Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cũng không khoe khoang, ông ấy nói cái gì thì chính là cái đó.
Ông chủ Tiền nhìn Sơ Vãn với ánh mắt đầy ẩn ý, thử thăm dò hỏi giá cô.
Sơ Vãn cũng không giả vờ: "Tôi không dám đòi thêm, chỉ tám mươi nhân dân tệ."
Ông chủ Tiền rất ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào Sơ Vãn rồi hỏi: "Cái này có phải là hơi đắt rồi không? Bản thân miếng ngọc bích này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, với tám mươi nhân dân tệ, là có thể mua được một miếng ngọc bích to chất lượng cao."
Sơ Vãn vẫn nở nụ cười, nói: "Gặp được con cháu hiếu thuận, mừng thọ cho người lớn trong gia đình, thì sẽ luôn rất sẵn lòng để chi ra số tiền đó, tôi không ngại chờ đợi thêm một vài ngày nữa, cái này gọi là Khương Thái công câu cá, chờ người tự nguyện mắc câu."
Ông chủ Tiền thu liễm nụ cười của bản thân, sau đó nói: "Vậy thì chúng tôi chỉ có thể thử xem, nhưng mà với mức giá này, tôi cũng không thể nói chắc chắn."
Nghe vậy, Sơ Vãn cũng không do dự, đi thẳng ra bên ngoài.
Ngày hôm sau, cô lại đến hỏi thăm, nhưng ông chủ Tiền lại lôi kéo cô, nói rằng có một vị khách muốn mua, nhưng người đó chỉ sẵn lòng trả sáu mươi sáu tệ, để lấy chút may mắn, nhưng người ta lại không muốn chi ra thêm một xu tiền nào.
Ông ấy bất lực nhìn cô: "Cô xem thử đi, cơ hội này vất vả lắm mới gặp được, nếu như đồng ý bán, thì người ta sẽ đưa tiền ngay, còn nếu như không đồng ý bán, thì cũng chỉ có thể từ từ mà đợi."
Sau khi nghe xong, Sơ Vãn cũng không do dự nữa, mà trực tiếp đồng ý bán với giá sáu mươi sáu tệ.
Ngay sau đó, ông chủ Tiền giúp giao hàng, còn Sơ Vãn thì thành công nhận được sáu mươi sáu nhân dân tệ.
Thật ra, cô đương nhiên hiểu rõ, chuyện ông chủ Tiền bán nó cho con trai của tướng quân, sợ rằng ông ấy cũng kiếm được chút lãi từ nó, nhưng mà đó không phải là vấn đề, chuyện kinh doanh là như thế, bởi vì đang phải nhờ người khác xây cầu giúp, thì phải để người ta kiếm được chút lãi từ nó, một miếng ngọc bình thường sau khi biết tận dụng, đã có thể bán được với giá sáu mươi sáu nhân dân tệ, như thế đã là kiếm được quá nhiều rồi.
Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ, chính là nhận được tiền mặt càng sớm càng tốt.
Hiện giờ, trong tay cô đã có hơn bảy mươi nhân dân tệ, cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chính vì thế, ngày hôm sau, cô cầm theo tiền, vội vàng đi đến chợ sáng Uyên Ngọc Đàm.
Hiện nay, đồ cổ vàng bạc cũng không được phép mua bán lén lút, đồ cổ phải giao cho các cửa hàng di tích văn hóa, còn phải có các loại giấy chứng nhận như là sổ hộ khẩu, còn đối với vàng bạc thì chỉ được bán cho Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc.
Vàng bạc thì cũng thôi, bởi vì ít ra cũng có niêm yết giá nhất định, được ghi rõ ràng, nhưng còn những đồ vật di vật văn hóa thì lại không được định giá, các cửa hàng di tích văn hóa thường xuyên ép giá, giống như là miếng ngọc bích của Sơ Vãn, thế mà lại chỉ được định giá là năm nhân dân tệ, các ông lớn đương nhiên sẽ không đồng ý đưa cho cửa hàng di tích văn hóa.
Còn trên chợ đồ cổ, thì người bán đều là sạn đất, lén lút thu gom ở quê để kiếm tiền dựa trên sự chênh lệch giá, không dám đến gần cửa hàng di tích văn hóa.
Cô cũng không khoe khoang, ông ấy nói cái gì thì chính là cái đó.
Ông chủ Tiền nhìn Sơ Vãn với ánh mắt đầy ẩn ý, thử thăm dò hỏi giá cô.
Sơ Vãn cũng không giả vờ: "Tôi không dám đòi thêm, chỉ tám mươi nhân dân tệ."
Ông chủ Tiền rất ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào Sơ Vãn rồi hỏi: "Cái này có phải là hơi đắt rồi không? Bản thân miếng ngọc bích này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, với tám mươi nhân dân tệ, là có thể mua được một miếng ngọc bích to chất lượng cao."
Sơ Vãn vẫn nở nụ cười, nói: "Gặp được con cháu hiếu thuận, mừng thọ cho người lớn trong gia đình, thì sẽ luôn rất sẵn lòng để chi ra số tiền đó, tôi không ngại chờ đợi thêm một vài ngày nữa, cái này gọi là Khương Thái công câu cá, chờ người tự nguyện mắc câu."
Ông chủ Tiền thu liễm nụ cười của bản thân, sau đó nói: "Vậy thì chúng tôi chỉ có thể thử xem, nhưng mà với mức giá này, tôi cũng không thể nói chắc chắn."
Nghe vậy, Sơ Vãn cũng không do dự, đi thẳng ra bên ngoài.
Ngày hôm sau, cô lại đến hỏi thăm, nhưng ông chủ Tiền lại lôi kéo cô, nói rằng có một vị khách muốn mua, nhưng người đó chỉ sẵn lòng trả sáu mươi sáu tệ, để lấy chút may mắn, nhưng người ta lại không muốn chi ra thêm một xu tiền nào.
Ông ấy bất lực nhìn cô: "Cô xem thử đi, cơ hội này vất vả lắm mới gặp được, nếu như đồng ý bán, thì người ta sẽ đưa tiền ngay, còn nếu như không đồng ý bán, thì cũng chỉ có thể từ từ mà đợi."
Sau khi nghe xong, Sơ Vãn cũng không do dự nữa, mà trực tiếp đồng ý bán với giá sáu mươi sáu tệ.
Ngay sau đó, ông chủ Tiền giúp giao hàng, còn Sơ Vãn thì thành công nhận được sáu mươi sáu nhân dân tệ.
Thật ra, cô đương nhiên hiểu rõ, chuyện ông chủ Tiền bán nó cho con trai của tướng quân, sợ rằng ông ấy cũng kiếm được chút lãi từ nó, nhưng mà đó không phải là vấn đề, chuyện kinh doanh là như thế, bởi vì đang phải nhờ người khác xây cầu giúp, thì phải để người ta kiếm được chút lãi từ nó, một miếng ngọc bình thường sau khi biết tận dụng, đã có thể bán được với giá sáu mươi sáu nhân dân tệ, như thế đã là kiếm được quá nhiều rồi.
Điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ, chính là nhận được tiền mặt càng sớm càng tốt.
Hiện giờ, trong tay cô đã có hơn bảy mươi nhân dân tệ, cuối cùng cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chính vì thế, ngày hôm sau, cô cầm theo tiền, vội vàng đi đến chợ sáng Uyên Ngọc Đàm.
Hiện nay, đồ cổ vàng bạc cũng không được phép mua bán lén lút, đồ cổ phải giao cho các cửa hàng di tích văn hóa, còn phải có các loại giấy chứng nhận như là sổ hộ khẩu, còn đối với vàng bạc thì chỉ được bán cho Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc.
Vàng bạc thì cũng thôi, bởi vì ít ra cũng có niêm yết giá nhất định, được ghi rõ ràng, nhưng còn những đồ vật di vật văn hóa thì lại không được định giá, các cửa hàng di tích văn hóa thường xuyên ép giá, giống như là miếng ngọc bích của Sơ Vãn, thế mà lại chỉ được định giá là năm nhân dân tệ, các ông lớn đương nhiên sẽ không đồng ý đưa cho cửa hàng di tích văn hóa.
Còn trên chợ đồ cổ, thì người bán đều là sạn đất, lén lút thu gom ở quê để kiếm tiền dựa trên sự chênh lệch giá, không dám đến gần cửa hàng di tích văn hóa.
Danh sách chương