Người đàn ông áo trắng dường như không quen nhìn thiếu nữ áo xanh lục, hừ lạnh nói:

- Yêu nữ vô sỉ, Tàn Hoa Phiêu Nhứ.

Thiếu nữ áo lục bật cười lạnh lẽo, trừng người đàn ông áo trắng quát to:

- Địch Lượng, ngươi còn dám nói năng vô lễ thì chớ trách ta ra tay vô tình.

Người đàn ông áo trắng cười khinh khỉnh, xem thường nói:

- Với chút thủ đoạn giấu người chỉ đáng để lừa người mới ra đời thôi. Đối với ta, ngươi còn chưa tạo nên uy hiếp.

Thiếu nữ áo lục vẻ mặt nặng nề, giọng giận dữ nói:

- Địch Lượng, chớ cho Thần Đao đường đường chủ ngươi là tài giỏi. Đối với thiên hạ, ngươi còn không bằng Tàn Hoa môn ta.

Người đàn ông áo trắng cười lạnh đáp:

- Thần Đao đường ta tuy nhỏ bé, nhưng lại quang minh chính đại, sao có thể so với thứ Tàn Hoa môn tà môn ngoại đạo ngươi được.

Thiếu nữ áo lục tức giận, quát to:

- Câm miệng, Tàn Hoa môn ta tuy không phải danh môn gì cả, nhưng hành sự cũng xứng đáng với lương tâm.

Địch Lượng cười trào lộng nói:

- Hay cho câu đúng với lương tâm. Hoa Vũ Tình các ngươi tự hỏi trong lòng đi, ngươi vài năm nay đã hại ít nhiều những thanh niên trẻ tuổi yêu thích ngươi? Câu Hồn Liễu Diệp trong tay ngươi đã câu dẫn được bao nhiêu hồn đàn ông rồi?

Thiếu nữ áo lục Hoa Vũ Tình phản bác lại:

- Đó là những người tình gian ý giả, không đâu không phải chỉ nhìn đến vẻ xinh đẹp của ta mà đến, đều mong muốn chiếm được chút tiện nghi thân thể ta, không phải là thứ tốt đẹp gì cả, bọn chúng đều đáng tội cả.

Địch Lượng quát to:

- Câm miệng. Nếu như ngươi không cố ý hấp dẫn bọn họ, những người đó làm sao vây quanh ngươi như ruồi bu mật? Nếu ngươi chính trực, hẳn phải cự tuyệt những người đó, không dùng phương cách âm độc như vậy, trước hết tạo hy vọng cho bọn họ, sau đó mới tự tay phá vỡ hy vọng đó.

Hoa Vũ Tình vẻ mặt hơi biến, có phần cực đoan đáp:

- Ta thích, ai khiến bọn chúng tự mình cam tâm tình nguyện để ta điều khiển?

Địch Lượng hừ giận một tiếng, trừng Hoa Vũ Tình rất lâu, cuối cùng quay đầu không tranh luận với nàng.

Thiên Lân bên cạnh yên lặng lắng nghe, đợi hai người bãi chiến rồi mới nhúng miệng vào:

- Té ra hai vị là cao nhân của Thần Đao đường và Tàn Hoa môn, đáng tiếc ta lại ngu dốt thiếu hiểu biết, chỉ nghe tên ba phái Băng Nguyên và Dịch viên, Trừ Ma liên minh mà thôi, quả thật là xấu hổ.

Địch Lượng vẻ mặt hơi nặng xuống, hừ giọng nói:

- Ngươi xuất hiện ở đây, hẳn phải là người của Băng Nguyên ba phái, đến đây chỉ để thám thính động tĩnh của bọn ta.

Thiên Lân bình tĩnh đáp lời:

- Mặc dù không đúng nhưng cũng không sai lắm.

Địch Lượng thấy khó hiểu, nghi hoặc nói:

- Ngươi không phải người ba phái? Thế thì ngươi thật ra là ai, vì sao lại đến đây?

Thiên Lân nở nụ cười tự phụ hấp dẫn, giọng điềm nhiên đáp:

- Ta tên Thiên Lân, được xưng là thần Băng Nguyên, có quan hệ rất lớn với ba phái Băng Nguyên. Lần này đến đây, thứ nhất là thử thăm dò mục đích của các vị, thứ hai là muốn nói cho mọi người một số chuyện.

Thiếu nữ áo lục Hoa Vũ Tình cười nhẹ nhàng tiến lên, giọng hấp dẫn nói:

- Té ra ngươi còn có một ngoại hiệu vang dội như vậy, quả thật thiếu niên đắc chí khiến ta sinh lòng kính nể. Không biết ngươi lần này đến đây là muốn nói với chúng ta điều gì?

Thiên Lân nhìn nàng bước từng bước đến gần, vẻ mặt hiện lên nụ cười say lòng người, tà dị nói:

- Hoa hương như vũ, biến tát đại địa, tình hệ cửu châu, tùy duyến nhi tụ. (Hương hoa như mưa trải khắp cả mặt đất rộng lớn, tình từ khắp nơi theo duyên mà tụ lại.) Gió tuyết như vậy, núi sông một màu, quả thật có thể nói là một điểm xanh lục giữa muôn ngàn trắng toát, một mình chiếm hết phong tao xinh đẹp. Thật khiến ta quên hết mọi thứ, không biết phải nói từ chỗ nào.

- Tiểu quỷ, miệng ngọt đến hấp dẫn đầy mật ong, quả thật là người có lòng hiếm thấy.

Hoa Vũ Tình hai mắt khép hờ, khuôn mặt nụ cười sâu sắc, thân thể yếu ớt thanh mảnh nhào thẳng vào lòng của Thiên Lân.

Thấy vậy, Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ, dường như có chút do dự, nhưng ngay trước khi Hoa Vũ Tình ép vào thân thể, đã xảo diệu lùi lại vài thước, vừa hay né tránh được cử chỉ đầy vẻ yêu thương nhung nhớ của Hoa Vũ Tình.

Hoa Vũ Tình thân thể loáng lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, kỳ quái nhìn Thiên Lân một lúc mới khôi phục lại tình trạng, vừa mỉm cười tiến lên, vừa nhẹ nhàng phất cành liễu trong tay.

Thiên Lân ánh mắt hơi khó xử, đối với dạng phụ nữ chủ động như vậy, nhất thời hắn còn chưa nghĩ ra được đối sách thế nào mới tốt được.

Bên ngoài, người đàn ông to lớn mang trang phục người dân tộc dường như chán ghét cảnh tượng này, giận dữ mở miệng phát ra âm thanh như sấm gầm.

- Đủ rồi, nơi này không phải chỗ liếc mắt đưa tình. Tiểu tử ngươi có điều gì cứ nói thẳng ra đi.

Thiên Lân nhìn người đàn ông to lớn, ánh mắt hơi kinh ngạc, cười hỏi:

- Các hạ xưng hô như thế nào?

Người đàn ông cao to đáp:

- Ngạc Tây.

Thiên Lân quan sát vẻ mặt của những người quanh đó, phát hiện mọi người đều mơ hồ, rõ ràng hoàn toàn không biết được lai lịch của Ngạc Tây như thế nào.

Không hề hỏi tới quá nhiều, Thiên Lân cười nói:

- Ngạc Tây, ngươi đến Băng Nguyên phải cũng vì Phi Long đỉnh không?

Ngạc Tây thản nhiên đáp:

- Cũng không sai lắm, ngươi hỏi vậy có dụng ý gì đây?

Thiên Lân cười đáp:

- Không có gì, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, trước đây đã có một nhóm nhân sĩ tu đạo đến đây trước các ngươi. Trong bọn họ có một lão già tên là Vân Yên cư sĩ, bởi vì không nghe lời khuyến cáo, đã đem vật quý giá nhất của mình mai táng ở trong băng tuyết rồi.

Ngạc Tây vẻ mặt không thay đổi, dường như không biết nhiều về thân phận của Vân Yên cư sĩ.

Nhưng mọi người xung quanh đang lắng tai, vừa nghe xong câu nói của Thiên Lân liền ào ào bật kêu sợ hãi.

Hoa Vũ Tình vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:

- Thiên Lân, câu này của ngươi là thật chứ?

Bật cười thần bí, Thiên Lân hỏi ngược lại:

- Ngươi cho là hành động này của ta giống như là thủ pháp đánh vào núi để dọa hổ, phải vậy không?

Hoa Vũ Tình không hiểu rõ hắn nói thật hay giả, chần chừ nói:

- Ngươi quả thật quá thông minh, vì thế khiến người ta rất khó mà tin tưởng được.

Thiên Lân không để ý, đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi:

- Mọi người thấy lời nói của ta có mấy phần là thật đây?

Mọi người không trả lời, đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, rõ ràng đa số mọi người đều không tin.

Đối với việc này, Thiên Lân đã sớm tính toán, hắn nở nụ cười cao thâm khó lường, nhẹ nhàng nói:

- Thật ra ngoài chuyện này, ta còn biết một chuyện, nhưng nếu mọi người đã không tin, ta cũng khó mà đề cập đến. Bây giờ, ta đi trước một bước, hy vọng có thể thấy được hình bóng các vị ở Đằng Long cốc.

Không chần chừ, Thiên Lân nói xong liền phi thân lên quay về lại lối đến.

Ngạc Tây thấy vậy, quát to:

- Từ từ đã, có điều gì muốn nói thì nói rồi hãy đi.

Dừng lại giữa không trung, Thiên Lân liếc mọi người dưới đất, cười hơi kỳ dị trả lời:

- Té ra còn có người muốn nghe, thế thì ta nói cho ngươi biết. Trên Băng Nguyên có hai loại dã thú đáng chú ý, thứ nhất chính là sói tuyết, các ngươi hẳn đã biết qua thực lực của nó. Thứ hai là gấu Bắc Cực, loại này có thể nói là nóng nảy, các vị nhớ phải hết sức cẩn thận. Được rồi, nói cũng đã xong, thật giả đúng sai mọi người tự mình kết luận. Đi cũng …

Nhẹ nhàng bắn lên, Thiên Lân bay thẳng về chân trời, chớp mắt đã không còn thấy hình bóng.

Trong hẻm núi đầy tuyết, mọi người ở đó vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng không hiểu rõ lắm những lời của Thiên Lân.

Trên không, Thiên Lân vượt qua vài dặm đường dài quay lại chỗ Lý Phong, Tân Nguyệt, nói với năm người:

- Tình hình vừa rồi mọi người đều đã thấy rõ, ta cũng không nói nhiều. Còn liên quan đến người thần bí áo đen, ta lén phân tích qua khí tức của hắn, phát hiện người này rất tà đạo, tần suất chân nguyên trong cơ thể biến ảo bất định, khi chính khi tà, rất khó phân biệt lai lịch của hắn.

Lý Phong trầm ngâm nói:

- Từ sau cuộc chiến hai mươi năm trước, yêu ma trong Tu Chân giới đều ẩn tránh, không ngờ có loại cao thủ tà dị có được đặc tính này.

Phùng Vân lẩm bẩm khe khẽ:

- Thời gian hai mươi năm sẽ phát sinh rất nhiều chuyện, ai có thể khẳng định không xuất hiện cao thủ tà phái mới đây?

Chu Kiệt nói:

- Lúc này suy xét đến những chuyện đó còn quá sớm một chút. Ta muốn hỏi Thiên Lân, vì sao nói chuyện có liên quan đến sói tuyết và gấu Bắc Cực cho bọn họ?

Thấy Chu Kiệt hỏi vậy, mọi người đều nhìn Thiên Lân, rõ ràng vấn đề này mọi người cũng không hiểu chút nào.

Cười thản nhiên, Thiên Lân nói:

- Nói với bọn họ chuyện này không ngoài việc phân tán sự chú ý của bọn họ. Một khi bọn họ chọc vào Lang Vương và gấu Bắc Cực, tuyệt đại đa số những người trong đó đều khó mà thoát thân, như vậy đối với Đằng Long cốc và Băng Nguyên có lợi. Ngoài ra, có thêm Lang Vương và gấu Bắc Cực tham gia vào, bề mặt có vẻ phức tạp một chút nhưng từ góc độ khác, sự tồn tại của bọn họ cũng dính dáng đến một số chuyện chúng ta còn chưa biết được.

Hiểu rõ ý tứ của hắn, Chu Kiệt khen:

- Thông minh, không hổ là thần của Băng Nguyên.

Thiên Lân cười ha hả, đắc ý liếc Tân Nguyệt, nhưng chỉ được cái trừng mắt hờn dỗi của nàng.

Phùng Vân nhìn thấy tình hình của hai người, trong lòng không khỏi khẽ than thở, ngầm nói: “Sư đệ à, nhất cận lân nhì cận thân (nguyên bản: gần hồ thì được hưởng ánh trăng trước), ngươi thật không còn cơ hội rồi.

Lý Phong thấy mọi người trầm ngâm, chuyển sang chuyện khác:

- Trời đã trễ rồi, hay là chúng ta đi xem thử tình hình của nhóm cuối cùng thế nào đi.

Mọi người không bàn luận gì, vì thế một hàng sáu người rời khỏi nơi đó.

Theo tin tức Phi Hiệp thu thập được trước đó, nhóm nhân sĩ tu đạo thứ ba tổng cộng có năm mươi người, từ phía Tây Bắc bay đến.

Bây giờ, tình hình của hai nhóm người tu đạo trước đã có hiểu biết đại khái, chỉ còn nhóm cuối cùng, Lý Phong cũng dự tính đến gần một chút để quan sát.

Thời gian trôi qua. Lý Phong sáu người thẳng tiến hướng Tây, bay khoảng chừng trăm dặm, từ phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

Quay đầu lại, sáu người nhìn lui chỉ thấy trong tuyết có một bóng người bay đến, không ngờ lại là Đinh Vân Nham môn hạ Đằng Long cốc. Ông lúc này vẻ mặt đầy lo lắng.

Quay người nghênh đón, Lý Phong trầm giọng nói:

- Sư đệ, chuyện gì mà lo lắng vậy?

Đinh Vân Nham không kịp chào hỏi mọi người, gấp gáp nói:

- Chuyện có biến, giây lát trước, có hai cao thủ thần bí thần không hay quỷ không biết xâm nhập vào trong cốc, bị nhị sư huynh và tam sư huynh phát hiện, hai bên giao chiến vài chiêu, hai vị sư huynh liền bị trọng thương hôn mê. Đợi khi sư phụ phát hiện truy đuổi, hai cao thủ thần bí đó đã biến mất không còn. Bây giờ sư phụ hạ lệnh ta lập tức triệu hồi mọi người quay về cùng nhau thương nghị chuyện này.

Lý Phong vẻ mặt biến hẳn, chìm vào trầm tư. Chu Kiệt vẻ mặt kích động truy hỏi:

- Một chút tin tức cũng không có chăng? Hai người đó làm sao xuyên qua được phòng tuyến của chúng ta để tiến vào trong cốc?

Đinh Vân Nham vẻ mặt nặng nề, lắc đầu đáp:

- Tạm thời không biết được.

Bên cạnh, Mạc Ngôn nói:

- Chuyện có kỳ quái, chúng ta hay là quay về trước đã rồi hãy đàm luận.

Lý Phong lắc đầu nhẹ giọng nói:

- Với tu vi của hai vị sư huynh, vài chiêu liền bị trọng thương bất tỉnh, rõ ràng người đến có thực lực vượt quá tưởng tượng. Lúc này, chúng ta đã đến nơi này rồi, nếu giữa đường bỏ dỡ không khỏi đáng tiếc, ta dự tính tiếp tục tiến lên, để Tân Nguyệt và Thiên Lân đi cùng Mạc huynh và Phùng huynh quay về, ta và Ngũ sư đệ đợi sau khi tra xét rõ ràng tình hình những người này rồi mới quay về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện