Hiện tại hầu hết xe đều là của nhà nước, phải có bằng mới lái được, bằng lái xe không phải ai cũng học được, đều phải trải qua luyện tập rất nhiều mới thành công, muốn theo danh ngạch nhà nước để đi thi, có danh ngạch hoặc xin được vào danh ngach mới đi thi được.

Liễu Triệu Cường gật đầu, nhớ kỹ, lẩm bầm nói: “Chờ tới thời điểm nào đó, trong thôn chúng ta cũng phải có một chiếc xe vận tải mới được.”

Ông vỗ bả vai Tạ Minh Đồ: “Thằng nhóc này, làm rất tốt!”

Mấy ngày nay, danh tiếng của Tô Hiểu Mạn ở trong thôn tốt hơn không ít, không có ai nhắc lại chuyên cô đã từng mê muội theo đuổi thanh niên trí thức Khương, những chuyện này đã sớm biến thành quá khứ, hiện tai chính là một Tô Hiểu Mạn mới.

Tô Hiểu Mạn đi trồng dâu với đội phụ nữ trong thôn, cũng không có chọn nhẹ sợ nặng, làm việc cùng nhau thường thường còn giúp đỡ người ta một chút khiến cho cô có được không ít hảo cảm từ các thím các bác.

Bọn họ nghe nói được rằng, Tô Hiểu Mạn rất am hiểu nữ công gia chánh, ra bên ngoài học cách nuôi tằm, người nuôi tằm bên kia còn tặng cho cô một ít trứng tằm, năm sau những người phụ nữ trong thôn bọn họ cũng phải học nuôi tằm, nói không chừng còn phải tới tìm Tô Hiểu Mạn nhờ chỉ dạy, cho nên bọn họ nguyện ý tạo lại mối quan hệ tốt với Tô Hiểu Mạn.

Thanh danh của Tô Hiểu Mạn tốt lên, chị dâu cả cùng chị dâu ba cũng ra không ít sức, giúp cô nói nhiều lời hay ở bên ngoài.

“Vợ của tiểu ngũ đi ra ngoài một chuyến, còn mang theo kem dưỡng da về cho chúng tôi, bôi trên trên tay trên mặt, dễ chịu hơn rất nhiều.”

“Mấy đứa trẻ con đều có bàn chải đánh răng mới.”

“Xem cái túi đựng bút này, cũng là do vợ của tiểu ngũ chọn…… cô ấy đúng là muốn sống lâu dài với tiểu ngũ nhà tôi.”

……

Nghe mấy người chị dâu khen Tô Hiểu Mạn, những người đàn ông tuổi trẻ chưa lập gia đình trong thôn không khỏi mắng thầm Tạ Minh Đồ có cái vận cứt chó, vận khí tốt cưới được người xinh đẹp như Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn không chỉ có biết nấu ăn ngon, có một tay nghề tốt, còn biết thêu thùa khâu vá may quần áo…… Người vợ tốt như vậy tìm ở đâu ra? Tạ Minh Đồ biết lái máy kéo, cũng khiến cho vô số nam thanh niên nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ ghen tị hận.

Muốn kéo anh vào trong rừng cây đánh một trận.

*

“Hiểu Mạn!”

“Cháu chào thím ba!”

Mấy ngày này Tô Hiểu Mạn ra khỏi cửa vào trong thôn náo nhiệt hơn nhiều, không ít người đều thích chào hỏi với cô, các bà các thím ở nông thôn có thể là quê mùa không kiến thức chút nào, nhưng là những cái nhiệt tình này không thể chê được.

Hôm nay lúc cô tới tưới nước cho cây dâu non, gặp một người quen mắt.

—— Tôn Tiểu Xảo.

Tôn Tiểu Xảo là một cô gái nông thôn thực bình thường, hơi lùn, làn da thiên về đen, hai má có mấy nốt tàn nhang nhỏ do phơi nắng nhiều, mái tóc tùy ý kết thành hai bím dài buông ở sau lưng, ăn mặc một thân quần áo vá víu khắp nơi.

Tô Hiểu Mạn nhìn thấy cô ta, gọi một tiếng: “Tiểu Xảo!”

Tôn Tiểu Xảo quay đầu thấy là Tô Hiểu Mạn, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ, “Hiểu Mạn?”

Cô ta không nghĩ tới Tô Hiểu Mạn sẽ gọi mình.

Tô Hiểu Mạn và Tôn Tiểu Xảo đã từng là bạn tốt, cũng không thể nói là bạn tốt, Tôn Tiểu Xảo trước kia là cái đuôi của Tô Hiểu Mạn, hai người khi còn nhỏ cũng thường xuyên chơi với nhau, Điều kiện gia đình Tô Hiểu Mạn tương đối khá giả, cũng tương đối yếu ớt, tính tình hư đốn, lại xinh đẹp, một số bé trai trong thôn thường hay cố ý bắt nạt trêu chọc cô, ném đồ vật của cô, lúc này Tôn Tiểu Xảo có vẻ tương đối khỏe mạnh sẽ đuổi đám đó đi giúp cô.

Tôn Tiểu Xảo là một cô gái có tính tình rất tốt, ở trong thôn hai người thường xuyên chơi với nhau, Tô Hiểu Mạn cũng thích chia sẻ đồ ăn ngon cha mẹ mình cho với cô ta, dây buộc tóc hay gương nhỏ gì đó không cần đến, đều sẽ đưa cho Tôn Tiểu Xảo.

Sau khi trưởng thành, cảm tình của hai người không tồi như cũ, thẳng đến khi nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau khi Tô Hiểu Mạn thích Khương Yến Đường, tình cảm của hai người mới xảy ra biến hóa.Tô Hiểu Mạn bắt đầu thích nhóm thanh niên trí thức tới từ trong thành phố,thích phong cách tây sạch sẽ lại có văn hóa của bọn họ, hâm mộ cách ăn mặc trang điểm của các nữ thanh niên trí thức, bắt đầu học cách mặc quần áo trang điểm của nữ thanh niên trí thức, cô bắt đầu cảm thấy các cô gái trong thôn bần tiện, Tôn Tiểu Xảo càng thêm dáng vẻ quê mùa, một người tốt nghiệp tiểu học, là một cô gái nông thôn không có chút văn hóa nào.

Tô Hiểu Mạn hướng tới làm bạn với nhóm thanh niên trí thức, gia nhập vòng tròn của bọn họ, cô còn muốn gả cho Khương Yến Đường, về sau biến thành người thành phố.

Mà Tôn Tiểu Xảo lại còn là một người tương đối rõ phải trái, cảm thấy những thanh niên trí thức đến từ trong thành đó không phải người đi chung đường với các cô, những nữ thanh niên trí thức đó lại càng là chướng mắt Tô Hiểu Mạn, còn liên hợp với nhau trêu chọc cười nhạo Tô Hiểu Mạn, Tôn Tiểu Xảo không nhìn được nữa, khuyên Tô Hiểu Mạn đừng thích thanh niên trí thức Khương, tìm một người đàn ông hiền hậu rắn rỏi trong thôn mà sống một cuộc sống bình thường thôi.

Hai người có suy nghĩ khác nhau, sau khi cãi nhau một trận lớn, quan hệ càng lúc càng xa, sau này thì không lui tới với nhau nữa.

Hoàn cảnh trong nhà Tôn Tiểu Xảo không tốt, gần nhất cha cô còn sinh bệnh, cô cố ý tránh Tô Hiểu Mạn, hai người có đoạn thời gian dài không gặp mặt nhau.

Cô chỉ là nghe người trong thôn nói, nói Tô Hiểu Mạn rơi xuống nước bị Tạ lão ngũ nhà họ Tạ cứu, sau đó bị bắt gả cho Tạ lão ngũ, Cô còn rúc trong ổ chăn khổ sở rất lâu vì người bạn bè này.

Tuy rằng cô cũng không muốn Tô Hiểu Mạn và Khương Yến Đường ở bên nhau, nhưng mà vẫn ngầm hy vọng bạn của chính mình có thể được như ước nguyện.

Ai biết kết quả thế nhưng lại như thế này?

Tô Hiểu Mạn xinh đẹp gả cho tiểu tử nghèo trong thôn, theo đạo lý mà nói với diện mạo gia thế của Tôn Tiểu Xảo cô, mới xứng đôi với cái loại tiểu tử nghèo như Tạ lão ngũ, Tô Hiểu Mạn cao ngạo như vậy mà gả cho Tạ lão ngũ thì phải chịu ủy khuất rất lớn.

Vốn Tôn Tiểu Xảo muốn đi an ủi Tô Hiểu Mạn, nhưng mà đi lòng vòng ở cửa nhà họ Tạ vài lần, chung quy vẫn không có đi vào.

Sau đó, cô lại nghe nói Tô Hiểu Mạn thay đổi, cô không thích thanh niên trí thức Khương nữa, cô muốn có cuộc sống yên ổn cùng với Tạ lão ngũ, còn muốn đi bên ngoài học tập cùng nhau, nghe nói sau khi học tập trở về, Tạ lão ngũ như thể biến thành một người khác, trở thành một người đàn ông đẹp trai.

Thật là như vậy, mấy ngày nay khi Tạ Minh Đồ lái máy kéo đi ngang qua trong thôn, Tôn Tiểu Xảo cố tình nhìn anh vài lần, không nghĩ tới tiểu tử nghèo này sửa soạn sạch sẽ thì lại là một người đàn ông đẹp trai khiến các cô gái dễ dàng đỏ mặt.

Càng miễn bàn đến việc anh còn biết lái máy kéo, mấy ngày trước công xã còn tìm anh đi sửa máy kéo, đúng là một người đàn ông rất có năng lực, Tôn Tiểu Xảo thấy cao hứng thay cho người đã từng là bạn tốt.

“Tiểu Xảo, đã lâu không gặp.” Tô Hiểu Mạn cười với cô một cái, đi tới kéo tay Tôn Tiểu Xảo, “Trước đó tớ đi học tập ở bên ngoài, còn mang quà về cho cậu nữa, là một hộp kem dưỡng da Thượng Hải, còn có cả xà phòng thơm nữa đó.”

Tô Hiểu Mạn muốn hàn gắn lại mối quan hệ với Tôn Tiểu Xảo, cô có được ký ức về cuộc sống của hai người Tô Hiểu Mạn và Tô Hiểu Mạn, cô phát hiện từ nhỏ đến lớn, Tôn Tiểu Xảo là người bạn tốt thật lòng đối đãi mà cô khó có được.

Trước kia những người chị em hào môn có mối quan hệ plastic đó của cô, đều toàn đua đòi thành phong trào, cả đám am hiểu nhất là xem diễn và bỏ đá xuống giếng……

Mà Tôn Tiểu Xảo Trong trí nhớ…… Cô vẫn còn nhớ rõ hai cô nhóc ngốc nghếch chơi bùn dưới đồng ruộng với nhau, giấu cha mẹ trộm xuống sông nghịch nước, mùa hè tay nắm tay đi bắt ếch xanh, khi đó Tô Hiểu Mạn rất nhát gan, ở bờ ruộng thấy một con cóc ghẻ còn to hơn cả đầu người, sợ tới mức khóc lóc giữa ban ngày, vẫn là Tôn Tiểu Xảo ở bên cạnh an ủi cô.

Còn có một lần trường tiểu học tan học, hai người gặp một con rắn đen rất lớn phơi nắng ở ven đường, còn thô hơn cả đùi hai người, cả hai sợ tới mức mất hồn mất vía, nắm tay chạy như điên về nhà ……

Một tình cảm và kí ức thật đơn thuần qua đi, mỗi lần nhớ tới những việc này, Tô Hiểu Mạn sẽ cảm thấy có loại cảm giác rất ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện