Lượng mưa quá lớn vượt quá khả năng thoát nước, chẳng mấy chốc nước mưa không những không thoát được mà còn trào ngược lên, kéo theo rác rưởi từ cống ngầm tràn ra khắp thành phố.
Nhà ga tàu hỏa và bến xe nằm liền kề, ở vị trí thấp của Ninh Bình.
Xe khách từ Phúc Thủy thôn lao vào Ninh Bình trong cơn mưa lớn, vừa vào trạm đã bị nước cuốn làm c.h.ế.t máy. Thấy mưa càng lúc càng to, tài xế sợ mọi người bị kẹt trong xe, vội thúc giục mọi người xuống xe, vào nhà ga trú mưa.
Hành khách đua nhau chạy ra ngoài.
Duy chỉ có Thẩm Thiên Ân là chậm chạp, cố ý đợi mọi người xuống gần hết mới đứng dậy.
Phúc Thủy thôn nghèo khó, nhà họ Thẩm lại là nghèo nhất trong làng, quần áo của Thẩm Thiên Ân hầu hết đều là đồ cũ, duy chỉ có chiếc váy này là Trương Khải mua cho cô.
Dù không thể so với quần áo cô mặc khi ở Bạch gia kiếp trước, nhưng so với những bộ khác, ít ra nó cũng bóng bẩy, tôn lên đường cong cơ thể, nên cô rất thích mặc.
Hôm nay đến Ninh Bình, cô nhắm vào Hoắc Đình, tất nhiên phải ăn mặc thật đẹp.
Lúc này, phần lớn người Hoa vẫn chưa giàu có, nhiều hành khách trên xe là nông dân từ nông thôn lên thành phố, quần áo không cần nói đến kiểu dáng, chỉ cần sạch sẽ đã là khó.
Thẩm Thiên Ân cảm thấy ngồi cùng xe với họ đã là chịu đựng lắm rồi, tất nhiên không thể chen lấn với họ, nếu quần áo bị bẩn, mùi hôi lây sang người thì sao?
Vì vậy, cô cố ý chậm lại, định xuống cuối cùng.
Một tay xách túi đựng tiền, tay kia cầm ô, Thẩm Thiên Ân đi đến cửa sau, tưởng rằng dù mưa to nhưng có ô thì cũng xuống xe an toàn.
Không ngờ mưa to và đáng sợ hơn cô tưởng.
Lúc này, nước cống tràn ngược, nước mưa hòa lẫn rác rưởi và bùn đất ngập khắp thành phố. Nước dưới chân sâu không thấy đáy, còn bốc mùi hôi thối khiến cô muốn nôn, chưa nói đến việc phải bước vào.
"Mưa càng lúc càng to, người trên xe mau xuống đi!"
"Xuống nhanh lên! Không xuống thì không kịp đâu!"
Tài xế từ xa thấy Thẩm Thiên Ân đứng im ở cửa, vội hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiếng mưa át hết mọi âm thanh, nhưng vẫn nghe được sự tức giận và lo lắng trong giọng nói của tài xế.

Phiêu Vũ Miên Miên

Thẩm Thiên Ân từng nghe về trận mưa lớn kinh hoàng này, cô vội vàng đặt túi xuống, lôi đôi ủng mưa ra xỏ vào, rồi nghiến răng bước xuống.
Lúc hành khách trên xe vừa xuống, dòng nước ngập chỉ mới đến bắp chân, vậy mà chỉ trong chốc lát, mực nước đã dâng lên gần đầu gối.
Thiên Ân dồn hết sức lực, cuối cùng cũng lê bước vào được nhà ga giữa trời mưa như trút nước. Dù người không sao, nhưng dòng nước xiết đôi khi cuốn qua đầu gối, không chỉ làm ướt váy mà còn tràn cả vào tất qua khe ủng. Mỗi bước đi, nước đều tràn ra dưới chân.
Những người xung quanh đều thở phào may mắn vì cô kịp thời đến, nếu muộn hơn chút nữa, e rằng sẽ nguy hiểm.
Thiên Ân nhìn chiếc váy và đôi tất lấm lem của mình, mặt đen như mực.
Mới vừa đến huyện Ninh Bình, chưa kịp gặp ai đã đã thân thể hôi hám, quả thật là khởi đầu không suôn sẻ.
Không phải nói trận mưa lớn này đã kéo dài lâu, gây ra nhiều thương vong nên cần quyên góp cứu trợ sao? Vậy mà mới chưa đầy một giờ mưa, nước trên mặt đất đã ngập thành sông.
Với tốc độ này, e rằng huyện Ninh Bình sẽ chìm trong biển nước ngay trong ngày hôm nay...
Nhìn dòng nước đục ngầu bên ngoài ngày càng dâng cao, trong khoảnh khắc, Thiên Ân cảm thấy hoảng sợ.
Bởi trước thiên tai, con người chỉ như những hạt cát bé nhỏ.
Nhưng nghĩ đến Tô Tâm Liên và Hoắc Đình ở kiếp trước, cô lại tràn đầy hy vọng.
Hoắc Đình lạc vào huyện Ninh Bình còn sống sót được, huống chi cô đã chuẩn bị kỹ càng, không lý nào lại thua họ.
Chỉ là nếu tình hình nghiêm trọng hơn dự tính, cô phải tranh thủ thời gian.
Nghĩ vậy, Thiên Ân vội vàng chỉnh trang lại bản thân, rồi lấy nhà ga xe khách làm điểm xuất phát, bắt đầu tìm kiếm.
Ở kiếp trước, cô từng thoáng nhìn thấy Hoắc Đình. Không ngoa khi nói rằng, dù xung quanh có bao nhiêu người đi nữa, cũng không thể che lấp được hào quang của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện