Bác sĩ Tôn làm việc cho Bạch gia nhiều năm, được coi như người nhà, nên Bạch Khải Trí không ngại ngùng gì, tiếp tục nghe điện, càng nghe sắc mặt càng khó coi.
"Xác nhận máy bay cất cánh là của Hoắc gia?"
"Gia chủ Hoắc gia đến Hoa Quốc, chuyện lớn như vậy mà không có tin tức gì?! Giờ người ta đi rồi mới nói có ích gì!"
"Chắc chắn không chỉ tôi, tất cả mọi người ở kinh đô đều không biết?"
Không biết người kia nói gì, Bạch Khải Trí "rầm" một tiếng cúp máy.
Bác sĩ Tôn nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Bạch tiên sinh, xin bình tĩnh, không tốt cho tim của ngài."
Bạch Khải Trí cố gắng hít thở sâu, vừa thở vừa nghiến răng: "Hoắc Sơn và Hoắc Đình ở Hoa Quốc gần một tháng, hôm nay vừa rời đi. Người đi rồi, tôi mới nhận được tin..."
"Có lẽ Hoắc gia cố tình phong tỏa tin tức, không chỉ mình ngài vừa biết chuyện này." Bác sĩ Tôn nói.
"Đúng vậy, hầu hết mọi người đều như tôi, vừa mới biết." Bạch Khải Trí nói, "Hoắc Sơn đích thân đến, trung ương tiếp đón, trừ phi có quan hệ thượng tầng, không thì ai biết được... Trong số chúng ta, có lẽ chỉ có Thịnh gia mới biết trước..."
Nhắc đến Thịnh gia, Bạch Khải Trí lại thở dài.
Phiêu Vũ Miên Miên

Thịnh gia vốn cũng chỉ là một gia tộc bình thường, nhưng con cái có tài, ngoài Thịnh Vân Tế ra, đột nhiên vượt xa mọi người, một khoảng cách gần như không thể đuổi kịp!
So với những gia tộc này, Bạch gia vẫn còn quá yếu.
Ở Hoa Quốc, chỉ có tiền là chưa đủ.
Bạch Khải Trí nỗ lực kinh doanh lâu nay, nhưng vẫn chưa thể mở ra cánh cửa thăng tiến.
Vì Chu tiên sinh, nhiều người từng coi trọng Bạch gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lần này Hoắc Sơn đến Hoa Quốc, Bạch Khải Trí không nhận được tin tức gì, đủ thấy Hoắc gia không hề coi trọng ông.
Muốn làm người gác cổng cho Hoắc gia cũng không đủ tư cách...
"Thực ra Bạch gia hiện tại đã vượt xa trước kia, con cháu của tiên sinh cũng đều có thành tích, có lẽ không lâu nữa sẽ có người đỗ trạng nguyên làm rạng danh tổ tông..."
Bác sĩ Tôn vừa định kể về chuyện của Thẩm Huệ Huệ hôm nay, Bạch Khải Trí đã ngắt lời, ngẩng lên nhìn ông: "Anh muốn nói về Chí Vũ phải không? Chuyện hôm nay, nó đã kể với tôi rồi. Từ giờ, anh nên tránh xa hai người đó ra."
Nghe vậy, lời nói của Bác sĩ Tôn nghẹn lại trong cổ họng. Dưới ánh mắt của Bạch Khải Trí, ông đành nói: "Thẩm Huệ Huệ năm nay mười lăm tuổi, đúng tuổi học cấp ba. Tôi chỉ thấy cô bé không có trường để học..."
"Cô ta có thể học trường F, nhưng tự mình từ chối." Bạch Khải Trí lạnh lùng đáp, "Chí Vũ đang tập trung học ở trường A, chỉ còn một năm nữa là thi đại học. Tốt nhất đừng để bất kỳ ai làm phiền nó."
Bác sĩ Tôn còn muốn nhắc đến thành tích của Thẩm Huệ Huệ, thì tiếng động bên ngoài vang lên.
"Phu nhân, Bác sĩ Tôn và lão gia đang nói chuyện, để tôi mang nước nóng vào là được."
Tiếp theo là giọng của Bạch lão phu nhân: "Đây là trà mới năm nay, pha trà cần phải cẩn thận, để tôi tự làm. Cô đi nghỉ đi."
Bạch Khải Trí nghe thấy vợ nói, lập tức đứng dậy mở cửa. Thấy vợ cầm ấm trà và bình nước nóng, sắc mặt ông biến đổi, vội vàng đỡ lấy.
Sau khi đặt đồ xuống, ông quay lại cẩn thận đỡ Bạch lão phu nhân ngồi vào ghế.
"Tôi tự làm được, không cần anh đỡ." Bạch lão phu nhân nói.
Bạch Khải Trí thấy vợ gạt tay mình, liền lấy tấm đệm kế bên trải lên ghế. Đợi đến khi vợ ngồi vững, ông vừa rót nước vừa hỏi: "Sao em lại đến lúc này?"
Bạch lão phu nhân mở bánh trà, vừa cắt vừa trân trọng nói: "Trà mới, mời anh cùng thử." Rồi ngẩng lên nhìn Bác sĩ Tôn: "Bác sĩ Tôn cũng uống nhé? Vừa nghe các anh bàn chuyện học hành, có phải là kỳ thi đại học của Chí Vũ không?"
Bạch Khải Trí quen đứng bên cạnh giúp vợ, nghe thế liền nhìn Bác sĩ Tôn ra hiệu không được nói nhiều. Bác sĩ Tôn vốn ít lời, lại hiểu rõ tình hình sức khỏe của Bạch lão phu nhân, nên im lặng.
Bạch lão phu nhân thấy hai người im lặng, liền nói: "Có chuyện giấu tôi phải không? Tiếc là tôi đã biết rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện