Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch nở nụ cười: “Em còn có thể làm gì được nữa, em đã uống thuốc Đông y mấy tháng nay rồi nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, em không sinh được con, sau này còn chưa biết bị bọn họ chà đạp thành thế nào nữa, mấy chị nói thử xem em ở trong nhà người ta, sao mà có thể sống vui vẻ nổi chứ? Em chắc chắn sống không bằng chết, vậy thì thà rời đi trước, ít ra còn giữ lại được cái mạng này.”
Vừa nói xong, cô liền xắn tay áo lên, để mọi người nhìn nhìn vết thương trên cánh tay của cô.
Đó chính là dấu vết do Lâm Vinh Đường bóp, thật ra trước kia anh ta đã từng như vậy, nhưng chẳng qua khá nhẹ, không đánh mạnh tay, nhưng bây giờ lại càng ngày càng mạnh bạo hơn.
Mẹ của cô, bà Hồ Kim Phượng nhìn vào, bà ấy hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn rơi, còn anh trai cô thì tức giận muốn tìm Lâm Vinh Đường để tính sổ tại chỗ.
Đông Mạch ngăn cản: “Con không có khả năng sinh con, đó là lỗi của con, nhưng bọn họ đối xử với con như vậy, con cam chịu, con không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, làm lớn chuyện có ích gì? Cuối cùng cũng là ly hôn mà? Hôm nay con trở về nhà mẹ ruột cũng là để bàn bạc một chút với mọi người trong nhà.”
Cô là phụ nữ đã lập gia đình, sau này ly hôn cô có thể đi đâu, còn không phải là trở về nhà ba mẹ đẻ sao? Cô chỉ có thể rời đi nếu ba mẹ của cô cho cô chỗ dung thân, còn không thì dù cho có chết, cô cũng buộc phải chết trong nhà họ Lâm.
Hồ Kim Phượng ôm lấy con gái mà khóc, bà ấy cảm thấy số mệnh con gái của bà thật là khổ, cơ thể khỏe mạnh như có làm thế nào cũng không thể mang thai, có uống bao nhiêu thuốc Đông y thì vẫn không có tác dụng, vẫn không thể sinh được đứa bé nào! Bản thân bà ấy sinh được hai trai, một gái, sau này còn có thêm hai đứa nữa, chính bà ấy cũng cảm thấy việc mang thai thật sự không dễ dàng gì.
Ngược lại, Đông Mạch lại không khóc, cô còn thuyết phục mẹ cô, cô nói ra kế hoạch của cô, điều quan trọng nhất chính là phải ly hôn trước, sau khi ly hôn xong xuôi, cô sẽ đi tìm xem có việc gì để làm hay không, dù sao thì cô cũng không thể ở nhà ăn không ngồi rồi được.
“Còn sau này, nếu tìm được người phù hợp con sẽ cưới, còn không tìm được ai ưng ý thì con sẽ không lấy chồng nữa, đến lúc đó con sẽ đi kiếm tiền, giúp đỡ anh trai nuôi con cái, phụ giúp công việc bên nhà anh trai, đến lúc con về già, chỉ cần cho con một miếng cơm để ăn là đủ rồi.”
Nói đến đây, giọng của cô cũng run lên, mũi cô chua xót.
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, cưới một người đàn ông góa vợ đã có con, cô không biết nên làm gì, cô thật sự không muốn lập gia đình, cái quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì đó, cô đã chịu đựng quá đủ rồi.
Vành mắt của hai người anh lập tức đỏ lên, anh hai là Giang Thu Thu nhìn em gái như vậy, anh ta muốn nói gì đó, nhưng anh ta là người ăn nói vụng về, lại không giỏi diễn đạt, cũng không thể nói những lời dễ nghe, người anh cả là Giang Xuân Canh cố nén cơn tức giận, lớn tiếng nói: “Anh trai của em còn ở đây, em sẽ có cơm ăn, em muốn ly hôn thì cứ việc ly hôn đi.”
Giang Xuân Canh vừa nói xong, những người khác cũng đều tỏ thái độ: “Đúng thế, dù có thế nào thì con gái hiền lành cũng không được để người khác khinh thường như vậy được!”
Tất nhiên là Hồ Kim Phượng không muốn để con gái mình chịu khổ, bà ấy muốn cô dứt khoát rời đi, nhưng đã là mẹ chồng, đương nhiên bà ấy cũng phải xem ý kiến của hai cô con dâu, nếu mấy cô con dâu không chịu, thì người làm mẹ chồng như bà nói gì cũng vô dụng, cuối cùng làm ầm ĩ lên, trong nhà còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Bây giờ, cả hai người con dâu đều đã lên tiếng, Hồ Kim Phượng cũng không còn gì để nói, bà ấy vừa khóc vừa nói: “Con muốn ly hôn vậy thì cứ rời đi, cả nhà bọn họ chỉ biết chà đạp người khác.”
Đông Mai nghe mọi người nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô biết sau này mình sẽ gặp khó khăn, nhưng ít ra cô cũng có nơi để trở về, ít nhất gia đình cũng cho cô được trở về.
Sau khi giải quyết xong công việc trong nhà, hai ngày nữa, cô phải khiến Lâm Vinh Đường ngả bài với mấy người trong nhà, rồi đi làm giấy chứng nhận ly hôn.
Nhưng điều mà Đông Mạch không ngờ tới đó chính là năm nay định sẵn là sẽ sống không được yên ổn, khi trở về nhà, cô cùng mẹ chồng là Vương Tú Cúc đã hoàn toàn trở mặt.
Lúc chạng vạng tối, Đông Mạch mới đạp xe về nhà. Vừa về đến nhà cô đã thấy ba mẹ chồng đều đang ngồi trong sân nhà mình, mẹ chồng đang bưng một chậu nước ấm, ba chồng đang đưa lưng về phía cô.
Cô cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn mới thấy, ba chồng Lâm Bảo Đường của cô đang cầm chặt lỗ tai một con thỏ, bốn chân con thỏ của cô đá tứ lung tung, kêu vô cùng đáng thương.
Trong đầu cô nổ ‘ầm’ một tiếng.
Cô đã hiểu rồi, bọn họ muốn làm thịt thỏ, nấu nước nóng, làm thịt thỏ, lột da, ăn thịt!
Đông Mạch nở nụ cười: “Em còn có thể làm gì được nữa, em đã uống thuốc Đông y mấy tháng nay rồi nhưng bụng vẫn chưa có động tĩnh gì, em không sinh được con, sau này còn chưa biết bị bọn họ chà đạp thành thế nào nữa, mấy chị nói thử xem em ở trong nhà người ta, sao mà có thể sống vui vẻ nổi chứ? Em chắc chắn sống không bằng chết, vậy thì thà rời đi trước, ít ra còn giữ lại được cái mạng này.”
Vừa nói xong, cô liền xắn tay áo lên, để mọi người nhìn nhìn vết thương trên cánh tay của cô.
Đó chính là dấu vết do Lâm Vinh Đường bóp, thật ra trước kia anh ta đã từng như vậy, nhưng chẳng qua khá nhẹ, không đánh mạnh tay, nhưng bây giờ lại càng ngày càng mạnh bạo hơn.
Mẹ của cô, bà Hồ Kim Phượng nhìn vào, bà ấy hít một hơi thật sâu, nước mắt tuôn rơi, còn anh trai cô thì tức giận muốn tìm Lâm Vinh Đường để tính sổ tại chỗ.
Đông Mạch ngăn cản: “Con không có khả năng sinh con, đó là lỗi của con, nhưng bọn họ đối xử với con như vậy, con cam chịu, con không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên, làm lớn chuyện có ích gì? Cuối cùng cũng là ly hôn mà? Hôm nay con trở về nhà mẹ ruột cũng là để bàn bạc một chút với mọi người trong nhà.”
Cô là phụ nữ đã lập gia đình, sau này ly hôn cô có thể đi đâu, còn không phải là trở về nhà ba mẹ đẻ sao? Cô chỉ có thể rời đi nếu ba mẹ của cô cho cô chỗ dung thân, còn không thì dù cho có chết, cô cũng buộc phải chết trong nhà họ Lâm.
Hồ Kim Phượng ôm lấy con gái mà khóc, bà ấy cảm thấy số mệnh con gái của bà thật là khổ, cơ thể khỏe mạnh như có làm thế nào cũng không thể mang thai, có uống bao nhiêu thuốc Đông y thì vẫn không có tác dụng, vẫn không thể sinh được đứa bé nào! Bản thân bà ấy sinh được hai trai, một gái, sau này còn có thêm hai đứa nữa, chính bà ấy cũng cảm thấy việc mang thai thật sự không dễ dàng gì.
Ngược lại, Đông Mạch lại không khóc, cô còn thuyết phục mẹ cô, cô nói ra kế hoạch của cô, điều quan trọng nhất chính là phải ly hôn trước, sau khi ly hôn xong xuôi, cô sẽ đi tìm xem có việc gì để làm hay không, dù sao thì cô cũng không thể ở nhà ăn không ngồi rồi được.
“Còn sau này, nếu tìm được người phù hợp con sẽ cưới, còn không tìm được ai ưng ý thì con sẽ không lấy chồng nữa, đến lúc đó con sẽ đi kiếm tiền, giúp đỡ anh trai nuôi con cái, phụ giúp công việc bên nhà anh trai, đến lúc con về già, chỉ cần cho con một miếng cơm để ăn là đủ rồi.”
Nói đến đây, giọng của cô cũng run lên, mũi cô chua xót.
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, cưới một người đàn ông góa vợ đã có con, cô không biết nên làm gì, cô thật sự không muốn lập gia đình, cái quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì đó, cô đã chịu đựng quá đủ rồi.
Vành mắt của hai người anh lập tức đỏ lên, anh hai là Giang Thu Thu nhìn em gái như vậy, anh ta muốn nói gì đó, nhưng anh ta là người ăn nói vụng về, lại không giỏi diễn đạt, cũng không thể nói những lời dễ nghe, người anh cả là Giang Xuân Canh cố nén cơn tức giận, lớn tiếng nói: “Anh trai của em còn ở đây, em sẽ có cơm ăn, em muốn ly hôn thì cứ việc ly hôn đi.”
Giang Xuân Canh vừa nói xong, những người khác cũng đều tỏ thái độ: “Đúng thế, dù có thế nào thì con gái hiền lành cũng không được để người khác khinh thường như vậy được!”
Tất nhiên là Hồ Kim Phượng không muốn để con gái mình chịu khổ, bà ấy muốn cô dứt khoát rời đi, nhưng đã là mẹ chồng, đương nhiên bà ấy cũng phải xem ý kiến của hai cô con dâu, nếu mấy cô con dâu không chịu, thì người làm mẹ chồng như bà nói gì cũng vô dụng, cuối cùng làm ầm ĩ lên, trong nhà còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Bây giờ, cả hai người con dâu đều đã lên tiếng, Hồ Kim Phượng cũng không còn gì để nói, bà ấy vừa khóc vừa nói: “Con muốn ly hôn vậy thì cứ rời đi, cả nhà bọn họ chỉ biết chà đạp người khác.”
Đông Mai nghe mọi người nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô biết sau này mình sẽ gặp khó khăn, nhưng ít ra cô cũng có nơi để trở về, ít nhất gia đình cũng cho cô được trở về.
Sau khi giải quyết xong công việc trong nhà, hai ngày nữa, cô phải khiến Lâm Vinh Đường ngả bài với mấy người trong nhà, rồi đi làm giấy chứng nhận ly hôn.
Nhưng điều mà Đông Mạch không ngờ tới đó chính là năm nay định sẵn là sẽ sống không được yên ổn, khi trở về nhà, cô cùng mẹ chồng là Vương Tú Cúc đã hoàn toàn trở mặt.
Lúc chạng vạng tối, Đông Mạch mới đạp xe về nhà. Vừa về đến nhà cô đã thấy ba mẹ chồng đều đang ngồi trong sân nhà mình, mẹ chồng đang bưng một chậu nước ấm, ba chồng đang đưa lưng về phía cô.
Cô cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn mới thấy, ba chồng Lâm Bảo Đường của cô đang cầm chặt lỗ tai một con thỏ, bốn chân con thỏ của cô đá tứ lung tung, kêu vô cùng đáng thương.
Trong đầu cô nổ ‘ầm’ một tiếng.
Cô đã hiểu rồi, bọn họ muốn làm thịt thỏ, nấu nước nóng, làm thịt thỏ, lột da, ăn thịt!
Danh sách chương