần áo không ai thèm mặc..."
Thẩm Huệ Huệ nói xong, như sợ Bạch Cầm chưa đủ tức, còn kể chi tiết những "chiến tích" của họ trong mấy ngày qua.
Bạch Cầm càng nghe, nụ cười càng cứng đờ, cuối cùng không giữ nổi vẻ giả tạo.
Không chỉ người hầu bị họ sai khiến, phòng chủ bị họ chiếm, quần áo bị họ mặc, mà ngay cả những lọ mỹ phẩm yêu thích cũng không cánh mà bay?!
Chỉ đi vài ngày, về nhà đã thấy "giang sơn đổi chủ", biệt thự này đổi bà chủ rồi sao?!
Phiêu Vũ Miên Miên
Không trách Tú Phân, một người đàn bà quê mùa, giờ lại xinh đẹp, da dẻ mịn màng thế...
Bạch Cầm đau như cắt.
Bà quay đầu, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lisa và những người khác, chờ họ phản bác lời Thẩm Huệ Huệ.
Nhưng chờ mãi không thấy ai lên tiếng.
Chỉ có thể chứng minh một điều: Thẩm Huệ Huệ nói đúng...
Nhận ra điều này, Bạch Cầm chỉ thấy n.g.ự.c càng thêm nghẹn, suýt ngất tại chỗ.
Lời Thẩm Huệ Huệ, bà không thể phản bác ngay. Chu tiên sinh ở đây, bà cũng không tiện mắng chửi đuổi người.
Mọi cơn giận dồn nén vào một người –
Tô! Chí! Vũ!
Sao bà lại sinh ra đứa con vô dụng này?!
Vừa nghe Thẩm Huệ Huệ nói xong, Bạch Cầm không kìm được, đứng phắt dậy, không chào hỏi ai, tức giận bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dì Trương vội vàng đi theo.
Những người khác mới làm việc trong biệt thự không lâu, nhưng dì đã phục vụ Bạch Cầm nhiều năm. Dù mấy ngày nay phục vụ Thẩm Huệ Huệ, trong lòng dì vẫn thuộc phe Bạch Cầm.
Bạch Cầm giận dữ rời phòng khách, đi khắp biệt thự tìm Tô Chí Vũ.
Đi một hồi không thấy, bà tức giận hỏi dì Trương:
"Tô Chí Vũ đâu?!"
"Tô... Tô thiếu gia, cậu ấy..." Dì Trương đối mặt với cơn thịnh nộ của Bạch Cầm, ấp úng nói, "Cậu ấy... không có ở đây..."
"Không có ở đây? Đi đâu rồi?" Bạch Cầm hỏi, nghĩ đến Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ - đôi mẹ con âm mưu kia, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng.
Dù sao cũng là đứa con mình nuôi dưỡng bao năm, tính cách Tô Chí Vũ thế nào, Bạch Cầm hiểu rõ.
Cậu ta tuy thông minh, nhưng chỉ tập trung vào học hành, chuyện đời thực thì đừng nói so với Tô Tâm Liên, ngay cả Bạch Cầm cũng không bằng.
Là đứa con út trong nhà, lại là nam tử, Tô Chí Vũ được nuông chiều từ nhỏ, dù có trí tuệ hơn người nhưng luôn bị Tô Tâm Liên áp đảo. Trong lòng cậu ta, luôn âm thầm bất phục.
Cậu ta khao khát chứng minh với mọi người rằng mình không còn là trẻ con, đã trưởng thành thành một người đàn ông.
Vì vậy, lần này Bạch Cầm đã cho cậu ta cơ hội xử lý chuyện của Tú Phân.
Ai ngờ tưởng Tú Phân dễ bắt nạt, nào ngờ lại khó xơi đến thế.
Bạch Cầm vừa suýt bị Thẩm Huệ Huệ chọc tức điên lên, nếu đổi thành Tô Chí Vũ...
Không lẽ từ khi Tú Phân đến, Tô Chí Vũ ở nhà đã bị đôi mẹ con đáng ghét kia bắt nạt?
Bạch Cầm không nhịn được lo lắng: "Cậu ta ở đâu, rốt cuộc thế nào rồi, nói mau, đừng để đứa trẻ nhỏ như vậy một mình trong góc buồn bã, lỡ có chuyện gì thì sao?!"
Dì Trương nghe vậy, khóe miệng giật giật, đành phải gượng ép nói: "Tô thiếu gia nói chân cậu ấy không thoải mái, phải đến kinh đô khám bác sĩ, từ mấy ngày trước đã đi máy bay rồi..."
"Máy bay... đi rồi...?" Bạch Cầm sững người.
"Ngay sau khi cậu ấy dẫn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến tiệm chụp ảnh, nghe nói hôm đó họ còn ăn một bữa tư gia đắt đỏ, Thẩm Huệ Huệ nói đó là bữa chia tay do Tô thiếu gia đãi, tốn mấy ngàn tệ đấy." Dì Trương nói thêm.
"Mấy... mấy ngàn..." Bạch Cầm lẩm bẩm, cảm thấy mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống.
Vừa nãy bà còn lo Tô Chí Vũ tự trách buồn bã, lỡ một mình nghĩ quẩn thì sao.
Nào ngờ, Tô Chí Vũ lại bỏ lại cả biệt thự lớn thế này, không thèm nói một lời với mẹ ruột, thẳng thừng bỏ chạy!
"Dì Bạch không liên lạc với Chí Vũ ca ca sao?"
Bạch Cầm nghe vậy, nhìn quanh phòng khách không thấy bóng dáng Tô Chí Vũ, nụ cười gượng trên môi.
Tất nhiên là không, nếu không bà đã không gặp tình huống xấu hổ này!
Thẩm Huệ Huệ tiếp tục:
"Mọi thứ chúng cháu có trong biệt thự đều do Chí Vũ ca ca sắp xếp, từ việc ở góc khuất trong khu vườn kiểu Trung, dùng mỹ phẩm dì không cần, đến mặc những bộ quần áo không ai thèm mặc..."
Thẩm Huệ Huệ nói xong, như sợ Bạch Cầm chưa đủ tức, còn kể chi tiết những "chiến tích" của họ trong mấy ngày qua.
Bạch Cầm càng nghe, nụ cười càng cứng đờ, cuối cùng không giữ nổi vẻ giả tạo.
Không chỉ người hầu bị họ sai khiến, phòng chủ bị họ chiếm, quần áo bị họ mặc, mà ngay cả những lọ mỹ phẩm yêu thích cũng không cánh mà bay?!
Chỉ đi vài ngày, về nhà đã thấy "giang sơn đổi chủ", biệt thự này đổi bà chủ rồi sao?!
Phiêu Vũ Miên Miên
Không trách Tú Phân, một người đàn bà quê mùa, giờ lại xinh đẹp, da dẻ mịn màng thế...
Bạch Cầm đau như cắt.
Bà quay đầu, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lisa và những người khác, chờ họ phản bác lời Thẩm Huệ Huệ.
Nhưng chờ mãi không thấy ai lên tiếng.
Chỉ có thể chứng minh một điều: Thẩm Huệ Huệ nói đúng...
Nhận ra điều này, Bạch Cầm chỉ thấy n.g.ự.c càng thêm nghẹn, suýt ngất tại chỗ.
Lời Thẩm Huệ Huệ, bà không thể phản bác ngay. Chu tiên sinh ở đây, bà cũng không tiện mắng chửi đuổi người.
Mọi cơn giận dồn nén vào một người –
Tô! Chí! Vũ!
Sao bà lại sinh ra đứa con vô dụng này?!
Vừa nghe Thẩm Huệ Huệ nói xong, Bạch Cầm không kìm được, đứng phắt dậy, không chào hỏi ai, tức giận bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dì Trương vội vàng đi theo.
Những người khác mới làm việc trong biệt thự không lâu, nhưng dì đã phục vụ Bạch Cầm nhiều năm. Dù mấy ngày nay phục vụ Thẩm Huệ Huệ, trong lòng dì vẫn thuộc phe Bạch Cầm.
Bạch Cầm giận dữ rời phòng khách, đi khắp biệt thự tìm Tô Chí Vũ.
Đi một hồi không thấy, bà tức giận hỏi dì Trương:
"Tô Chí Vũ đâu?!"
"Tô... Tô thiếu gia, cậu ấy..." Dì Trương đối mặt với cơn thịnh nộ của Bạch Cầm, ấp úng nói, "Cậu ấy... không có ở đây..."
"Không có ở đây? Đi đâu rồi?" Bạch Cầm hỏi, nghĩ đến Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ - đôi mẹ con âm mưu kia, trong lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng.
Dù sao cũng là đứa con mình nuôi dưỡng bao năm, tính cách Tô Chí Vũ thế nào, Bạch Cầm hiểu rõ.
Cậu ta tuy thông minh, nhưng chỉ tập trung vào học hành, chuyện đời thực thì đừng nói so với Tô Tâm Liên, ngay cả Bạch Cầm cũng không bằng.
Là đứa con út trong nhà, lại là nam tử, Tô Chí Vũ được nuông chiều từ nhỏ, dù có trí tuệ hơn người nhưng luôn bị Tô Tâm Liên áp đảo. Trong lòng cậu ta, luôn âm thầm bất phục.
Cậu ta khao khát chứng minh với mọi người rằng mình không còn là trẻ con, đã trưởng thành thành một người đàn ông.
Vì vậy, lần này Bạch Cầm đã cho cậu ta cơ hội xử lý chuyện của Tú Phân.
Ai ngờ tưởng Tú Phân dễ bắt nạt, nào ngờ lại khó xơi đến thế.
Bạch Cầm vừa suýt bị Thẩm Huệ Huệ chọc tức điên lên, nếu đổi thành Tô Chí Vũ...
Không lẽ từ khi Tú Phân đến, Tô Chí Vũ ở nhà đã bị đôi mẹ con đáng ghét kia bắt nạt?
Bạch Cầm không nhịn được lo lắng: "Cậu ta ở đâu, rốt cuộc thế nào rồi, nói mau, đừng để đứa trẻ nhỏ như vậy một mình trong góc buồn bã, lỡ có chuyện gì thì sao?!"
Dì Trương nghe vậy, khóe miệng giật giật, đành phải gượng ép nói: "Tô thiếu gia nói chân cậu ấy không thoải mái, phải đến kinh đô khám bác sĩ, từ mấy ngày trước đã đi máy bay rồi..."
"Máy bay... đi rồi...?" Bạch Cầm sững người.
"Ngay sau khi cậu ấy dẫn Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ đến tiệm chụp ảnh, nghe nói hôm đó họ còn ăn một bữa tư gia đắt đỏ, Thẩm Huệ Huệ nói đó là bữa chia tay do Tô thiếu gia đãi, tốn mấy ngàn tệ đấy." Dì Trương nói thêm.
"Mấy... mấy ngàn..." Bạch Cầm lẩm bẩm, cảm thấy mắt tối sầm, suýt nữa ngã xuống.
Vừa nãy bà còn lo Tô Chí Vũ tự trách buồn bã, lỡ một mình nghĩ quẩn thì sao.
Nào ngờ, Tô Chí Vũ lại bỏ lại cả biệt thự lớn thế này, không thèm nói một lời với mẹ ruột, thẳng thừng bỏ chạy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương