"Gia đình họ Bạch có bốn người con, em đã gặp ba người, chỉ còn dì Bạch Họa là chưa từng thấy. Ngay cả trong tiệc mừng thọ, dì ấy cũng không xuất hiện. Hiện dì ấy không ở kinh đô sao?"
"Bạch Họa?" Bác sĩ Tôn không ngờ Huệ Huệ lại hỏi về Bạch Họa.
"Nghe nói dì ấy rất giống mẹ em, nên em rất tò mò, tiếc là chưa gặp được."
Việc Bạch Họa nhập viện không phải bí mật với những người thân cận gia đình họ Bạch. Bác sĩ Tôn giải thích: "Dì ấy không khỏe, những ngày diễn ra tiệc thọ đều ở bệnh viện, nên không tham dự."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Nhập viện? Dì ấy bị bệnh sao?"
"Ừm… nhưng cũng không hoàn toàn là bệnh."
Bạch Khải Trí có nhà riêng cho bốn người con. Bạch Cầm, Bạch Kỳ và Bạch Thư đều đã lập gia đình và chuyển ra ngoài từ lâu. Nhưng sau này, Bạch Thư làm ăn thua lỗ, túng thiếu nên đã cho thuê nhà rồi dọn về sống cùng Bạch Khải Trí.
Bạch Họa chưa kết hôn, lẽ ra phải sống với bố mẹ. Nhưng hai năm trước, dì ấy cảm thấy nhà quá ồn ào nên chuyển ra ở riêng. Kể từ đó, Bác sĩ Tôn ít gặp dì ấy hơn.
"Sau khi dọn ra, Bạch lão gia thuê bác sĩ riêng cho dì ấy. Vì không phải do tôi phụ trách, nên tôi không rõ chi tiết." Bác sĩ Tôn nói. "Chỉ nghe nói dì ấy thường xuyên mất ngủ, thể chất suy yếu, có lẽ là suy nhược thần kinh."
Suy nhược thần kinh…
Thập niên 90, Trung Quốc còn hiểu biết rất ít về trầm cảm. Hầu hết bệnh nhân trầm cảm đều bị chẩn đoán nhầm là suy nhược thần kinh. Trong nguyên tác, Bạch Họa cũng qua đời vì trầm cảm.
Như vậy, rất có thể hiện tại dì ấy đã phát bệnh?
Dù ấn tượng của Huệ Huệ về gia đình họ Bạch không tốt, nhưng Bạch Họa chưa từng xuất hiện, nên cô cũng không có ác cảm gì.
Nghĩ đến kết cục của Bạch Họa trong nguyên tác, dù sao cũng là một mạng người, Huệ Huệ không muốn dì ấy ra đi sớm vì trầm cảm.
Cô liền nói với Bác sĩ Tôn: "Mất ngủ triền miên rất khổ sở, người khỏe mạnh nhất cũng không chịu nổi. Em từng thấy trường hợp tương tự, có người đến mức tự làm tổn thương bản thân… Bác sĩ nói đó là trầm cảm, cần phát hiện sớm và điều trị kịp thời, nếu không hậu quả sẽ khôn lường…"
Bác sĩ Tôn nghe vậy, hơi nhíu mày: "Trầm cảm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huệ Huệ gật đầu, giải thích những hiểu biết của mình về căn bệnh này.
Hai người trao đổi một lúc, đến khi trời đã trưa, Huệ Huệ phải về ăn cơm mới chào tạm biệt.
Khách sạn cô ở cách trường S không xa, có thể đi bộ về. Khi đến sảnh, cô chợt nhìn thấy một chiếc điện thoại công cộng bên đường.
Những trạm điện thoại kiểu này đã bị đào thải trong tương lai, nhưng thập niên 90 vẫn còn phổ biến.
Kể từ khi rời huyện Ninh Bình, Huệ Huệ dưỡng thương một thời gian trong biệt thự, sau đó lại đến kinh đô. Tính ra đã một tháng kể từ lần cuối cô gặp người đàn ông bí ẩn.
Huệ Huệ bỏ vài đồng xu vào, quay số điện thoại của biệt thự.
Vừa nhấc máy, giọng dì Trương vang lên: "Alo, ai đấy?"
"Dì Trương, cháu là Thẩm Huệ Huệ."
Dì Trương đang vừa xem TV vừa nghe điện thoại, nghe vậy giật mình, bật dậy khỏi ghế sofa.
Kể từ khi Bạch Cầm đưa Tú Phân và Huệ Huệ đi, dì Trương sống những ngày thoải mái. Trước đây, dì luôn phải theo hầu Bạch Cầm, tất bật từ sáng đến tối.
Lần này đến kinh đô, Bạch Cầm không đem dì theo.
Ban đầu, dì Trương cảm thấy hụt hẫng, nhưng vài ngày sau… lại thấy cũng không tệ.
Nhà họ Tô vắng chủ, nhà họ Bạch cũng không có ai, biệt thự do đám người giúp việc trông coi. Trong số đó, dì Trương có địa vị cao nhất, thâm niên lâu nhất.
Trước đây còn có Lisa chống đối, nhưng sau khi bị Huệ Huệ "dạy dỗ", hai người lại trở nên thân thiết hơn.
Nhờ vậy, dì Trương – một người giúp việc – lại sống như bà chủ thực sự. Mỗi ngày sau khi dọn dẹp xong, dì ngồi xem TV trong phòng khách, xem biệt thự như nhà mình.
Trong thời gian này, tin tức từ kinh đô cũng dần truyền về Nam tỉnh. Dì Trương càng nghe càng kinh hãi.
"Bạch Họa?" Bác sĩ Tôn không ngờ Huệ Huệ lại hỏi về Bạch Họa.
"Nghe nói dì ấy rất giống mẹ em, nên em rất tò mò, tiếc là chưa gặp được."
Việc Bạch Họa nhập viện không phải bí mật với những người thân cận gia đình họ Bạch. Bác sĩ Tôn giải thích: "Dì ấy không khỏe, những ngày diễn ra tiệc thọ đều ở bệnh viện, nên không tham dự."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Nhập viện? Dì ấy bị bệnh sao?"
"Ừm… nhưng cũng không hoàn toàn là bệnh."
Bạch Khải Trí có nhà riêng cho bốn người con. Bạch Cầm, Bạch Kỳ và Bạch Thư đều đã lập gia đình và chuyển ra ngoài từ lâu. Nhưng sau này, Bạch Thư làm ăn thua lỗ, túng thiếu nên đã cho thuê nhà rồi dọn về sống cùng Bạch Khải Trí.
Bạch Họa chưa kết hôn, lẽ ra phải sống với bố mẹ. Nhưng hai năm trước, dì ấy cảm thấy nhà quá ồn ào nên chuyển ra ở riêng. Kể từ đó, Bác sĩ Tôn ít gặp dì ấy hơn.
"Sau khi dọn ra, Bạch lão gia thuê bác sĩ riêng cho dì ấy. Vì không phải do tôi phụ trách, nên tôi không rõ chi tiết." Bác sĩ Tôn nói. "Chỉ nghe nói dì ấy thường xuyên mất ngủ, thể chất suy yếu, có lẽ là suy nhược thần kinh."
Suy nhược thần kinh…
Thập niên 90, Trung Quốc còn hiểu biết rất ít về trầm cảm. Hầu hết bệnh nhân trầm cảm đều bị chẩn đoán nhầm là suy nhược thần kinh. Trong nguyên tác, Bạch Họa cũng qua đời vì trầm cảm.
Như vậy, rất có thể hiện tại dì ấy đã phát bệnh?
Dù ấn tượng của Huệ Huệ về gia đình họ Bạch không tốt, nhưng Bạch Họa chưa từng xuất hiện, nên cô cũng không có ác cảm gì.
Nghĩ đến kết cục của Bạch Họa trong nguyên tác, dù sao cũng là một mạng người, Huệ Huệ không muốn dì ấy ra đi sớm vì trầm cảm.
Cô liền nói với Bác sĩ Tôn: "Mất ngủ triền miên rất khổ sở, người khỏe mạnh nhất cũng không chịu nổi. Em từng thấy trường hợp tương tự, có người đến mức tự làm tổn thương bản thân… Bác sĩ nói đó là trầm cảm, cần phát hiện sớm và điều trị kịp thời, nếu không hậu quả sẽ khôn lường…"
Bác sĩ Tôn nghe vậy, hơi nhíu mày: "Trầm cảm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huệ Huệ gật đầu, giải thích những hiểu biết của mình về căn bệnh này.
Hai người trao đổi một lúc, đến khi trời đã trưa, Huệ Huệ phải về ăn cơm mới chào tạm biệt.
Khách sạn cô ở cách trường S không xa, có thể đi bộ về. Khi đến sảnh, cô chợt nhìn thấy một chiếc điện thoại công cộng bên đường.
Những trạm điện thoại kiểu này đã bị đào thải trong tương lai, nhưng thập niên 90 vẫn còn phổ biến.
Kể từ khi rời huyện Ninh Bình, Huệ Huệ dưỡng thương một thời gian trong biệt thự, sau đó lại đến kinh đô. Tính ra đã một tháng kể từ lần cuối cô gặp người đàn ông bí ẩn.
Huệ Huệ bỏ vài đồng xu vào, quay số điện thoại của biệt thự.
Vừa nhấc máy, giọng dì Trương vang lên: "Alo, ai đấy?"
"Dì Trương, cháu là Thẩm Huệ Huệ."
Dì Trương đang vừa xem TV vừa nghe điện thoại, nghe vậy giật mình, bật dậy khỏi ghế sofa.
Kể từ khi Bạch Cầm đưa Tú Phân và Huệ Huệ đi, dì Trương sống những ngày thoải mái. Trước đây, dì luôn phải theo hầu Bạch Cầm, tất bật từ sáng đến tối.
Lần này đến kinh đô, Bạch Cầm không đem dì theo.
Ban đầu, dì Trương cảm thấy hụt hẫng, nhưng vài ngày sau… lại thấy cũng không tệ.
Nhà họ Tô vắng chủ, nhà họ Bạch cũng không có ai, biệt thự do đám người giúp việc trông coi. Trong số đó, dì Trương có địa vị cao nhất, thâm niên lâu nhất.
Trước đây còn có Lisa chống đối, nhưng sau khi bị Huệ Huệ "dạy dỗ", hai người lại trở nên thân thiết hơn.
Nhờ vậy, dì Trương – một người giúp việc – lại sống như bà chủ thực sự. Mỗi ngày sau khi dọn dẹp xong, dì ngồi xem TV trong phòng khách, xem biệt thự như nhà mình.
Trong thời gian này, tin tức từ kinh đô cũng dần truyền về Nam tỉnh. Dì Trương càng nghe càng kinh hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương