Đinh Vân Nham hơi bất ngờ, hô nhẹ:

- Tứ sư huynh, chuyện này …

Lý Phong cắt ngang, trầm giọng nói:

- Quyết định như vậy, sư phụ chắc chắn hiểu được ý của ta, đi thôi.

Đinh Vân Nham nghe vậy không nói thêm, lập tức gọi Thiên Lân, Tân Nguyệt bốn người cùng bay về phía Đằng Long cốc.

Đưa mắt nhìn theo năm người, Chu Kiệt không hiểu hỏi:

- Sư huynh, vì sao huynh muốn làm ngược ý của sư phụ?

Lý Phong cười cười, dùng vẻ mặt Chu Kiệt không hiểu đáp:

- Sư phụ thật ra không phải có ý nói bọn ta, mà là Tân Nguyệt và Thiên Lân.

Chu Kiệt nghi hoặc nói:

- Nghĩa là sao?

Lý Phong quay người bay đi, âm thanh vang vọng trong gió tuyết không ngừng.

- Trong Đằng Long cốc, thế hệ chúng ta là vô dụng nhất, tu vi không được ba phần của sư phụ. Hiện nay, hạng tuổi trẻ đã vượt lên trên, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt, Lâm Phàm đều có tư chất hơn người, Thiên Lân càng không cần phải nói nhiều. Sự trưởng thành và kinh nghiệm của bọn chúng mới ảnh hưởng đến điểm quan trọng trong việc phát triển của Đằng Long cốc sau này. Đây là vì sao sư phụ luôn thiên vị Thiên Lân, sủng ái mình Tân Nguyệt.

Trên đường chạy mau, Đinh Vân Nham dẫn bốn người Thiên Lân nhanh chóng về đến Đằng Long cốc, chạy thẳng vào Đằng Long phủ.

Trong động, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, bên cạnh có Hàn Hạc và Điền Lỗi ngồi, hai người đều có vẻ tức giận.

Trên mặt đất, Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng nằm thẳng cẳng, Trương Trọng Quang đứng yên bên cạnh vẻ mặt bi phẫn, hai tay nắm chặt.

Thấy mấy người Đinh Vân Nham đi vào, Triệu Ngọc Thanh toát ra nụ cười quen thuộc, bảo Mạc Ngôn và Phùng Vân ngồi xuống, sau đó đưa mắt nhìn Tân Nguyệt và Thiên Lân.

Phát hiện ánh mắt khác thường của Triệu Ngọc Thanh, Tân Nguyệt chăm chú một lát, sau đó cúi đầu xuống quan sát hai người hôn mê trên mặt đất.

Thiên Lân cau mày, đi thẳng đến bên Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng, ngồi xổm xuống thăm dò thương thế của bọn họ.

Theo Thiên Lân thấy, hai người hoàn toàn không bị ngoại thương, rõ ràng hôn mê bởi vì một loại pháp quyết nào đó đánh trúng.

Kiểm tra cẩn thận, Thiên Lân trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, không khỏi ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, phát hiện ánh mắt phức tạp của ông đang nhìn mình.

Thiên Lân đứng lên nhỏ nhẹ nói:

- Cốc chủ, bọn họ…

Triệu Ngọc Thanh cắt ngang lời hắn, hỏi liền:

- Con có thể giải khai cấm chế trên người bọn chúng không?

Thiên Lân trầm tư một lúc, gật đầu nói:

- Có thể, nhưng xác suất chỉ được năm phần.

Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, khẽ nói:

- Như vậy con hãy ra tay đi.

Hàn Hạc nghe vậy vẻ mặt biến sắc, khuyên bảo:

- Sư huynh…

Liếc mọi người, Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:

- Ta tin tưởng Thiên Lân, những lời khuyên can không cần nói lại.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt nghiêm lại, cảm kích liếc Triệu Ngọc Thanh, sau đó tiến hành tìm hiểu cẩn thận hai người nằm trên mặt đất thêm lần nữa.

Giây lát sau, Thiên Lân sau khi nắm vững tin tức đại khái, bắt đầu giải trừ cấm chế cho hai người.

Trước hết, Thiên Lân ngưng thần tĩnh khí, điều chỉnh trạng thái thật tốt, rồi quanh người lóe lên ánh xanh, cả người bay lên không trung ngồi xếp bằng, xoay tròn phía trên hai người một thước, phát ra kết giới ánh sáng màu xanh đen trùm lấy Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng.

Sau đó, Thiên Lân tăng tốc vận hành, chớp mắt bóng người dưới tác dụng của tốc độ cao đã biến thành mơ hồ không rõ, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ bé dung nhập vào trong kết giới ánh sáng màu xanh đen, bắt đầu tiến hành gột rửa mạnh mẽ cho hai người.

Đó là một quá trình phức tạp nhưng thấy bình thường, dung nhập thành quỷ tu luyện nhiều năm nay của Thiên Lân là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc.

Thông qua hành động này, Thiên Lân dùng sức mạnh bản thân thúc động ánh sáng màu xanh đen thần thánh, từng tấc từng tấc đả thông kinh mạch hai người Tiễn Vân Hạc, ép sức mạnh quỷ bí tà dị ẩn chứa trong người bọn họ đến một vị trí định sẵn, rồi sau đó mới nghĩ biện pháp luyện hóa nó hay là ép ra ngoài cơ thể.

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh quanh người Thiên Lân, vẻ mặt ai nấy khác nhau, trong đó Tân Nguyệt và Triệu Ngọc Thanh là khác thường nhất.

Đối với những người khác, Thiên Lân không những tu vi kinh người mà càng thêm thần bí, mọi người nhìn hắn đều có vài phần mới lạ.

Nhưng đối với Tân Nguyệt và Triệu Ngọc Thanh, bọn họ bởi vì tương đối hiểu được Thiên Lân, vì thế ánh mắt nhìn hắn cũng hàm chứa một ẩn ý người khác không hiểu được.

Quá trình giải cấm chế thật ra đơn giản vô cùng, chỉ cần tìm được điểm đột phá, lại phối hợp với thực lực tương ứng liền nhanh chóng có thể hoàn thành.

Nhưng Thiên Lân lúc này tình trạng quỷ quái, hắn đã phân tích được thương thế hai người, lại có thực lực kinh người nhưng kết quả lại hoàn toàn không thuận lợi.

Trong lúc giằng co, Thiên Lân suy nghĩ loang loáng, hai người Tiễn Vân Hạc sở dĩ hôn mê bất tĩnh bởi vì trong đại não còn lưu lại tàn tích một luồng tinh thần dị lực, kinh mạch có tám chỗ bị sức mạnh tà ác đóng kín.

Hiện nay, hắn dùng sức mạnh thần thánh trục được tà khí trong cơ thể hai người ra ngoài, sau khi đả thông sơ qua kinh mạch rồi, lại âm thầm dùng một loại phương pháp khác hấp thu tinh thần dị lực trong đại não bọn họ.

Như vậy, thân thể bọn họ đã khôi phục bình thường, nhưng vì sao còn hôn mê bất tỉnh?

Vừa suy tư, Thiên Lân vừa duy trì hiện trạng, sau khi khảo sát thực lâu, toàn thân đột nhiên mất đi ánh sáng xanh đen, đổi thành một luồng sáng màu vàng kim chói mắt ẩn chứa khí từ bi thiện lương của Phật gia.

Đến lúc này, thân thể Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng mặt ngoài ngập tràn ánh vàng kim hệt như chìm đắm trong ánh sáng vàng chói của Phật, thân thể xuất hiện một chút dấu vết hồi phục.

Phùng Vân nhìn thấy cảnh này kinh ngạc la lên:

- Đây là Phật pháp vô thượng của Phật môn, Thiên Lân sao lại tập được?

Hàn Hạc trầm ngâm đáp:

- Chuyện này hẳn là học tập gia truyền của Thiên Lân.

Đinh Vân Nham cảm xúc nói:

- Thiên Lân được trời ưu đãi, người thường khó mà so sánh được. Bây giờ chúng ta nhìn thấy chỉ là một bộ phận trong cuộc đời của hắn mà thôi.

Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, nhỏ giọng nói:

- Không cần phải hâm mộ người khác, có được càng nhiều, trách nhiệm và sứ mệnh trên lưng cũng sẽ tăng lên tương ứng.

Hàn Hạc đồng ý nói;

- Đúng là thế, bình thường là có phúc, nhưng có được bao nhiêu người có thể nhận thức được?

Chuyển biến của pháp quyết thay đổi thế yếu của Thiên Lân, sau khi đã nắm vừng yếu quyết, Thiên Lân tăng mạnh chân nguyên, không bao lâu liền giải khai được cấm chế trên người Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng, khiến bọn họ dần dần tỉnh lại.

Thu lại chân nguyên, Thiên Lân nhẹ nhàng hạ xuống bên Tân Nguyệt, trong mắt không có vẻ uể oải, nhưng lại có vài phần phức tạp.

Thời khắc này, Thiên Lân thật ra phát hiện cái gì, vì sao hắn không muốn đề cập thẳng thắn?

Thấy Tiễn Vân Hạc và Vương Chí Bằng tỉnh lại, Trương Trọng Quang, Đinh Vân Nham là sư huynh đệ vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi han tình trạng hai người.

Triệu Ngọc Thanh quay về chỗ ngồi, vừa gọi mọi người ngồi xuống, vừa nói:

- Vân Hạc, con nói xem tình hình lúc đó như thế nào?

Tiễn Vân Hạc vâng một tiếng, nhớ lại nói:

- Nhớ lại lúc đó con đang cùng Vương sư đệ bàn tán về chuyện Băng Tuyết đại hội, đột nhiên lóe lên hai luồng sáng nhạt không xa, sau đó lập tức hóa thành hai người thần bí. Hai người này vô cùng kỳ dị, một người toàn thân bao trùm ánh xanh lục, không nhìn thấy được hình dáng thân thể, một người toàn thân lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm, chói đến độ khó mà mở mắt nhìn được. Bọn họ vừa xuất hiện, liền trực tiếp đến gần chúng ta, không hề nghe chúng ta hỏi, từ đầu đến cuối không nói lời nào lập tức công kích mạnh mẽ. Hai người này thực lực kinh người, không biết tu luyện loại pháp quyết tà ác thế nào, mỗi một lần giao tranh chỉ cần thân thể tiếp xúc với bọn họ, chân nguyên trong cơ thể liền điên cuồng tiết ra ngoài. Hơn nữa, còn phải đối phó với một luồng chân nguyên quỷ dị từ người truyền vào tự động phong bế kinh mạch chúng ta, khiến chúng ta nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.

Nghe đại khái tình hình rồi, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Với suy nghĩ cá nhân, bỏ qua pháp quyết quỷ bí của hai người đó, tu vi bọn chúng thế nào?

Tiễn Vân Hạc trầm ngâm một lúc, hơi do dự nói:

- Tu vi bọn họ rõ ràng vượt khỏi chúng con, phỏng chừng cùng cấp bậc với sư phụ.

Triệu Ngọc Thanh không chút thay đổi, dường như đã chuẩn bị tâm lý.

Điền Lỗi hơi lo lắng, trầm giọng nói:

- Cao thủ như vậy không nhiều, người đến hẳn là hạng có mặt mũi. Nhưng bọn chúng âm thầm lẻn vào trong cốc, vì sao lại làm vậy?

Đinh Vân Nham suy đoán:

- Theo đệ tử, hai người này có khả năng là đến vì Phi Long đỉnh, muốn âm thầm tiến vào thăm dò qua, lại không ngờ bị hai vị sư huynh phát hiện, thế mới động thủ, sau đó nhanh chóng thoát đi.

Phùng Vân nói:

- Đinh lão đệ suy đoán có đạo lý, nhưng thế sự vô thường, người đến có khả năng cũng không phải vì Phi Long đỉnh, mà còn có mục đích khác. Còn vì sao lại như vậy, trước mắt còn chưa nói rõ được.

Triệu Ngọc Thanh phất tay bảo mọi người im lặng, giọng nặng nề lên tiếng:

- Chuyện lần này cho dù đối phương có mục đích thế nào, chúng ta phòng ngự yếu ớt là một sự thật không thể tránh khỏi. Bây giờ, Băng Tuyết thịnh hội sắp sửa cử hành, để đảm bảo đại hội không bị ảnh hưởng, ta dự tính để Vân Hạc, Chí Bằng, Vân Nham cùng nhau hỗ trợ Trọng Quang, cần phải để đại hội làm được viên mãn. Còn những người tu đạo từ bên ngoài đến, vẫn để Lý Phong đi ứng phó, có được hai vị hiền chất hỗ trợ, lại thêm Phi Hiệp, Tân Nguyệt phối hợp hẳn không có vấn đề lớn quá. Còn chuyện phòng ngự, để hai sư đệ phụ trách, tuyệt đối không để phát sinh chuyện tương tự như vậy nữa.

Nghe vậy, mọi người không bàn thêm, mọi việc cứ như vậy mà làm.

Sau đó, Triệu Ngọc Thanh bảo mọi người đi, chỉ lưu lại Tân Nguyệt và Thiên Lân.

- Thiên Lân, con thấy hai người thần bí đó như thế nào?

Cau đôi mày kiếm, Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Theo tình hình vừa mới giải trừ cấm chế, người ra tay dường như hoàn toàn chưa xuất toàn lực. Nhưng thủ pháp quỷ dị, điểm này khiến người ta khiếp hãi. Theo con hiểu được, người xuất thủ đó sở trường pháp quyết có tính chất quỷ bí âm hiểm, cũng tương tự như Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết của Ma môn, cùng thuộc phạm vi công kích của tinh thần dị lực. Ngoài ra, pháp quyết đối phương tu tập ẩn chứa sức mạnh tà dị khóa hồn bắt phách, có tính phá hủy rất mạnh.

Gật đầu nhè nhẹ, vẻ mặt Triệu Ngọc Thanh khác thường nói:

- Băng Nguyên an bình sắp sửa mở ra một trường chiến đấu kinh thiên động địa. Trường chiến đấu này đã định sẵn kiếp nạn tiếp theo, khiến xảy ra vô số chuyện người ta không thể tưởng tượng được. Băng Nguyên chỉ là một sự bắt đầu. Thiên hạ mới là chỗ để đuổi hươu cuối cùng!

Tân Nguyệt không hiểu nhẹ giọng nói:

- Sư tổ, người nói với chúng con những chuyện này …

Triệu Ngọc Thanh nhìn nàng, cười phức tạp, lẩm bẩm khe khẽ:

- Mệnh vận các con khác với người thường, định sẵn phải trải qua những chuyện người thường khó mà gặp được. Khi mưa bão đến gần, cuộc đời các con sắp sửa chào đón bước ngoặt. Hãy nắm chặt lấy, chớ phụ thiên ý, nhớ kỹ, nhớ kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện