Tới ngày làm đầy tháng, người nhận được tin tức liền truyền ra ngoài, trước mấy ngày làm tiệc đầy tháng, nước Đại Tạ liền gửi sứ thần sang tặng lễ chúc mừng.
Thế nhưng Vân Bạch Liệt nhìn ra lúc Chu Kì Nghiêu đăng cơ cũng không thấy bọn họ phái người tới chúc mừng? Hiện giờ Đổng tướng gia bị thua, tuy rằng Đổng thái hậu còn là thái hậu, nhưng chuyện lúc trước sợ là đã bị truyền ra ngoài. hiện giờ Đổng thái hậu bị giam lỏng, Đổng tướng gia đã bị ép tới ốc còn không mang nổi mình ốc, Chu Kì Nghiêu đã nắm chắc cái ghế hoàng đế và cả Đại Chu ở trong tay.
Lúc trước sợ là bọn họ đang chờ đợi, nhưng lúc trước cũng không rõ thái độ của Chu Kì Nghiêu cũng không tìm được lý do, lần này liền nhân cơ tiệc đầy tháng của hai hoàng tử, phái sứ thần sang đây.
Nói là sứ thần, ngoại trừ mấy sứ thần, Đại Tạ vì thể hiện tấm lòng giao hảo, còn phái thái tử đương triều và nhị công chúa tới.
Vân Bạch Liệt cũng không để ý tới mấy cái này, Chu Kì Nghiêu cũng có thể ứng phó. vào ngày tiệc đầy tháng, sáng sớm hôm đó hắn liền thừa dịp Chu Kì Nghiêu vào triều, ôm lấy hai nhóc con đang ngủ mê mang, để cho bọn họ biến thành hình người trước, rồi mang tới hậu điện tắm rửa.
Sau khi ôm trở ra đã mặc vào quần áo của hoàng tử đã chuẩn bị tốt, bộ quần áo nhỏ màu vàng càng tôn lên vẻ phấn điêu ngọc mài của hai đứa hơn, nhìn trắng như tuyết, làm cho Vân Bạch Liệt nhịn không được hôn mỗi đứa một cái.
Hai đứa vốn đang buồn ngủ ngã trái ngã phải, đột nhiên hé mắt ra, nhìn thấy Vân Bạch Liệt liền cong miệng cười, lộ ra vài cái rằng vừa mới nhú ra, Vân Bạch Liệt định nói cái gì lại nhìn thấy một màn này nhịn không được cũng vui vẻ.
Tiểu Bạch Long ủi ủi, cong mông cọ tới trên người Vân Bạch Liệt, rầm rì: “phụ thân thế mà cười đại nhóc con, phải hôn thì mới đứng dậy.”
Vân Bạch Liệt cười, ôm lấy hắn hôn mấy cái, tiểu hoa long không chịu, cũng cọ qua: “Còn con còn có con.”
Vân Bạch Liệt hôn mỗi người mấy cái, hai nhóc kia cũng không buồn ngủ nữa, hôn tay nhỏ chân nhỏ xong mới ngoan ngoãn để cho Vân Bạch Liệt mặc quần áo.
Hai vị hoàng tử vốn không thể dùng màu vàng, nhưng Chu Kì Nghiêu tự mình hạ lệnh, hoàng thượng cũng không để ý bọn họ làm hạ nhân đương nhiên cũng không để ý.
Chu Kì Nghiêu cảm thấy con mình đẹp nhất thiên hạ, cho nên liền cho người làm cho mỗi màu một bộ.
Chờ Vân Bạch Liệt nhìn thấy Tô Toàn mang đồ tới đây, chờ nhìn thấy từng khay có hai bộ quần áo giống nhau như đúc cộng thêm mũ quả dưa, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy một khay trong đó hắn liền đau đầu xoa xoa lông mày.
Tô Toàn đứng một bên nhìn, cũng ho nhẹ một tiếng: “Vân chủ tử, cảm thấy có chỗ nào không ổn sao? Nếu không…. Đổi bộ này thành màu sắc khác thì sao?”
“không cần, cứ như vậy đi.” Sợ là hai nhóc kia cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ là nhìn thấy hai bộ quần áo hoàng tử xanh biếc, tuy rằng tinh xảo…. nhưng hoàng thượng ngươi không nghĩ tới mũ cũng màu xanh biếc sao?
Mà bên kia, Tô Toàn ở cửa điện cố gắng nghe ngóng, nhưng cũng không nghe được cái gì.
Hắn cảm thấy làm nô tài nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy muốn hầu hạ ai đó như vậy, nhưng vì sao Vân chủ tử ngay cả chút chuyện ấy cũng muốn đoạt với nô tài chứ?
Nếu không cũng phải để cho nô tài hầu hạ mặc quần áo cho một vị hoàng tử cũng được, nếu như cũng không được thì cho hắn đứng một bên cũng được, nhìn nhiều thêm mấy cái cũng được rồi.
Kết quả không chỉ không được nhìn, đến ngay cả một chút tiếng động cũng không có sao? Có phải nhóm tiểu hoàng tử còn chưa tỉnh hay không?
Cũng đúng, lúc này vẫn còn sớm, ngày thường các tiểu hoàng tử đều ngủ no rồi tự tỉnh, không biết có đói bụng hay không, ngự thiện phòng đã hâm nóng xong sữa dê rồi, khẳng định là nhóm tiểu hoàng tử sẽ thích uống!
Thế nhưng Tô Toàn đã nghĩ sai chuyện này rồi, hai nhóc con kia cảm thấy hứng thú với thịt, sữa dê chẳng qua là nói với bên ngoài, cũng không thể nói nhóm tiểu hoàng tử còn chưa tới một tuổi đã có thể ăn hết mấy đĩa thịt?
Cho nên mỗi lần sau khi ăn xong không thể không uống thêm vào cho đủ số.
Chu Kì Nghiêu vội vàng đi về, liền nhìn thấy Tô Toàn đang bám vào cửa, hắn ho nhẹ một tiếng, Tô Toàn nhanh chóng đứng tốt, cúi mình hành lễ: “hoàng, hoàng thượng…. nô tài chỉ muốn nhìn xem nhóm tiểu hoàng tử tỉnh lại hay chưa? Sao lại không nghe thấy thanh âm?”
“Trẫm đi vào xem, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn trước đi. Khi yến hội bắt đầu nhớ phải duy trì trật tự thật tốt. còn nữa, sứ thần Đại Tạ tới, tìm người sắp xếp cho tốt, không được để xảy ra chuyện.” Vân Bạch Liệt đã lập kết giới trong tẩm điện, Chu Kì Nghiêu không lo lắng sẽ nghe thấy cái gì. hắn cảm thấy không vui với thái tử và công chúa Đại Tạ, còn phải chừa người ra đi tiếp đãi, dù sao nơi này là Đại Chu, nếu ở trong này xảy ra chuyện gì, cũng không phải chuyện tốt gì với Đại Chu.
Tô Toàn nhanh chóng đáp lời rồi đi xuống sắp xếp.
Lúc này Chu Kì Nghiêu mới mở cửa điện ra, nhanh chóng đi vào, chờ đi vào liền nghe thấy thanh âm Vân Bạch Liệt nói quy củ phát ra từ phía long tháp, hắn nhẹ nhàng đi qua, đứng ở phía sau Vân Bạch Liệt.
Hai nhóc vốn đang ngồi ngoan ngoãn nghe, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, liền cong miệng cười vui vẻ, nghĩ tới hình người còn chưa có mọc răng, lập tức dùng tay mập bịt miệng.
Chu Kì Nghiêu nhìn thấy hai nhóc kia liền mềm lòng, đi qua hôn hai cái, nhấc hai đưa lên một lát, khiến cho hai đứa cười ha ha.
Chờ chơi đủ, Chu Kì Nghiêu liền dừng tay lại, cúi đầu liền nhìn thấy vẻ mặt vô hồn của Vân Bạch Liệt. thế nhưng nhìn thấy hai đứa chơi vui như vậy, liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho bọn họ, lúc này mới tiếp tục hỏi: “Vừa rồi phụ thân nói đã nhớ kỹ chưa?”
Hai đứa lập tức gật đầu: “nhớ kỹ! trước mặt người ngoài không thể nói chuyện! không thể biến thân, không thể tùy tiện gây chuyện, cũng không được tùy tiện ăn cái gì, chỉ có thể nhìn, không thể ăn, không thể uống, không thể chơi, không thể ầm ĩ…..” sao càng nói lại càng thảm vậy chứ?
Chu Kì Nghiêu ở một bên nhịn không được cong môi cười, đồng tình nhìn hai nhóc kia: hai tiểu tử kia thật đáng thương.
Hai đứa liếc nhau, ôm đầu: huynh đệ thật khổ cho ngươi! Không nghĩ tới tiệc đầy tháng của hoàng tử nhân tộc lại khổ như vậy, không phải là bị bỏ đói sao?
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu: ngươi bao nhiêu tuổi? như vậy mà còn đùa hai đứa, nếu khóc thì ngươi tự mình chịu.
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng đi qua, tâm tình hắn hiển nhiên là rất tốt, chỉ mới tách ra không bao lâu hắn liền có cảm giác đã lâu không gặp. hắn nâng tay lên nhịn không được muốn che đi hai mắt của hai tên nhóc đang ôm đầu than thở sắp đói rồi, kết quả bị Vân Bạch Liệt nâng tay lên trực tiếp đẩy mặt hắn ra: tên nhóc này!
Chu Kì Nghiêu liền trực tiếp khẽ cắn vào lòng bàn tay hắn, lúc này mới xem như vừa lòng.
Kết quả khi hắn đứng thẳng dậy liền nhìn thấy lỗ tai Vân Bạch Liệt đỏ ửng, con ngươi càng sâu, muốn đưa tay che mắt hai nhóc con này.
Phát hiện hai huynh đệ vừa mới ôm đầu thương hại nhau, không biết vì sao lại không nói gì, Chu Kì Nghiêu nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy hai đứa đang bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cha à, ngươi muốn hôn liền hôn, đều là cha nhà mình, cha già và nhóc con, chúng con còn có thể chê cười cha sao?”
Chu Kì Nghiêu: “…..”
Vân Bạch Liệt trực tiếp lướt qua Chu Kì Nghiêu: “Ngươi đã về rồi, vậy thì trông bọn họ, đút cho bọn họ chút đồ ăn, sau đó đưa bọn họ tới ngự hoa viên, ta ra cửa cung một chuyến, đại ca chắc là cũng sắp tới rồi.”
“Khoan đã, chờ sau khi đút cho bọn họ, trẫm và ngươi cùng đi.” đại cữu ca lần đầu tới kinh, hắn làm em rể sao không đi nghênh đón?
Vân Bạch Liệt liếc hắn: “Ngươi đừng vội cứ tiếp đón người Đại Tạ đi?”
“không cần, đã có Tô Toàn đi rồi.” Đại Tạ tới làm sao quan trọng bằng chuyện đại cữu ca được?
Hơn nữa, lần này anh vợ tới với thân phận là người thân của A Bạch, lý do là lần trước bị mất trí nhớ đã được Vân lão gia tử cứu về, hiện giờ khôi phục trí nhớ nên tìm được người nhà.
Vân Bạch Liệt cũng luyến tiếc hai thằng nhóc kia, chắc là đại ca cũng muốn nhìn hai đứa, suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
Chờ Chu Kì Nghiêu đi ra ngoài cho người mang đồ ăn vào, hai đứa vốn nghĩ mình phải đói bụng, không nghĩ tới cha gạt người, dĩ nhiên là được cho ăn no trước sao? Chỉ là thức ăn có phải hơi ít hay không? Đàm người kia vừa đi hai đứa lập tức nhảy ra ngoài, bị Vân Bạch Liệt tóm lại kéo về, “Không được thay đổi hình người, đó là của ta và cha các ngươi, nửa chén sữa dê mới là của các ngươi. Buổi sáng uống sữa dê.”
Hai nhóc: “…..” bọn họ nhanh chóng ôm đầu: thảm, rất thảm……
Kết quả câu tiếp theo liền nghe phụ thân mình nói: “Chờ bữa tiệc kết thúc, thêm cơm cho các ngươi.”
Hai nhóc nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống: “ôi chao, sao phụ thân không nói sớm, đột nhiên phát hiện…. sữa dê thật sự là uổng rất ngon, thỉnh thoảng uống một lần cũng tốt lắm, đại ca ngươi nói đi?”
“nhị đệ nói đúng, chúng con thích uống sữa dê nhất.”
Vân Bạch Liệt: “… không thì sau này mỗi bữa đều uống sữa dê? Hửm?”
Hai đứa lập tức thành thật, lập tức tới gần cái bát chuẩn bị cho hai đứa, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ.
Chờ dùng qua đồ ăn sáng, hai người liền ôm hai đứa ra ngoài.
nhưng trước khi đi ra ngoài, lại dặn dò hai đứa một lần nữa, hai đưa ngoan ngoãn đồng ý.
Mỗi người ôm một nhóc trong ngực, thành thật được bế ra ngoài.
Khi Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu tới cửa cung, bởi vì không tiện ra cửa cung, một hoàng đế lại ôm hoàng tử đứng ở cửa cung cũng không tốt, cũng may Vân Bạch Liệt cũng cảm nhận được đại ca đã tới.
Cho nên long liễn bọn họ ngồi liền ngừng ở chỗ yên tĩnh.
Sau khi Tô Toàn dặn dò xong liền đi tới bên cạnh, chỉ là rất kỳ quái hoàng thượng và Vân chủ tử tới đây làm gì? thế nhưng ánh mắt hắn rất nhanh bị thanh âm y nha y nha trong long liễn truyền ra hấp dẫn.
Không biết bao lâu, đột nhiên liền nhìn thấy Vân chủ tử đang nhắm mắt dưỡng thần đứng dậy: “Đến rồi.”
Tô Toàn sửng sốt: đến rồi? ai tới?
Chu Kì Nghiêu ở một bên lập tức hạ long liễn xuống, nhìn về phía Tô Toàn: “Tô Toàn, ngươi cẩm lệnh bài đi cửa cung, tự mình đi đón đoàn người đang đi về hướng này vào cung.”
“A, không biết dáng vẻ họ thế nào?” Tô Toàn sửng sốt, hoàng thượng đang đợi ai sao?
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi nhìn thấy người nào đẹp là được.” vừa dứt lời liền sâu xa nhìn vào mắt Tô Toàn, “Bọn họ là người thân của A Bạch, cẩn thận một chút.”
Tô Toàn liền hiểu ngay lập tức: thì ra là người nhà của Vân chủ tử…. hắn cũng nghe ra thâm ý trong câu nói của hoàng thượng, dáng vẻ đẹp sao? Đây là muốn lấy lòng người nhà Vân chủ tử sao?
Hắn lập tức lên tinh thần, nhanh chóng đi tiếp người.
Vân Bạch Liệt cũng không biết mình xuống dưới khi nào, Chu Kì Nghiêu ôm đại nhãi con, cũng rất hồi hộp.
Không bao lâu, Tô Toàn liền tự mình dẫn bốn người tới đây, nam tử đi đầu một thân sang quý đúng là Vân Sùng Trạch, theo sau là một thân quần áo đen đúng là Chu Viêm, mà càng đi tới gần, Vân Bạch Liệt mới thấy rõ ràng ở phía sau lộ ra hai người, vốn nhìn thấy Hình Ngạn Hoài cũng đã ngoài ý muốn, chỉ là chờ nhìn thấy một nam tử có dung mạo rất đẹp, hắn hoàn toàn liền cứng ngắc tại chỗ.
Vân Bạch Liệt kinh ngạc nhìn phía trước, ánh mắt lập tức đỏ lên: “nhị ca…..”
Thế nhưng Vân Bạch Liệt nhìn ra lúc Chu Kì Nghiêu đăng cơ cũng không thấy bọn họ phái người tới chúc mừng? Hiện giờ Đổng tướng gia bị thua, tuy rằng Đổng thái hậu còn là thái hậu, nhưng chuyện lúc trước sợ là đã bị truyền ra ngoài. hiện giờ Đổng thái hậu bị giam lỏng, Đổng tướng gia đã bị ép tới ốc còn không mang nổi mình ốc, Chu Kì Nghiêu đã nắm chắc cái ghế hoàng đế và cả Đại Chu ở trong tay.
Lúc trước sợ là bọn họ đang chờ đợi, nhưng lúc trước cũng không rõ thái độ của Chu Kì Nghiêu cũng không tìm được lý do, lần này liền nhân cơ tiệc đầy tháng của hai hoàng tử, phái sứ thần sang đây.
Nói là sứ thần, ngoại trừ mấy sứ thần, Đại Tạ vì thể hiện tấm lòng giao hảo, còn phái thái tử đương triều và nhị công chúa tới.
Vân Bạch Liệt cũng không để ý tới mấy cái này, Chu Kì Nghiêu cũng có thể ứng phó. vào ngày tiệc đầy tháng, sáng sớm hôm đó hắn liền thừa dịp Chu Kì Nghiêu vào triều, ôm lấy hai nhóc con đang ngủ mê mang, để cho bọn họ biến thành hình người trước, rồi mang tới hậu điện tắm rửa.
Sau khi ôm trở ra đã mặc vào quần áo của hoàng tử đã chuẩn bị tốt, bộ quần áo nhỏ màu vàng càng tôn lên vẻ phấn điêu ngọc mài của hai đứa hơn, nhìn trắng như tuyết, làm cho Vân Bạch Liệt nhịn không được hôn mỗi đứa một cái.
Hai đứa vốn đang buồn ngủ ngã trái ngã phải, đột nhiên hé mắt ra, nhìn thấy Vân Bạch Liệt liền cong miệng cười, lộ ra vài cái rằng vừa mới nhú ra, Vân Bạch Liệt định nói cái gì lại nhìn thấy một màn này nhịn không được cũng vui vẻ.
Tiểu Bạch Long ủi ủi, cong mông cọ tới trên người Vân Bạch Liệt, rầm rì: “phụ thân thế mà cười đại nhóc con, phải hôn thì mới đứng dậy.”
Vân Bạch Liệt cười, ôm lấy hắn hôn mấy cái, tiểu hoa long không chịu, cũng cọ qua: “Còn con còn có con.”
Vân Bạch Liệt hôn mỗi người mấy cái, hai nhóc kia cũng không buồn ngủ nữa, hôn tay nhỏ chân nhỏ xong mới ngoan ngoãn để cho Vân Bạch Liệt mặc quần áo.
Hai vị hoàng tử vốn không thể dùng màu vàng, nhưng Chu Kì Nghiêu tự mình hạ lệnh, hoàng thượng cũng không để ý bọn họ làm hạ nhân đương nhiên cũng không để ý.
Chu Kì Nghiêu cảm thấy con mình đẹp nhất thiên hạ, cho nên liền cho người làm cho mỗi màu một bộ.
Chờ Vân Bạch Liệt nhìn thấy Tô Toàn mang đồ tới đây, chờ nhìn thấy từng khay có hai bộ quần áo giống nhau như đúc cộng thêm mũ quả dưa, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy một khay trong đó hắn liền đau đầu xoa xoa lông mày.
Tô Toàn đứng một bên nhìn, cũng ho nhẹ một tiếng: “Vân chủ tử, cảm thấy có chỗ nào không ổn sao? Nếu không…. Đổi bộ này thành màu sắc khác thì sao?”
“không cần, cứ như vậy đi.” Sợ là hai nhóc kia cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ là nhìn thấy hai bộ quần áo hoàng tử xanh biếc, tuy rằng tinh xảo…. nhưng hoàng thượng ngươi không nghĩ tới mũ cũng màu xanh biếc sao?
Mà bên kia, Tô Toàn ở cửa điện cố gắng nghe ngóng, nhưng cũng không nghe được cái gì.
Hắn cảm thấy làm nô tài nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy muốn hầu hạ ai đó như vậy, nhưng vì sao Vân chủ tử ngay cả chút chuyện ấy cũng muốn đoạt với nô tài chứ?
Nếu không cũng phải để cho nô tài hầu hạ mặc quần áo cho một vị hoàng tử cũng được, nếu như cũng không được thì cho hắn đứng một bên cũng được, nhìn nhiều thêm mấy cái cũng được rồi.
Kết quả không chỉ không được nhìn, đến ngay cả một chút tiếng động cũng không có sao? Có phải nhóm tiểu hoàng tử còn chưa tỉnh hay không?
Cũng đúng, lúc này vẫn còn sớm, ngày thường các tiểu hoàng tử đều ngủ no rồi tự tỉnh, không biết có đói bụng hay không, ngự thiện phòng đã hâm nóng xong sữa dê rồi, khẳng định là nhóm tiểu hoàng tử sẽ thích uống!
Thế nhưng Tô Toàn đã nghĩ sai chuyện này rồi, hai nhóc con kia cảm thấy hứng thú với thịt, sữa dê chẳng qua là nói với bên ngoài, cũng không thể nói nhóm tiểu hoàng tử còn chưa tới một tuổi đã có thể ăn hết mấy đĩa thịt?
Cho nên mỗi lần sau khi ăn xong không thể không uống thêm vào cho đủ số.
Chu Kì Nghiêu vội vàng đi về, liền nhìn thấy Tô Toàn đang bám vào cửa, hắn ho nhẹ một tiếng, Tô Toàn nhanh chóng đứng tốt, cúi mình hành lễ: “hoàng, hoàng thượng…. nô tài chỉ muốn nhìn xem nhóm tiểu hoàng tử tỉnh lại hay chưa? Sao lại không nghe thấy thanh âm?”
“Trẫm đi vào xem, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn trước đi. Khi yến hội bắt đầu nhớ phải duy trì trật tự thật tốt. còn nữa, sứ thần Đại Tạ tới, tìm người sắp xếp cho tốt, không được để xảy ra chuyện.” Vân Bạch Liệt đã lập kết giới trong tẩm điện, Chu Kì Nghiêu không lo lắng sẽ nghe thấy cái gì. hắn cảm thấy không vui với thái tử và công chúa Đại Tạ, còn phải chừa người ra đi tiếp đãi, dù sao nơi này là Đại Chu, nếu ở trong này xảy ra chuyện gì, cũng không phải chuyện tốt gì với Đại Chu.
Tô Toàn nhanh chóng đáp lời rồi đi xuống sắp xếp.
Lúc này Chu Kì Nghiêu mới mở cửa điện ra, nhanh chóng đi vào, chờ đi vào liền nghe thấy thanh âm Vân Bạch Liệt nói quy củ phát ra từ phía long tháp, hắn nhẹ nhàng đi qua, đứng ở phía sau Vân Bạch Liệt.
Hai nhóc vốn đang ngồi ngoan ngoãn nghe, nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, liền cong miệng cười vui vẻ, nghĩ tới hình người còn chưa có mọc răng, lập tức dùng tay mập bịt miệng.
Chu Kì Nghiêu nhìn thấy hai nhóc kia liền mềm lòng, đi qua hôn hai cái, nhấc hai đưa lên một lát, khiến cho hai đứa cười ha ha.
Chờ chơi đủ, Chu Kì Nghiêu liền dừng tay lại, cúi đầu liền nhìn thấy vẻ mặt vô hồn của Vân Bạch Liệt. thế nhưng nhìn thấy hai đứa chơi vui như vậy, liền lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho bọn họ, lúc này mới tiếp tục hỏi: “Vừa rồi phụ thân nói đã nhớ kỹ chưa?”
Hai đứa lập tức gật đầu: “nhớ kỹ! trước mặt người ngoài không thể nói chuyện! không thể biến thân, không thể tùy tiện gây chuyện, cũng không được tùy tiện ăn cái gì, chỉ có thể nhìn, không thể ăn, không thể uống, không thể chơi, không thể ầm ĩ…..” sao càng nói lại càng thảm vậy chứ?
Chu Kì Nghiêu ở một bên nhịn không được cong môi cười, đồng tình nhìn hai nhóc kia: hai tiểu tử kia thật đáng thương.
Hai đứa liếc nhau, ôm đầu: huynh đệ thật khổ cho ngươi! Không nghĩ tới tiệc đầy tháng của hoàng tử nhân tộc lại khổ như vậy, không phải là bị bỏ đói sao?
Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu: ngươi bao nhiêu tuổi? như vậy mà còn đùa hai đứa, nếu khóc thì ngươi tự mình chịu.
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng đi qua, tâm tình hắn hiển nhiên là rất tốt, chỉ mới tách ra không bao lâu hắn liền có cảm giác đã lâu không gặp. hắn nâng tay lên nhịn không được muốn che đi hai mắt của hai tên nhóc đang ôm đầu than thở sắp đói rồi, kết quả bị Vân Bạch Liệt nâng tay lên trực tiếp đẩy mặt hắn ra: tên nhóc này!
Chu Kì Nghiêu liền trực tiếp khẽ cắn vào lòng bàn tay hắn, lúc này mới xem như vừa lòng.
Kết quả khi hắn đứng thẳng dậy liền nhìn thấy lỗ tai Vân Bạch Liệt đỏ ửng, con ngươi càng sâu, muốn đưa tay che mắt hai nhóc con này.
Phát hiện hai huynh đệ vừa mới ôm đầu thương hại nhau, không biết vì sao lại không nói gì, Chu Kì Nghiêu nghiêng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy hai đứa đang bất đắc dĩ nhìn hắn: “Cha à, ngươi muốn hôn liền hôn, đều là cha nhà mình, cha già và nhóc con, chúng con còn có thể chê cười cha sao?”
Chu Kì Nghiêu: “…..”
Vân Bạch Liệt trực tiếp lướt qua Chu Kì Nghiêu: “Ngươi đã về rồi, vậy thì trông bọn họ, đút cho bọn họ chút đồ ăn, sau đó đưa bọn họ tới ngự hoa viên, ta ra cửa cung một chuyến, đại ca chắc là cũng sắp tới rồi.”
“Khoan đã, chờ sau khi đút cho bọn họ, trẫm và ngươi cùng đi.” đại cữu ca lần đầu tới kinh, hắn làm em rể sao không đi nghênh đón?
Vân Bạch Liệt liếc hắn: “Ngươi đừng vội cứ tiếp đón người Đại Tạ đi?”
“không cần, đã có Tô Toàn đi rồi.” Đại Tạ tới làm sao quan trọng bằng chuyện đại cữu ca được?
Hơn nữa, lần này anh vợ tới với thân phận là người thân của A Bạch, lý do là lần trước bị mất trí nhớ đã được Vân lão gia tử cứu về, hiện giờ khôi phục trí nhớ nên tìm được người nhà.
Vân Bạch Liệt cũng luyến tiếc hai thằng nhóc kia, chắc là đại ca cũng muốn nhìn hai đứa, suy nghĩ một chút, cũng đồng ý.
Chờ Chu Kì Nghiêu đi ra ngoài cho người mang đồ ăn vào, hai đứa vốn nghĩ mình phải đói bụng, không nghĩ tới cha gạt người, dĩ nhiên là được cho ăn no trước sao? Chỉ là thức ăn có phải hơi ít hay không? Đàm người kia vừa đi hai đứa lập tức nhảy ra ngoài, bị Vân Bạch Liệt tóm lại kéo về, “Không được thay đổi hình người, đó là của ta và cha các ngươi, nửa chén sữa dê mới là của các ngươi. Buổi sáng uống sữa dê.”
Hai nhóc: “…..” bọn họ nhanh chóng ôm đầu: thảm, rất thảm……
Kết quả câu tiếp theo liền nghe phụ thân mình nói: “Chờ bữa tiệc kết thúc, thêm cơm cho các ngươi.”
Hai nhóc nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống: “ôi chao, sao phụ thân không nói sớm, đột nhiên phát hiện…. sữa dê thật sự là uổng rất ngon, thỉnh thoảng uống một lần cũng tốt lắm, đại ca ngươi nói đi?”
“nhị đệ nói đúng, chúng con thích uống sữa dê nhất.”
Vân Bạch Liệt: “… không thì sau này mỗi bữa đều uống sữa dê? Hửm?”
Hai đứa lập tức thành thật, lập tức tới gần cái bát chuẩn bị cho hai đứa, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ.
Chờ dùng qua đồ ăn sáng, hai người liền ôm hai đứa ra ngoài.
nhưng trước khi đi ra ngoài, lại dặn dò hai đứa một lần nữa, hai đưa ngoan ngoãn đồng ý.
Mỗi người ôm một nhóc trong ngực, thành thật được bế ra ngoài.
Khi Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu tới cửa cung, bởi vì không tiện ra cửa cung, một hoàng đế lại ôm hoàng tử đứng ở cửa cung cũng không tốt, cũng may Vân Bạch Liệt cũng cảm nhận được đại ca đã tới.
Cho nên long liễn bọn họ ngồi liền ngừng ở chỗ yên tĩnh.
Sau khi Tô Toàn dặn dò xong liền đi tới bên cạnh, chỉ là rất kỳ quái hoàng thượng và Vân chủ tử tới đây làm gì? thế nhưng ánh mắt hắn rất nhanh bị thanh âm y nha y nha trong long liễn truyền ra hấp dẫn.
Không biết bao lâu, đột nhiên liền nhìn thấy Vân chủ tử đang nhắm mắt dưỡng thần đứng dậy: “Đến rồi.”
Tô Toàn sửng sốt: đến rồi? ai tới?
Chu Kì Nghiêu ở một bên lập tức hạ long liễn xuống, nhìn về phía Tô Toàn: “Tô Toàn, ngươi cẩm lệnh bài đi cửa cung, tự mình đi đón đoàn người đang đi về hướng này vào cung.”
“A, không biết dáng vẻ họ thế nào?” Tô Toàn sửng sốt, hoàng thượng đang đợi ai sao?
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi nhìn thấy người nào đẹp là được.” vừa dứt lời liền sâu xa nhìn vào mắt Tô Toàn, “Bọn họ là người thân của A Bạch, cẩn thận một chút.”
Tô Toàn liền hiểu ngay lập tức: thì ra là người nhà của Vân chủ tử…. hắn cũng nghe ra thâm ý trong câu nói của hoàng thượng, dáng vẻ đẹp sao? Đây là muốn lấy lòng người nhà Vân chủ tử sao?
Hắn lập tức lên tinh thần, nhanh chóng đi tiếp người.
Vân Bạch Liệt cũng không biết mình xuống dưới khi nào, Chu Kì Nghiêu ôm đại nhãi con, cũng rất hồi hộp.
Không bao lâu, Tô Toàn liền tự mình dẫn bốn người tới đây, nam tử đi đầu một thân sang quý đúng là Vân Sùng Trạch, theo sau là một thân quần áo đen đúng là Chu Viêm, mà càng đi tới gần, Vân Bạch Liệt mới thấy rõ ràng ở phía sau lộ ra hai người, vốn nhìn thấy Hình Ngạn Hoài cũng đã ngoài ý muốn, chỉ là chờ nhìn thấy một nam tử có dung mạo rất đẹp, hắn hoàn toàn liền cứng ngắc tại chỗ.
Vân Bạch Liệt kinh ngạc nhìn phía trước, ánh mắt lập tức đỏ lên: “nhị ca…..”
Danh sách chương