Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người nào muốn mua di vật văn hóa, tất nhiên là không còn chỗ nào khác để mua, di vật văn hóa bị cửa hàng di tích văn hóa thu mua, nếu như là đồ tốt thì liền đưa vào bảo tàng, bình thường thì chúng sẽ được xuất khẩu, sau đó bán cho những người nước ngoài để có thể thu đổi ngoại tệ.
Tất nhiên, kho di tích văn hóa cũng có tủ trong, tủ trong dùng cho việc nghiên cứu, học tập của du khách đại lục, nhưng đối tượng của du khách đại lục chỉ là một số trí thức cao cấp.
Đương nhiên bên trong các cửa hàng di tích văn hóa sẽ có những cái tủ, trong tủ đựng những món đồ dùng cho các việc nghiên cứu học tập, nhưng mà đối tượng chính muốn hướng đến là một số người trí thức, họa sĩ và cán bộ từ cấp mười ba trở lên, dân chúng bình thường căn bản không có cách để dính dáng vào.
Theo cách này, những gì muốn bán thì không có cách để bán, muốn mua thì cũng không có cách để mua, còn nếu như muốn mua bán lén lút, thì đó chỉ có thể gọi là đầu cơ trục lợi, nhưng mà chỉ cần có nhu cầu thì nhất định sẽ có thị trường bán, đa số người dân là lén bán riêng, cho nên một số chợ bất hợp pháp đã được hình thành, chợ Phan Gia Viên là như vậy, chợ sáng Uyên Ngọc Đàm cũng là như vậy.
Giao dịch mua bán ở các chợ này nhất định phải chú ý, nếu như có chuyện rắc rối xảy ra, không giải quyết tốt thì Cục di tích văn hóa sẽ đến, rồi bắt người.
Sơ Vãn cố ý muốn giữ riêng hai món đồ, nhưng cô chỉ liếc mắt nhìn qua, vẫn không phát hiện ra cái gì vừa ý.
Thấy đã hơn tám giờ mười phút, những người đến để dựng quầy bán hàng đang lần lượt rút về, Sơ Vãn cảm thấy có chút thất vọng, hôm nay cô phải đến nhà họ Lục một chuyến, dù sao thì Lục Thủ Nghiễm cũng đã biết cô đang ở trong thành phố, nếu như cô không đến gặp ông nội Lục một lần thì e là hơi thất lễ, không được lịch sự.
Còn nếu như cô đi, thì có thể đoán được rằng cô sẽ ở lại nhà họ khoảng hai ngày, sau đó sẽ quay về thôn Vĩnh Lăng, đến lúc đó cô không thể chạy ra ngoài để mua hàng được nữa, cũng không có cách để đầu cơ trục lợi kiếm tiền, cho nên tự nhiên bản thân cô cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng mà mất mát thì cũng chỉ là mất mát, cô cũng không dám làm điều gì quá liều lĩnh, dù sao đầu năm nay việc buôn bán đồ cổ chính là chuyện phạm pháp, tiền vẫn còn trong tay thì có thể mua bất cứ lúc nào, nhưng mà nếu như mua trúng đồ không phù hợp, sau một thời gian vẫn không thể bán được nó, thì lúc đó biết kêu cứu ở đâu.
Lúc này, thứ mà cô thiếu nhất chính là tiền.
Suy nghĩ như thế, cho nên cô tính quay trở về, nhưng ai mà ngờ, sau khi cô quay người đi lại nhìn thấy một người, dáng người gầy gò, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt khô vàng, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục, bên trên còn có vài mảnh vá, gió lạnh thổi qua, làm cho anh ta khẽ rụt cổ lại, than ngắn thở dài một lúc, anh ta gói ghém đồ đạc vào túi, cuộn tròn bao quần áo dưới đất lại.
Ngay khi bao quần áo được cuộn vào, trong nháy mắt kia, Sơ Vãn nhìn thấy bóng dáng của một số đường nét chạm khắc.
Lập tức, Sơ Vãn lấy lại tinh thần.
Nó giống như việc chỉ cần liếc mắt nhìn qua, là có thể biết người đối diện là đàn ông hay phụ nữ, là người Trung Quốc hay người nước ngoài, đến mức không cần phải sử dụng đầu óc của bản thân, mà chỉ cần theo bản năng liếc nhìn là có thể biết được.
Người nào muốn mua di vật văn hóa, tất nhiên là không còn chỗ nào khác để mua, di vật văn hóa bị cửa hàng di tích văn hóa thu mua, nếu như là đồ tốt thì liền đưa vào bảo tàng, bình thường thì chúng sẽ được xuất khẩu, sau đó bán cho những người nước ngoài để có thể thu đổi ngoại tệ.
Tất nhiên, kho di tích văn hóa cũng có tủ trong, tủ trong dùng cho việc nghiên cứu, học tập của du khách đại lục, nhưng đối tượng của du khách đại lục chỉ là một số trí thức cao cấp.
Đương nhiên bên trong các cửa hàng di tích văn hóa sẽ có những cái tủ, trong tủ đựng những món đồ dùng cho các việc nghiên cứu học tập, nhưng mà đối tượng chính muốn hướng đến là một số người trí thức, họa sĩ và cán bộ từ cấp mười ba trở lên, dân chúng bình thường căn bản không có cách để dính dáng vào.
Theo cách này, những gì muốn bán thì không có cách để bán, muốn mua thì cũng không có cách để mua, còn nếu như muốn mua bán lén lút, thì đó chỉ có thể gọi là đầu cơ trục lợi, nhưng mà chỉ cần có nhu cầu thì nhất định sẽ có thị trường bán, đa số người dân là lén bán riêng, cho nên một số chợ bất hợp pháp đã được hình thành, chợ Phan Gia Viên là như vậy, chợ sáng Uyên Ngọc Đàm cũng là như vậy.
Giao dịch mua bán ở các chợ này nhất định phải chú ý, nếu như có chuyện rắc rối xảy ra, không giải quyết tốt thì Cục di tích văn hóa sẽ đến, rồi bắt người.
Sơ Vãn cố ý muốn giữ riêng hai món đồ, nhưng cô chỉ liếc mắt nhìn qua, vẫn không phát hiện ra cái gì vừa ý.
Thấy đã hơn tám giờ mười phút, những người đến để dựng quầy bán hàng đang lần lượt rút về, Sơ Vãn cảm thấy có chút thất vọng, hôm nay cô phải đến nhà họ Lục một chuyến, dù sao thì Lục Thủ Nghiễm cũng đã biết cô đang ở trong thành phố, nếu như cô không đến gặp ông nội Lục một lần thì e là hơi thất lễ, không được lịch sự.
Còn nếu như cô đi, thì có thể đoán được rằng cô sẽ ở lại nhà họ khoảng hai ngày, sau đó sẽ quay về thôn Vĩnh Lăng, đến lúc đó cô không thể chạy ra ngoài để mua hàng được nữa, cũng không có cách để đầu cơ trục lợi kiếm tiền, cho nên tự nhiên bản thân cô cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng mà mất mát thì cũng chỉ là mất mát, cô cũng không dám làm điều gì quá liều lĩnh, dù sao đầu năm nay việc buôn bán đồ cổ chính là chuyện phạm pháp, tiền vẫn còn trong tay thì có thể mua bất cứ lúc nào, nhưng mà nếu như mua trúng đồ không phù hợp, sau một thời gian vẫn không thể bán được nó, thì lúc đó biết kêu cứu ở đâu.
Lúc này, thứ mà cô thiếu nhất chính là tiền.
Suy nghĩ như thế, cho nên cô tính quay trở về, nhưng ai mà ngờ, sau khi cô quay người đi lại nhìn thấy một người, dáng người gầy gò, hốc mắt trũng sâu, sắc mặt khô vàng, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục, bên trên còn có vài mảnh vá, gió lạnh thổi qua, làm cho anh ta khẽ rụt cổ lại, than ngắn thở dài một lúc, anh ta gói ghém đồ đạc vào túi, cuộn tròn bao quần áo dưới đất lại.
Ngay khi bao quần áo được cuộn vào, trong nháy mắt kia, Sơ Vãn nhìn thấy bóng dáng của một số đường nét chạm khắc.
Lập tức, Sơ Vãn lấy lại tinh thần.
Nó giống như việc chỉ cần liếc mắt nhìn qua, là có thể biết người đối diện là đàn ông hay phụ nữ, là người Trung Quốc hay người nước ngoài, đến mức không cần phải sử dụng đầu óc của bản thân, mà chỉ cần theo bản năng liếc nhìn là có thể biết được.
Danh sách chương