Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đông Mạch gần như nhào cả người lên cướp lấy con thỏ trong tay ba chồng cô. Con thỏ đáng thương bị dọa sợ, chân giật giật, thân thể màu trắng run lẩy bẩy.

Đông Mạch vội vàng kiểm tra con thỏ, may quá, Lâm Bảo Đường chưa kịp làm gì cả.

Đông Mạch ôm con thỏ vào ngực: “Ba, mẹ, hai người đang làm gì vậy?”

Vương Tú Cúc đang nghĩ xem nên làm thịt con thỏ này thế nào thì nhìn thấy con dâu đã về: “Cô làm gì thế, mau đưa con thỏ cho ba cô đi, nước đã sôi rồi.”

Đông Mạch: “Mẹ, con thỏ này là do con nuôi, ba mẹ muốn ăn thịt thì ít nhất cũng phải báo với con một tiếng chứ?”

Vương Tú Cúc trừng mắt: “Cái gì? Nói với cô một tiếng ư? Tôi nói với Vinh Đường rồi đấy!”

Đông Mạch: “Nhưng con thỏ này là do con nuôi lớn, ít nhất thì Vinh Đường cũng phải nói trước với con một tiếng chứ? Lúc trước không nói với con thì thôi, bây giờ con đã đến rồi, con không muốn làm thịt con thỏ này. Đây là thỏ con nuôi, cho dù nó là một con vật, nhưng nó sẽ luôn ở bên con, con cảm thấy rất tốt.”

Vương Tú Cúc cảm thấy khó hiểu: “Chỉ một con thỏ mà thôi, nuôi thì không được ăn à? Cô không nỡ giết nó à? Cô đang nói linh tinh cái gì vậy?”

Lâm Bảo Đường là kế toán trong thôn, bình thường không hay nói chuyện, dường như những lời ông ta muốn nói đều bị bà vợ Vương Tú Cúc của ông ta nói hết rồi. Nhưng bây giờ, ông ta lại lên tiếng nói một câu: “Trong nhà nuôi thỏ còn phân biệt thỏ của ai nữa à, chỉ là một con thỏ thôi mà.”

Vương Tú Cúc: “Đúng đấy, ai quy định con thỏ này là của cô? Vinh Đường là đàn ông trong nhà, thằng bé là chủ nhà, tôi và ba nó muốn giết thỏ ăn thịt, nó cũng không dám nói không đấy!”



Không biết có phải con thỏ kia có nhân tính hay không, sau khi nghe xong lời này, nó nằm trong lòng Đông Mạch, cơ thể nhỏ không ngừng run rẩy.

Đông Mạch thấy con thỏ này rất đáng thương, được người ta nuôi dưỡng, bản thân không thể làm chủ, lúc nào cũng có thể bị giết, nhưng bản thân cô cũng rất đáng thương, mình là phụ nữ, gả tới nhà người ta, người ta muốn làm gì mình cũng không làm chủ được.

Thực ra cô cũng biết, phần lớn người nông dân nuôi thỏ chỉ để làm thịt ăn, thế nhưng giờ phút này, tất cả sự phản nghịch và ngang bướng trong cô đều bộ phát ra ngoài, cô muốn bảo vệ con thỏ này, nó còn thân với cô hơn cả người thân, dựa vào đâu mà bọn họ muốn ăn thịt con thỏ của cô chứ.

Thậm chí cô còn cảm thấy, bản thân mình và con thỏ này đồng sinh cộng tử! Ai muốn giết con thỏ này, cô sẽ giết người đó!

Đông Mạch ôm con thỏ: “Lâm Vinh Đường đâu?”

Cô vừa nói xong thì thấy Lâm Vinh Đường bước vào trong sân, trong ngực anh ta còn ôm một đống củi, Đông Mạch lập tức hiểu rõ, anh ta ôm củi đến đây để luộc thỏ ư? Lâm Vinh Đường nhìn thấy Đông Mạch thì ngạc nhiên, anh ta chưa từng nhìn thấy một Đông Mạch tràn ngập sát khí như vậy.

Đông Mạch ôm con thỏ hỏi Lâm Vinh Đường: “Vinh Đường, con thỏ này là do tôi nuôi lớn, bây giờ ba mẹ nói muốn ăn thịt nó, tôi không muốn giết nó, có được không?”

Lâm Vinh Đường do dự.

Vương Tú Cúc lập tức nói: “Chỉ một con thỏ mà thôi, có gì mà không muốn giết chứ? Nó rất mập mạp mà, sao lại không thể giết ăn?”



Đông Mạch nhìn Lâm Vinh Đường, không nói lời nào.

Lâm Vinh Đường do dự, anh ta bất đắc dĩ nhìn mẹ mình, lại nhìn Đông Mạch, cuối cùng nói: “Mẹ, Đông Mạch đang nuôi nó, hay thôi không làm thịt nữa.”

Nhưng những lời này lại khiến Vương Tú Cúc đau nhói.

Đây không phải là vấn đề của một con thỏ mà là con trai của bà ta không còn là con trai của bà ta, đây chính là chuyện con trai lấy vợ quên mẹ đấy!

Vương Tú Cúc: “Con nghe lời thật đấy nhỉ? Con nghe lời vợ con thế à? Con có phải đàn ông hay không, có còn là trụ cột của gia đình hay không? Chỉ giết một con thỏ thôi cũng không làm được, con định làm đàn ông kiểu gì?”

Nói xong, bà ta đột nhiên gào khóc lên: “Sao số tôi lại khổ thế chứ, vất vả nuôi ba đứa con trai lớn khôn, tôi hầu hạ chúng đái ỉa, đến lúc già rồi, tôi muốn ăn thịt thỏ thì không được à? Cô cho là tôi muốn ăn à, chẳng qua là vì hôm nay tim tôi đau, tôi muốn ăn thịt thỏ để bồi bổ, không ngờ con trai lại không cho ăn, vậy có khác nào muốn mạng tôi chứ! Ngực tôi đau quá…”

Bà ta vừa khóc vừa ôm lấy ngực kêu ai ôi, vừa lau nước mắt vừa lau nước mũi.

Lâm Vinh Đường bất lực, nhìn về phía Đông Mạch nói với giọng khẩn cầu: “Đông Mạch, chỉ là một con thỏ mà thôi, em…”

Đông Mạch đã đoán trước được anh ta sẽ nói như thế.

Thế nhưng khi chính tai mình nghe thấy, cô vẫn cảm thấy chạnh lòng.

Cô nghĩ lại, thực ra đối với chuyện sinh con hay những chuyện khác, trên miệng thì anh ta luôn nói những lời bảo vệ bản thân mình, thế nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, anh ta vẫn muốn cô nhường bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện