Vân Sùng Trạch nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ lập tức liền đỏ mắt, hắn khó có thể tin nhìn người đứng ở không xa kia, bởi vì quá mức kích động, không kiềm chế được bản thân mà run rẩy, muốn đi tới gần, nhưng lại không khống chế được hai chân của mình.
Vẫn là Hình Ngạn Hoài nhìn ra sự kích động của hắn, quay đầu dặn dò người kia: “đi qua.”
Hai chữ đơn giản, mặt người nọ không hề thay đổi đi lên phía trước, đi tới trước mặt Vân Sùng Trạch.
Mắt Vân Sùng Trạch đỏ bừng, phải chà mạnh một lát mới miễn cưỡng khắc chế được, hắn nhìn nam tử đứng trước mặt, khàn giọng gọi: “nhị đệ….”
Chia cách bốn năm, hắn không nghĩ đời này có thể gặp lại nhị đệ.
Năm đó gặp chuyện không may, nhị đề cùng với những tộc nhân của Đông Hải cùng nhau biến mất, hắn tận mắt nhìn thấy phụ vương dùng thân mình cản lại để cứu bọn họ. hắn chỉ tới kịp che chở cho A Liệt chạy, hắn còn tưởng rằng….. tưởng rằng……
“Còn sống là được rồi, còn sống là được rồi, nhị đệ, ngươi sống như thế nào? Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?” lúc này Vân Sùng Trạch mới bừng tỉnh lại, nâng tay muốn chạm vào người gần trong gang tấc, kết quả còn chưa kịp đụng vào, mặt nam tử không hề thay đổi lùi lại mấy bước, chỉ im lặng nhìn Vân Sùng Trạch, đáy mắt không có cảm xúc gì, hoặc là nói nhìn Vân Sùng Trạch giống như là nhìn người xa lạ.
Vân Sùng Trạch rốt cục hoàn hồn từ trong kích động, hắn nhìn tay mình, lại nhìn nam tử, sửng sốt: “nhị đệ?” rốt cục hắn đã cảm thấy không thích hợp.
Nam tử đứng ở nơi đó, nói đứng không bằng nói nghe theo mệnh lệnh, đáy mắt hắn toàn là xa lạ và trống rỗng, khiến cho cả người giống như sát thủ vô tình, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, không có suy nghĩ của mình.
“Chuyện này là sao vậy?” sắc mặt Vân Sùng Trạch thay đổi, nhìn về phía Hình Ngạn Hoài.
Hình Ngạn Hoài đi tới trước mặt nam tử, nghiêng đầu nhìn mặt nam tử không hề thay đổi đứng ở nơi đó, mắt đối phương nhìn thẳng phía trước, hắn nói một câu, nam tử liền tuân theo một câu, ngoại trừ như vậy thì không có phản ứng gì. thế nhưng không biết có phải là nhận ra ánh mắt của hắn hay không, tầm mắt nam tử lạnh lùng nhìn qua, trên mặt không có biểu tình gì.
Hình Ngạn Hoài quay sang nhìn Vân Sùng Trạch nói: “hắn bị khống chế mà thôi, không nguy hiểm tới tính mạng. ta gặp được hắn ở ma tộc.” tuy rằng lúc trước Hình Ngạn Hoài cảm nhận được một chút hơi thở, nhưng lúc ấy cũng không biết có phải là lão nhị Vân gia hay không, cho nên hắn cũng không nói, cũng không nghĩ rằng tuy rằng người còn sống, nhưng so với tưởng tượng của hắn thì thảm hơn nhiều.
Vân Sùng Trạch vội ngẩng đầu: “Ma tộc? nhị đệ nhập ma giống như ngươi sao?”
Hình Ngạn Hoài nói: “Cũng đúng, nhưng cũng không hẳn là vậy. Tình huống của hắn so với ta nhập ma còn hỏng bét hơn, lúc ta gặp hắn, hắn bị ma chủ khống chế, trong cơ thể có ma cổ nên mới nghe lệnh của đối phương, ta nếu muốn mang hắn về cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của ma chủ, chỉ có thể đổi chủ.”
Nghĩ vậy Hình Ngạn Hoài ho nhẹ một tiếng, tuy rằng là bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc là hắn chiếm tiện nghi của nhị đệ nhà người ta, cũng nên giải thích rõ ràng.
“đổi chủ?” Vân Sùng Trạch nhíu mày, thế nhưng hắn nghe thấy là ma chủ, tuy rằng đối phương nói nhẹ nhàng, nhưng còn phải mang theo nhị đệ trốn ra khỏi ma tộc cũng không phải dễ dàng gì. Vân Sùng Trạch cũng không phải là người không phân biệt phải trái, “Cho nên hiện giờ nhị đệ chỉ nghe lệnh của ngươi sao? Người trở thành chủ nhân của hắn sao?”
“Đúng, nhưng chỉ cần ma cổ trong cơ thể hắn được loại bỏ, thì sẽ trở lại bình thường. nhưng muốn loại bỏ được phải mất nửa năm, đến lúc đó ta cũng muốn trở về yêu cung để loại bỏ ma khí. cho nên ta nghĩ hắn cũng không muốn bỏ qua tiệc đầy tháng của hai đứa cháu, cũng muốn để cho các ngươi nhìn thấy được yên tâm. Cho nên quyết định đưa hắn tới đây trước, chờ sau khi đi nhân gian lại quay về yêu cung.” Hình Ngạn Hoài giải thích rõ ràng.
Vân Sùng Trạch nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: “Đại ân của đại điện hạ, suốt đời khó quên.”
Hình Ngạn Hoài lại không nghĩ như vậy: “Nhặt không được một người hầu ngược lại là ta chiếm lợi từ các ngươi, thế nhưng, còn có một chuyện chờ sau khi đệ đệ ngươi tỉnh táo, mong rằng các ngươi sẽ giúp khuyên bảo.”
“hả?” Vân Sùng Trạch khó hiểu nhìn qua.
Hình Ngạn Hoài nói: “Ta và ma chủ đánh nhau hai bên cùng thua thiệt, lúc ấy hắn lại bị khống chế, cho nên ta bị thương, sau đó lại đổi chủ….. thuận tiện để cho hắn làm không ít chuyện của hạ nhân. Tính tình của nhị đệ ngươi….. sợ là sau khi tỉnh lại……” lúc trước hắn đi qua tiền Đông Hải gặp qua đối phương vài lần, tính tình kia, thật sự là vừa nóng nảy vừa thô lỗ.
Nhưng thật ra như thế này lại thuận mắt hơn.
Vân Sùng Trạch còn tưởng là chuyện gì: “đại điện hạ là ân nhân cứu mạng của nhị đệ, chăm sóc một chút hắn cũng nên làm.”
Nhị đệ còn sống…. so với cái gì cũng quan trọng hơn, huống chi, nhân phẩm của Hình Ngạn Hoài hắn vẫn tin được.
Hiện giờ nhị đệ chỉ nghe mệnh lệnh của Hình Ngạn Hoài, cho nên việc đi nhân gian sợ là muốn cùng đi. ban đầu Vân Sùng Trạch nghĩ nên viết một bức thư gửi đi trước, nhưng lại nghĩ lại, quyết định cho A Liệt một bất ngờ.
Mà bên kia, Vân Bạch Liệt còn không biết nhị ca mình còn sống. tuy rằng lần này là tiệc đầy tháng, nhưng cũng là ngày mà Chu Kì Nghiêu viết tên hai nhóc con vào gia phả và công bố với mọi người.
Thái hậu bị giam lỏng, những phi tử khác trong hậu cung cũng tạm thời an phận, chỉ còn chờ tìm cơ hội thích hợp thì đưa các nàng ra cung.
Hậu cung không có người khác, chỉ có mình Vân Bạch Liệt.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này vui vẻ nhất chính là hai nhóc con kia. Vân Bạch Liệt bận rộn với công việc trong hậu cung. ngày thường đem hai nhóc con kia thả ở ngự thư phòng, Chu Kì Nghiêu vừa phê tấu chương vừa dỗ, lúc bắt đầu hai nhóc con muốn đi theo Vân Bạch Liệt, chỉ là chờ đi theo nửa ngày, hai đứa đột nhiên thay đổi thái độ, đặc biệt ngoan ngoãn cho Vân Bạch Liệt đi bận rộn, mỗi đứa một bên ôm lấy cánh tay Chu Kì Nghiêu, còn vẫy chân nhỏ với hắn: “Phụ thân sớm trở về chút nhé, chúng con sẽ ngoan ngoãn cùng cha chờ phụ thân.”
Vừa mới bắt đầu Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng hai nhóc con này ngoan thật, nhưng sau vài lần, hắn trở về hai nhóc con này liền sửa được tật xấu ngày xưa, ăn xong còn quấn quýt lấy hắn đòi ăn thêm mấy miếng, nhưng dạo này ăn xong lại ngoan ngoãn ngồi xổm bên chén đĩa vuốt bụng cười ngây ngô.
Cho đến khi Vân Bạch Liệt ngẫu nhiên về sớm liền nhìn thấy hai nhóc con kia vèo một cái bỏ trốn, trong tay hình như còn đang cầm cái gì.
Vân Bạch Liệt khóa cửa ngự thư phòng lại, híp mắt nhìn phương hướng hai nhóc con kia chạy trốn, lại liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu đang ngồi trước ngự án: “Sao lại thế này?”
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng: “Chắc là…..”
“Chắc là cái gì?” Vân Bạch Liệt ngồi xuống một bên, như cười như không nhìn hắn.
Chu Kì Nghiêu nhìn vào mắt Vân Bạch Liệt, những lời muốn đánh lừa cho qua tới bên miệng liền nuốt trở về, sờ sờ mũi: “Trẫm….. nhìn thấy bọn họ rất thèm ăn, nên cho Tô Toàn mang chút điểm tâm tới đây.”
Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái: “nhiều không?”
“Cũng không nhiều lắm…..” Chu Kì Nghiêu chột dạ liếc hắn một cái, mà hai nhóc con ở sau bình phong dựa sát vào, miệng mỗi đứa còn ngậm một khối điểm tâm.
Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái, Chu Kì Nghiêu chỉ có thể chấp nhận, nhẹ ho một tiếng: “ mỗi người hai miếng……”
Khóe miệng Vân Bạch Liệt co rút: “mấy loại?”
Ánh mắt Chu Kì Nghiêu liếc vào hai thân hình nhỏ sau bình phong, giống như đang nói: cha ngươi cố lên! Cha ngươi không thể nói!
Chu Kì Nghiêu yên lặng thu hồi tầm mắt, nhìn vào ánh mắt của Vân Bạch Liệt, nghĩ tới hậu quả của sự lừa dối: con trai, các ngươi ăn nhiều điểm tâm của cha như vậy, không thể để cho cha đi ngủ thư phòng được, cho nên….. “mười loại.”
Vân Bạch Liệt nghiến răng nghiến lợi: “Thực, tốt!” một người hai mươi khối, lá gan không nhỏ, hai nhóc con này có thể ăn, người làm cha như hắn thật đúng là dám đút.
Hai nhóc con kia nức nở một tiếng, nhanh chóng đem miếng ăn trên miệng nuốt vào, ôm đầu: đại ca, bảo trọng! tiểu đệ, bảo trọng!
Quả nhiên, ngay sau đó thanh âm của phụ thân ở bên ngoài truyền tới: “Đi ra cho ta.”
Hai nhóc cúi đầu, đuôi cũng rũ xuống kéo lê ở sau người đi ra, hai nhóc sắp xếp đứng tốt, chân nhỏ để sát bên người: “phụ thân, chúng ta sai rồi!”
“sai ở chỗ nào?” mặt Vân Bạch Liệt không hề thay đổi nhìn qua, vẫy tay.
Hai nhóc liếc nhau, “không nên quấn quýt lấy cha đòi điểm tâm ăn….”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Vân Bạch Liệt gõ gõ cái bàn, hai nhóc từ từ dán vào góc ngự án, cảm thấy bị phát hiện là chuyện nhỏ, sau này không được ăn nữa, thật thảm.
Hai nhóc càng héo: “không nên ăn nhiều như vậy.”
Vân Bạch Liệt nhìn vẻ mặt của hai nhóc thể hiện chúng ta sai rồi chúng ta không dám nữa, chỉ là vẫn len lén liếm khóe miệng, Vân Bạch Liệt bất đắc dĩ nhìn bọn họ, ngồi xổm xuống bế hai đứa lên, sờ sờ bụng bọn họ, phình phình.
“Có nơi nào không thoải mái hay không?” Vân Bạch Liệt hỏi.
Hai nhóc ngoan ngoãn lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi: bọn họ thế mà không có chào đón cuồng phong bão táp từ phụ thân? Hình như không giống với tác phong của phụ thân lắm? Kết quả khiến cho bọn họ khó có thể tin chính là chợt nghe thấy phụ thân nói: “Sau này muốn ăn điểm tâm thì phải nói, ta có thể cướp đồ ăn của các ngươi sao? Lén lút ăn còn ra cái gì? nhưng mà một lần không thể ăn nhiều như vậy, mỗi ngày giảm phân nửa, cũng giảm một nửa số lượng, nếm thử mỗi dạng một chút, nếu không ăn cơm thì cơ thể không lớn được?”
Hai nhóc khó có thể tin trợn to mắt, đột nhiên nhào qua, còn ngao một tiếng, ôm lấy Vân Bạch Liệt, còn ủi ủi lại hôn: phụ thân tốt nhất!
Chu Kì Nghiêu ở một bên cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, hắn thèm thuồng nhìn Vân Bạch Liệt đang cúi xuống nhìn hai nhóc con kia cười cong mắt, nhịn không được cũng len lén cọ qua, muốn nhân cơ hội hôn một cái.
Kết quả, một phút trước Vân Bạch Liệt còn ôn hòa nhìn hai con cười, ngay sau đó liền sâu sắc nhìn qua.
Chu Kì Nghiêu nhanh chóng ngồi ngay ngắn: “con trai, sao chỉ hôn mỗi phụ thân các ngươi, không hôn cha các ngươi vậy?”
Hai nhóc con ôm cổ Vân Bạch Liệt liếc qua: cha muốn hôn phụ thân cứ việc nói thẳng, đừng cho là chúng con nhìn không ra!
Chu Kì Nghiêu: nhóc thối, sau này còn muốn ăn không?
Hai nhóc con sững sờ, liếc nhau, hai tay túm hai bên muốn ăn nha!
Vì thế, hai đứa ăn nhịp với nhau, đột nhiên vươn móng nhỏ bịt mắt Vân Bạch Liệt: “phụ thân, chúng ta chơi đoán đoán nha? Ngươi đoán xem, người vừa hôn ngươi là đại nhóc con hay là nhị nhóc con?”
Vừa dứt lời, tiểu hoa long liền nhanh chóng bẹp một cái.
Vân Bạch Liệt: “…..”
Hai nhóc nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho Chu Kì Nghiêu, Chu Kì Nghiêu rốt cục cũng mĩ mãn hôn được liếc mắt tán thưởng bọn họ: không uổng cho cha vẫn thương các ngươi!
Vân Bạch Liệt: “….” Ba người này! Có phải nghĩ hắn thực ngốc hay không?
Vẫn là Hình Ngạn Hoài nhìn ra sự kích động của hắn, quay đầu dặn dò người kia: “đi qua.”
Hai chữ đơn giản, mặt người nọ không hề thay đổi đi lên phía trước, đi tới trước mặt Vân Sùng Trạch.
Mắt Vân Sùng Trạch đỏ bừng, phải chà mạnh một lát mới miễn cưỡng khắc chế được, hắn nhìn nam tử đứng trước mặt, khàn giọng gọi: “nhị đệ….”
Chia cách bốn năm, hắn không nghĩ đời này có thể gặp lại nhị đệ.
Năm đó gặp chuyện không may, nhị đề cùng với những tộc nhân của Đông Hải cùng nhau biến mất, hắn tận mắt nhìn thấy phụ vương dùng thân mình cản lại để cứu bọn họ. hắn chỉ tới kịp che chở cho A Liệt chạy, hắn còn tưởng rằng….. tưởng rằng……
“Còn sống là được rồi, còn sống là được rồi, nhị đệ, ngươi sống như thế nào? Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?” lúc này Vân Sùng Trạch mới bừng tỉnh lại, nâng tay muốn chạm vào người gần trong gang tấc, kết quả còn chưa kịp đụng vào, mặt nam tử không hề thay đổi lùi lại mấy bước, chỉ im lặng nhìn Vân Sùng Trạch, đáy mắt không có cảm xúc gì, hoặc là nói nhìn Vân Sùng Trạch giống như là nhìn người xa lạ.
Vân Sùng Trạch rốt cục hoàn hồn từ trong kích động, hắn nhìn tay mình, lại nhìn nam tử, sửng sốt: “nhị đệ?” rốt cục hắn đã cảm thấy không thích hợp.
Nam tử đứng ở nơi đó, nói đứng không bằng nói nghe theo mệnh lệnh, đáy mắt hắn toàn là xa lạ và trống rỗng, khiến cho cả người giống như sát thủ vô tình, chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, không có suy nghĩ của mình.
“Chuyện này là sao vậy?” sắc mặt Vân Sùng Trạch thay đổi, nhìn về phía Hình Ngạn Hoài.
Hình Ngạn Hoài đi tới trước mặt nam tử, nghiêng đầu nhìn mặt nam tử không hề thay đổi đứng ở nơi đó, mắt đối phương nhìn thẳng phía trước, hắn nói một câu, nam tử liền tuân theo một câu, ngoại trừ như vậy thì không có phản ứng gì. thế nhưng không biết có phải là nhận ra ánh mắt của hắn hay không, tầm mắt nam tử lạnh lùng nhìn qua, trên mặt không có biểu tình gì.
Hình Ngạn Hoài quay sang nhìn Vân Sùng Trạch nói: “hắn bị khống chế mà thôi, không nguy hiểm tới tính mạng. ta gặp được hắn ở ma tộc.” tuy rằng lúc trước Hình Ngạn Hoài cảm nhận được một chút hơi thở, nhưng lúc ấy cũng không biết có phải là lão nhị Vân gia hay không, cho nên hắn cũng không nói, cũng không nghĩ rằng tuy rằng người còn sống, nhưng so với tưởng tượng của hắn thì thảm hơn nhiều.
Vân Sùng Trạch vội ngẩng đầu: “Ma tộc? nhị đệ nhập ma giống như ngươi sao?”
Hình Ngạn Hoài nói: “Cũng đúng, nhưng cũng không hẳn là vậy. Tình huống của hắn so với ta nhập ma còn hỏng bét hơn, lúc ta gặp hắn, hắn bị ma chủ khống chế, trong cơ thể có ma cổ nên mới nghe lệnh của đối phương, ta nếu muốn mang hắn về cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của ma chủ, chỉ có thể đổi chủ.”
Nghĩ vậy Hình Ngạn Hoài ho nhẹ một tiếng, tuy rằng là bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc là hắn chiếm tiện nghi của nhị đệ nhà người ta, cũng nên giải thích rõ ràng.
“đổi chủ?” Vân Sùng Trạch nhíu mày, thế nhưng hắn nghe thấy là ma chủ, tuy rằng đối phương nói nhẹ nhàng, nhưng còn phải mang theo nhị đệ trốn ra khỏi ma tộc cũng không phải dễ dàng gì. Vân Sùng Trạch cũng không phải là người không phân biệt phải trái, “Cho nên hiện giờ nhị đệ chỉ nghe lệnh của ngươi sao? Người trở thành chủ nhân của hắn sao?”
“Đúng, nhưng chỉ cần ma cổ trong cơ thể hắn được loại bỏ, thì sẽ trở lại bình thường. nhưng muốn loại bỏ được phải mất nửa năm, đến lúc đó ta cũng muốn trở về yêu cung để loại bỏ ma khí. cho nên ta nghĩ hắn cũng không muốn bỏ qua tiệc đầy tháng của hai đứa cháu, cũng muốn để cho các ngươi nhìn thấy được yên tâm. Cho nên quyết định đưa hắn tới đây trước, chờ sau khi đi nhân gian lại quay về yêu cung.” Hình Ngạn Hoài giải thích rõ ràng.
Vân Sùng Trạch nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: “Đại ân của đại điện hạ, suốt đời khó quên.”
Hình Ngạn Hoài lại không nghĩ như vậy: “Nhặt không được một người hầu ngược lại là ta chiếm lợi từ các ngươi, thế nhưng, còn có một chuyện chờ sau khi đệ đệ ngươi tỉnh táo, mong rằng các ngươi sẽ giúp khuyên bảo.”
“hả?” Vân Sùng Trạch khó hiểu nhìn qua.
Hình Ngạn Hoài nói: “Ta và ma chủ đánh nhau hai bên cùng thua thiệt, lúc ấy hắn lại bị khống chế, cho nên ta bị thương, sau đó lại đổi chủ….. thuận tiện để cho hắn làm không ít chuyện của hạ nhân. Tính tình của nhị đệ ngươi….. sợ là sau khi tỉnh lại……” lúc trước hắn đi qua tiền Đông Hải gặp qua đối phương vài lần, tính tình kia, thật sự là vừa nóng nảy vừa thô lỗ.
Nhưng thật ra như thế này lại thuận mắt hơn.
Vân Sùng Trạch còn tưởng là chuyện gì: “đại điện hạ là ân nhân cứu mạng của nhị đệ, chăm sóc một chút hắn cũng nên làm.”
Nhị đệ còn sống…. so với cái gì cũng quan trọng hơn, huống chi, nhân phẩm của Hình Ngạn Hoài hắn vẫn tin được.
Hiện giờ nhị đệ chỉ nghe mệnh lệnh của Hình Ngạn Hoài, cho nên việc đi nhân gian sợ là muốn cùng đi. ban đầu Vân Sùng Trạch nghĩ nên viết một bức thư gửi đi trước, nhưng lại nghĩ lại, quyết định cho A Liệt một bất ngờ.
Mà bên kia, Vân Bạch Liệt còn không biết nhị ca mình còn sống. tuy rằng lần này là tiệc đầy tháng, nhưng cũng là ngày mà Chu Kì Nghiêu viết tên hai nhóc con vào gia phả và công bố với mọi người.
Thái hậu bị giam lỏng, những phi tử khác trong hậu cung cũng tạm thời an phận, chỉ còn chờ tìm cơ hội thích hợp thì đưa các nàng ra cung.
Hậu cung không có người khác, chỉ có mình Vân Bạch Liệt.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này vui vẻ nhất chính là hai nhóc con kia. Vân Bạch Liệt bận rộn với công việc trong hậu cung. ngày thường đem hai nhóc con kia thả ở ngự thư phòng, Chu Kì Nghiêu vừa phê tấu chương vừa dỗ, lúc bắt đầu hai nhóc con muốn đi theo Vân Bạch Liệt, chỉ là chờ đi theo nửa ngày, hai đứa đột nhiên thay đổi thái độ, đặc biệt ngoan ngoãn cho Vân Bạch Liệt đi bận rộn, mỗi đứa một bên ôm lấy cánh tay Chu Kì Nghiêu, còn vẫy chân nhỏ với hắn: “Phụ thân sớm trở về chút nhé, chúng con sẽ ngoan ngoãn cùng cha chờ phụ thân.”
Vừa mới bắt đầu Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng hai nhóc con này ngoan thật, nhưng sau vài lần, hắn trở về hai nhóc con này liền sửa được tật xấu ngày xưa, ăn xong còn quấn quýt lấy hắn đòi ăn thêm mấy miếng, nhưng dạo này ăn xong lại ngoan ngoãn ngồi xổm bên chén đĩa vuốt bụng cười ngây ngô.
Cho đến khi Vân Bạch Liệt ngẫu nhiên về sớm liền nhìn thấy hai nhóc con kia vèo một cái bỏ trốn, trong tay hình như còn đang cầm cái gì.
Vân Bạch Liệt khóa cửa ngự thư phòng lại, híp mắt nhìn phương hướng hai nhóc con kia chạy trốn, lại liếc mắt nhìn Chu Kì Nghiêu đang ngồi trước ngự án: “Sao lại thế này?”
Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng: “Chắc là…..”
“Chắc là cái gì?” Vân Bạch Liệt ngồi xuống một bên, như cười như không nhìn hắn.
Chu Kì Nghiêu nhìn vào mắt Vân Bạch Liệt, những lời muốn đánh lừa cho qua tới bên miệng liền nuốt trở về, sờ sờ mũi: “Trẫm….. nhìn thấy bọn họ rất thèm ăn, nên cho Tô Toàn mang chút điểm tâm tới đây.”
Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái: “nhiều không?”
“Cũng không nhiều lắm…..” Chu Kì Nghiêu chột dạ liếc hắn một cái, mà hai nhóc con ở sau bình phong dựa sát vào, miệng mỗi đứa còn ngậm một khối điểm tâm.
Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái, Chu Kì Nghiêu chỉ có thể chấp nhận, nhẹ ho một tiếng: “ mỗi người hai miếng……”
Khóe miệng Vân Bạch Liệt co rút: “mấy loại?”
Ánh mắt Chu Kì Nghiêu liếc vào hai thân hình nhỏ sau bình phong, giống như đang nói: cha ngươi cố lên! Cha ngươi không thể nói!
Chu Kì Nghiêu yên lặng thu hồi tầm mắt, nhìn vào ánh mắt của Vân Bạch Liệt, nghĩ tới hậu quả của sự lừa dối: con trai, các ngươi ăn nhiều điểm tâm của cha như vậy, không thể để cho cha đi ngủ thư phòng được, cho nên….. “mười loại.”
Vân Bạch Liệt nghiến răng nghiến lợi: “Thực, tốt!” một người hai mươi khối, lá gan không nhỏ, hai nhóc con này có thể ăn, người làm cha như hắn thật đúng là dám đút.
Hai nhóc con kia nức nở một tiếng, nhanh chóng đem miếng ăn trên miệng nuốt vào, ôm đầu: đại ca, bảo trọng! tiểu đệ, bảo trọng!
Quả nhiên, ngay sau đó thanh âm của phụ thân ở bên ngoài truyền tới: “Đi ra cho ta.”
Hai nhóc cúi đầu, đuôi cũng rũ xuống kéo lê ở sau người đi ra, hai nhóc sắp xếp đứng tốt, chân nhỏ để sát bên người: “phụ thân, chúng ta sai rồi!”
“sai ở chỗ nào?” mặt Vân Bạch Liệt không hề thay đổi nhìn qua, vẫy tay.
Hai nhóc liếc nhau, “không nên quấn quýt lấy cha đòi điểm tâm ăn….”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Vân Bạch Liệt gõ gõ cái bàn, hai nhóc từ từ dán vào góc ngự án, cảm thấy bị phát hiện là chuyện nhỏ, sau này không được ăn nữa, thật thảm.
Hai nhóc càng héo: “không nên ăn nhiều như vậy.”
Vân Bạch Liệt nhìn vẻ mặt của hai nhóc thể hiện chúng ta sai rồi chúng ta không dám nữa, chỉ là vẫn len lén liếm khóe miệng, Vân Bạch Liệt bất đắc dĩ nhìn bọn họ, ngồi xổm xuống bế hai đứa lên, sờ sờ bụng bọn họ, phình phình.
“Có nơi nào không thoải mái hay không?” Vân Bạch Liệt hỏi.
Hai nhóc ngoan ngoãn lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi: bọn họ thế mà không có chào đón cuồng phong bão táp từ phụ thân? Hình như không giống với tác phong của phụ thân lắm? Kết quả khiến cho bọn họ khó có thể tin chính là chợt nghe thấy phụ thân nói: “Sau này muốn ăn điểm tâm thì phải nói, ta có thể cướp đồ ăn của các ngươi sao? Lén lút ăn còn ra cái gì? nhưng mà một lần không thể ăn nhiều như vậy, mỗi ngày giảm phân nửa, cũng giảm một nửa số lượng, nếm thử mỗi dạng một chút, nếu không ăn cơm thì cơ thể không lớn được?”
Hai nhóc khó có thể tin trợn to mắt, đột nhiên nhào qua, còn ngao một tiếng, ôm lấy Vân Bạch Liệt, còn ủi ủi lại hôn: phụ thân tốt nhất!
Chu Kì Nghiêu ở một bên cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, hắn thèm thuồng nhìn Vân Bạch Liệt đang cúi xuống nhìn hai nhóc con kia cười cong mắt, nhịn không được cũng len lén cọ qua, muốn nhân cơ hội hôn một cái.
Kết quả, một phút trước Vân Bạch Liệt còn ôn hòa nhìn hai con cười, ngay sau đó liền sâu sắc nhìn qua.
Chu Kì Nghiêu nhanh chóng ngồi ngay ngắn: “con trai, sao chỉ hôn mỗi phụ thân các ngươi, không hôn cha các ngươi vậy?”
Hai nhóc con ôm cổ Vân Bạch Liệt liếc qua: cha muốn hôn phụ thân cứ việc nói thẳng, đừng cho là chúng con nhìn không ra!
Chu Kì Nghiêu: nhóc thối, sau này còn muốn ăn không?
Hai nhóc con sững sờ, liếc nhau, hai tay túm hai bên muốn ăn nha!
Vì thế, hai đứa ăn nhịp với nhau, đột nhiên vươn móng nhỏ bịt mắt Vân Bạch Liệt: “phụ thân, chúng ta chơi đoán đoán nha? Ngươi đoán xem, người vừa hôn ngươi là đại nhóc con hay là nhị nhóc con?”
Vừa dứt lời, tiểu hoa long liền nhanh chóng bẹp một cái.
Vân Bạch Liệt: “…..”
Hai nhóc nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho Chu Kì Nghiêu, Chu Kì Nghiêu rốt cục cũng mĩ mãn hôn được liếc mắt tán thưởng bọn họ: không uổng cho cha vẫn thương các ngươi!
Vân Bạch Liệt: “….” Ba người này! Có phải nghĩ hắn thực ngốc hay không?
Danh sách chương