“Người nhà cậu ta đã thấy rất nhiều cô gái có công ăn việc làm và có trình độ văn hóa ở thành phố rồi, vậy thì họ còn có thể coi trọng Hiểu Mạn nhà chị sao? Đến lúc đó họ đánh đòn ra oai phủ đầu với con bé, bắt nạt Hiểu Mạn nhà chị thì chị biết làm sao? Chị không muốn để con gái mình gả về đấy bị coi thường, huống hồ, việc tình yêu bị gia đình ngăn cấm, rồi thì lòng dạ đàn ông vô cùng gian xảo cũng có rất nhiều, sau khi trở về thành phố, nhỡ đâu cậu ta gặp được hồng nhan tri kỷ khác…….”
“Đối với loại gia đình như vậy, chị xin kính nhi viễn tri, không muốn trèo cao.”
So với để con gái được nuông chiều từ nhỏ của mình kết hôn với nhà giàu muốn thấp hèn đi lấy lòng một người đàn ông khác và gia đình của anh ta, thì bà thà rằng để con gái lấy người nghèo nhưng có một cuộc sống hạnh phúc.
“Trước đây khiến Hiểu Mạn nhà chị kết hôn với Minh Đồ, chị chính là coi trọng gia cảnh nhà thằng bé.” Liễu Thục Phượng ngoài miệng thì nói vậy, trên thực tế, nguyên nhân chính vẫn là cảm thấy Tạ Minh Đồ trông trông cao ráo, đẹp trai, gia cảnh có thể chấp nhận được, nhà họ Tô của họ có thể trị được.
……
Tạ Minh Đồ vẫn đang bổ củi ở ngoài cửa, anh hơi sững sờ một chút, sau đó cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể có được sự coi trọng của mẹ vợ.
*
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Tô xong, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn xách theo đồ vật nhà mẹ để cho trở về, lúc hai người ra về, Liễu Thục Phượng lại gói thêm cho cô hai túi đường đỏ, suýt chút nữa còn muốn để anh cả cô chặt hai cân thịt mỡ cho cô mang về, nhưng đã bị Tô Hiểu Mạn ngăn lại.
Lúc nãy khi đang ăn cơm, Liễu Thục Phượng đề nghị hai vợ chồng họ nên nhanh chóng tách hộ khẩu càng sớm càng tốt, dọn ra ngoài ở, trên đường trở về, Tô Hiểu Mạn thúc khuỷu tay của Tạ Minh Đồ hỏi ý kiến của anh.
“Tách hộ khẩu.” Mấy chữ này của Tạ Minh Đồ nói ra vô cùng chắc chắn, anh không muốn ở nhà họ Tạ nữa, phải mau chóng cùng nhà họ Tạ phân rõ ranh giới, anh muốn cùng Mạn Mạn dọn ra ở riêng.
Anh muốn cố gắng làm việc kiếm tiền để xây một ngôi nhà lớn cho Mạn Mạn, để Mạn Mạn có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tô Hiểu Mạn gật đầu phân tích nói: “Chị dâu ba khẳng định muốn tách hộ khẩu, ý của chị dâu cả….em không rõ ràng lắm, mẹ anh cùng chị dâu hai khẳng định gây rối không đồng ý tách hộ khẩu.”
Trong cái nhà này, người không đồng ý tách hộ khẩu nhất khẳng định là Tôn Mai và gia đình anh hai, đặc biệt là gia đình của anh hai, nhà họ ở nhà họ Tạ được Tôn Mai thiên vị, tiền trong nhà đều tiêu vào gia đình của họ.
Gia đình nhà họ luôn hy vọng những người anh em còn lại làm không công để cung cấp cho gia đình họ một cuộc sống tốt đẹp.
“Chờ thêm một tháng nữa, anh cả sẽ trở lại.” Tạ Minh Đồ đột nhiên nói lên việc này.
Tô Hiểu Mạn nghi hoặc: “?”
“Năm trước anh cả cũng nói muốn tách hộ khẩu, nhưng mà mẹ không đồng ý.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm Tô Mai đương nhiên là không đồng ý rồi, nói: “Mẹ anh có thể đồng ý để nhà anh ba tách hộ khẩu, phỏng chừng cũng sẽ không đồng ý để nhà anh cả tách hộ khẩu đâu.”
Anh cả nhà họ Tạ đang đi làm lính ở bên ngoài, mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về nhà, số tiền này đều do Tôn Mai quản lý, nhưng bà ta lại đối xử vô cùng tệ bạc đối với con cái của anh cả, nhìn xem cuộc sống của ba đứa con nhà anh cả như thế nào, cuộc sống của Tạ Diệu Tổ của gia đình anh hai lại như thế nào, việc này thật khiến người khác không biết phải nói gì nữa.
Anh cả và anh ba nhà họ Tạ chính là con ruột của bà ta, Thiết Đản và mấy đứa trẻ khác cũng là cháu nội của bà ta, nhưng Tô Mai lại chưa bao giờ để ý đến họ.
Anh cả nhà họ Tạ gửi tiền về để mẹ mình chăm sóc con cái cho anh ấy, kết quả số tiền này không được dùng trên người con của anh ấy mà bị mẹ anh dùng để nuôi con trai và cháu trai bảo bối của mình.
Chị dâu Tần Tú Anh là trẻ mồ côi, không có nhà mẹ đẻ chống lưng cho, cũng không dám đối đầu với mẹ chồng, vì vậy so với sống ở nhà họ Tạ, cô ấy tất nhiên càng muốn cùng các con tách ra ở riêng, mặc dù số tiền anh cả Tạ gửi về hàng tháng cũng không nhiều nhưng mà cũng đủ để lo cho gia đình họ, và nuôi dạy ba đứa con thật tốt.
“Lần này anh cả trở về, chắc sẽ nhắc đến chuyện tách hộ khẩu.”
Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Tô Hiểu Mạn sáng lên: “Thật đúng lúc, chúng ta cũng muốn tách hộ khẩu!”
Tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đến đông đủ mới tốt, chuyện náo nhiệt như vậy, không chỉ là tách hộ khẩu, mà còn một việc nữa cũng nên cùng nhau giải quyết.
“Minh Đồ, đêm qua, anh có nghe được chuyện gì không?”
Tạ Minh Đồ im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Anh nghe thấy được.”Nghe thấy được…
“Cậu không phải là con cháu nhà họ Tạ?”
Tạ Minh Đồ trầm mặc gật đầu, trong ánh mắt nổi lên một tầng sương mù.
Tô Hiểu Mạn nghe được câu trả lời của anh cũng trầm mặc theo, cô duỗi tay nắm lấy tay Tạ Minh Đồ, lòng bàn tay hai người dính sát nhau, độ ấm hòa quyện vào nhau.
Tô Hiểu Mạn đã biết chuyện này rồi, vậy thì bắt đầu chuẩn bị một ít thứ thôi.
Tô Hiểu Mạn không biết cái niên đại này có thể xét nghiệm ADN hay không, nhưng mà…. Cô cũng phát hiện một chuyện rằng, Khương Yến Đường và Tạ lão nhị lớn lên rất giống nhau, hoặc là nói, kỳ thật hắn rất có nhiều điểm giống nhau với anh em nhà họ Tạ.
Chẳng qua là khí chất và cách ăn mặc của anh em nhà họ Tạ kém cực xa với Khương Yến Đường nên có rất ít người liên tưởng tới mối quan hệ giữa mấy người bọn họ.
Nếu mà lựa chọn cho chuyện này đưa ra ánh sáng vậy thì bắt đầu chia nhà ra sống riêng là thích hợp nhất. Mặt khác, vì tránh những người bên cạnh nghĩ rằng như này: Tuy rằng Tôn Mai trộm đổi con với người khác, nhưng mà ân nuôi dưỡng của bà ta đối với anh là không thể xóa đi được, tha thứ cho bà ta đi, anh không thể không có lương tâm như vậy được…
Như vậy những người bên cạnh sẽ vì người làm sai mà chỉ trích ngược lại hai người bọn cô.
Vừa hoang đường lại rất buồn cười.
Trước hết là cần phải làm cho dư luận nghiêng về hướng bọn họ.
Đầu tiên, là tích góp chút thiện duyên, mở rộng thanh danh, lòng người đều biết thiên vị, nếu người trong thôn chỉ thiên vị hai vợ chồng bọn họ thì cũng cần phải có người nhà họ Tạ đứng về phía bọn họ.
Trong chuyện này, chị dâu cả và chị dâu hai có lẽ sẽ có tác động rất lớn, các chị ấy đều thù hận Tôn Mai, cũng sẽ là nhân chứng tốt nhất.
Chứng minh rằng Tôn Mai ngoan độc tới mức nào, không thể dùng cái gì mà ân nuôi dưỡng mà đè lên người Tạ Minh Đồ được.
Mấy người nhà họ Tạ này, đều sẽ có kết cục xấu. Tôn Mai cố ý đánh tráo con mình với con người khác đã là làm chuyện phạm pháp, nhẹ cũng phải đưa bà ta đi ăn cơm tù vài năm.
*
Sau khi học tập trở về, Liễu Triệu Cường đã bắt đầu tổ chức cho xã viên cùng nhau trồng cây dâu, đào ao cá, bắt đầu được mấy ngày, tới trạm máy móc nông nghiệp thuê máy ủi đất, bắt đầu đào ao cá ở một mảnh đất được quy hoạch sẵn.
Ước chừng phải đào cái ao cá mấy chục mẫu sau đó trồng cây dâu tằm ở xung quanh bờ.
Mỗi ngày Tô Hiểu Mạn đều cùng với những người phụ nữ trong thôn làm việc với nhau, trồng cây dâu non ở ven đường, hoặc là hỗ trợ chiết cây dâu, Tạ Minh Đồ thì mở máy kéo lên rồi lên núi xuống núi vận chuyển cây giống hoặc vận chuyển đất, đi dọc con đường cực kì phong cách, khiến cho không ít cô gái trẻ ở ven đường trộm nhìn ngắm anh.
Trước đó ông Trần đã cố tình hỏi kinh nghiệm của người nuôi cá bên đó một cách tỉ mỉ, ở bên cạnh chỉ huy đâu ra đấy bao gồm cả chuyện phải dùng vôi sống tiêu độc ngay từ ban đầu, lại còn phải ủ phân… Liễu Triệu Cường đứng bên cạnh bàn chuyện phân công mọi người làm việc với ông.
Gần đây trong thôn còn mở một nơi xay bột, mua một cái động cơ đốt trong, máy nghiền bột, tiện hơn nhiều so với cách nghiền bột dựa vào sức kéo của gia súc như trước kia, toàn bộ người của đội sản xuất bận rộn, gần đây thay đổi rất nhiều.
“Người kia thật sự là Tạ lão ngũ? Tạ Minh Đồ?”
“Như thể thay đổi một người khác vậy.”
“Sau khi kết hôn bắt đầu không giống trước nhỉ.”
“Nghe nói cậu ta còn biết sửa máy kéo.”
Mấy ngày hôm trước máy kéo của đại đội bị hỏng, không sửa được trong khoảng thời gian ngắn, không biết ai nghe nói tới tên Tạ Minh Đồ liền tìm tới tận thôn Kiều Tâm của bọn họ để tìm anh, thế là Tạ Minh Đồ đi sửa giúp cho.
“Tên tiểu tử cậu còn biết sửa máy kéo nữa.” Liễu Triệu Cường không nhịn được liếc mắt xem trọng đứa cháu rể ngoại mà em gái mình nhìn trúng này, vốn ban đầu ông còn tưởng rằng Tô Hiểu Mạn gả cho một người nông dân bình thường, chân đất, lai không nghĩ tới đứa cháu rể này còn có bản lĩnh như vậy, lãnh đạo bên công xã bên kia ai cũng khen anh vài câu, nói anh là một nhân tài.
“Lúc đi ra ngoài học được của bác Chu bên kia.”
“Hiểu Mạn nói cháu còn biết lái xe vận chuyển với xe vận tải?”
“Vâng.” Tạ Minh Đồ gật đầu: “Không có bằng lái nên không lái được ở bên này.”
“Đối với loại gia đình như vậy, chị xin kính nhi viễn tri, không muốn trèo cao.”
So với để con gái được nuông chiều từ nhỏ của mình kết hôn với nhà giàu muốn thấp hèn đi lấy lòng một người đàn ông khác và gia đình của anh ta, thì bà thà rằng để con gái lấy người nghèo nhưng có một cuộc sống hạnh phúc.
“Trước đây khiến Hiểu Mạn nhà chị kết hôn với Minh Đồ, chị chính là coi trọng gia cảnh nhà thằng bé.” Liễu Thục Phượng ngoài miệng thì nói vậy, trên thực tế, nguyên nhân chính vẫn là cảm thấy Tạ Minh Đồ trông trông cao ráo, đẹp trai, gia cảnh có thể chấp nhận được, nhà họ Tô của họ có thể trị được.
……
Tạ Minh Đồ vẫn đang bổ củi ở ngoài cửa, anh hơi sững sờ một chút, sau đó cảm thấy vô cùng may mắn vì có thể có được sự coi trọng của mẹ vợ.
*
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà họ Tô xong, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn xách theo đồ vật nhà mẹ để cho trở về, lúc hai người ra về, Liễu Thục Phượng lại gói thêm cho cô hai túi đường đỏ, suýt chút nữa còn muốn để anh cả cô chặt hai cân thịt mỡ cho cô mang về, nhưng đã bị Tô Hiểu Mạn ngăn lại.
Lúc nãy khi đang ăn cơm, Liễu Thục Phượng đề nghị hai vợ chồng họ nên nhanh chóng tách hộ khẩu càng sớm càng tốt, dọn ra ngoài ở, trên đường trở về, Tô Hiểu Mạn thúc khuỷu tay của Tạ Minh Đồ hỏi ý kiến của anh.
“Tách hộ khẩu.” Mấy chữ này của Tạ Minh Đồ nói ra vô cùng chắc chắn, anh không muốn ở nhà họ Tạ nữa, phải mau chóng cùng nhà họ Tạ phân rõ ranh giới, anh muốn cùng Mạn Mạn dọn ra ở riêng.
Anh muốn cố gắng làm việc kiếm tiền để xây một ngôi nhà lớn cho Mạn Mạn, để Mạn Mạn có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tô Hiểu Mạn gật đầu phân tích nói: “Chị dâu ba khẳng định muốn tách hộ khẩu, ý của chị dâu cả….em không rõ ràng lắm, mẹ anh cùng chị dâu hai khẳng định gây rối không đồng ý tách hộ khẩu.”
Trong cái nhà này, người không đồng ý tách hộ khẩu nhất khẳng định là Tôn Mai và gia đình anh hai, đặc biệt là gia đình của anh hai, nhà họ ở nhà họ Tạ được Tôn Mai thiên vị, tiền trong nhà đều tiêu vào gia đình của họ.
Gia đình nhà họ luôn hy vọng những người anh em còn lại làm không công để cung cấp cho gia đình họ một cuộc sống tốt đẹp.
“Chờ thêm một tháng nữa, anh cả sẽ trở lại.” Tạ Minh Đồ đột nhiên nói lên việc này.
Tô Hiểu Mạn nghi hoặc: “?”
“Năm trước anh cả cũng nói muốn tách hộ khẩu, nhưng mà mẹ không đồng ý.”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm Tô Mai đương nhiên là không đồng ý rồi, nói: “Mẹ anh có thể đồng ý để nhà anh ba tách hộ khẩu, phỏng chừng cũng sẽ không đồng ý để nhà anh cả tách hộ khẩu đâu.”
Anh cả nhà họ Tạ đang đi làm lính ở bên ngoài, mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về nhà, số tiền này đều do Tôn Mai quản lý, nhưng bà ta lại đối xử vô cùng tệ bạc đối với con cái của anh cả, nhìn xem cuộc sống của ba đứa con nhà anh cả như thế nào, cuộc sống của Tạ Diệu Tổ của gia đình anh hai lại như thế nào, việc này thật khiến người khác không biết phải nói gì nữa.
Anh cả và anh ba nhà họ Tạ chính là con ruột của bà ta, Thiết Đản và mấy đứa trẻ khác cũng là cháu nội của bà ta, nhưng Tô Mai lại chưa bao giờ để ý đến họ.
Anh cả nhà họ Tạ gửi tiền về để mẹ mình chăm sóc con cái cho anh ấy, kết quả số tiền này không được dùng trên người con của anh ấy mà bị mẹ anh dùng để nuôi con trai và cháu trai bảo bối của mình.
Chị dâu Tần Tú Anh là trẻ mồ côi, không có nhà mẹ đẻ chống lưng cho, cũng không dám đối đầu với mẹ chồng, vì vậy so với sống ở nhà họ Tạ, cô ấy tất nhiên càng muốn cùng các con tách ra ở riêng, mặc dù số tiền anh cả Tạ gửi về hàng tháng cũng không nhiều nhưng mà cũng đủ để lo cho gia đình họ, và nuôi dạy ba đứa con thật tốt.
“Lần này anh cả trở về, chắc sẽ nhắc đến chuyện tách hộ khẩu.”
Nghe anh nói như vậy, ánh mắt Tô Hiểu Mạn sáng lên: “Thật đúng lúc, chúng ta cũng muốn tách hộ khẩu!”
Tất cả mọi người trong nhà họ Tạ đến đông đủ mới tốt, chuyện náo nhiệt như vậy, không chỉ là tách hộ khẩu, mà còn một việc nữa cũng nên cùng nhau giải quyết.
“Minh Đồ, đêm qua, anh có nghe được chuyện gì không?”
Tạ Minh Đồ im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Anh nghe thấy được.”Nghe thấy được…
“Cậu không phải là con cháu nhà họ Tạ?”
Tạ Minh Đồ trầm mặc gật đầu, trong ánh mắt nổi lên một tầng sương mù.
Tô Hiểu Mạn nghe được câu trả lời của anh cũng trầm mặc theo, cô duỗi tay nắm lấy tay Tạ Minh Đồ, lòng bàn tay hai người dính sát nhau, độ ấm hòa quyện vào nhau.
Tô Hiểu Mạn đã biết chuyện này rồi, vậy thì bắt đầu chuẩn bị một ít thứ thôi.
Tô Hiểu Mạn không biết cái niên đại này có thể xét nghiệm ADN hay không, nhưng mà…. Cô cũng phát hiện một chuyện rằng, Khương Yến Đường và Tạ lão nhị lớn lên rất giống nhau, hoặc là nói, kỳ thật hắn rất có nhiều điểm giống nhau với anh em nhà họ Tạ.
Chẳng qua là khí chất và cách ăn mặc của anh em nhà họ Tạ kém cực xa với Khương Yến Đường nên có rất ít người liên tưởng tới mối quan hệ giữa mấy người bọn họ.
Nếu mà lựa chọn cho chuyện này đưa ra ánh sáng vậy thì bắt đầu chia nhà ra sống riêng là thích hợp nhất. Mặt khác, vì tránh những người bên cạnh nghĩ rằng như này: Tuy rằng Tôn Mai trộm đổi con với người khác, nhưng mà ân nuôi dưỡng của bà ta đối với anh là không thể xóa đi được, tha thứ cho bà ta đi, anh không thể không có lương tâm như vậy được…
Như vậy những người bên cạnh sẽ vì người làm sai mà chỉ trích ngược lại hai người bọn cô.
Vừa hoang đường lại rất buồn cười.
Trước hết là cần phải làm cho dư luận nghiêng về hướng bọn họ.
Đầu tiên, là tích góp chút thiện duyên, mở rộng thanh danh, lòng người đều biết thiên vị, nếu người trong thôn chỉ thiên vị hai vợ chồng bọn họ thì cũng cần phải có người nhà họ Tạ đứng về phía bọn họ.
Trong chuyện này, chị dâu cả và chị dâu hai có lẽ sẽ có tác động rất lớn, các chị ấy đều thù hận Tôn Mai, cũng sẽ là nhân chứng tốt nhất.
Chứng minh rằng Tôn Mai ngoan độc tới mức nào, không thể dùng cái gì mà ân nuôi dưỡng mà đè lên người Tạ Minh Đồ được.
Mấy người nhà họ Tạ này, đều sẽ có kết cục xấu. Tôn Mai cố ý đánh tráo con mình với con người khác đã là làm chuyện phạm pháp, nhẹ cũng phải đưa bà ta đi ăn cơm tù vài năm.
*
Sau khi học tập trở về, Liễu Triệu Cường đã bắt đầu tổ chức cho xã viên cùng nhau trồng cây dâu, đào ao cá, bắt đầu được mấy ngày, tới trạm máy móc nông nghiệp thuê máy ủi đất, bắt đầu đào ao cá ở một mảnh đất được quy hoạch sẵn.
Ước chừng phải đào cái ao cá mấy chục mẫu sau đó trồng cây dâu tằm ở xung quanh bờ.
Mỗi ngày Tô Hiểu Mạn đều cùng với những người phụ nữ trong thôn làm việc với nhau, trồng cây dâu non ở ven đường, hoặc là hỗ trợ chiết cây dâu, Tạ Minh Đồ thì mở máy kéo lên rồi lên núi xuống núi vận chuyển cây giống hoặc vận chuyển đất, đi dọc con đường cực kì phong cách, khiến cho không ít cô gái trẻ ở ven đường trộm nhìn ngắm anh.
Trước đó ông Trần đã cố tình hỏi kinh nghiệm của người nuôi cá bên đó một cách tỉ mỉ, ở bên cạnh chỉ huy đâu ra đấy bao gồm cả chuyện phải dùng vôi sống tiêu độc ngay từ ban đầu, lại còn phải ủ phân… Liễu Triệu Cường đứng bên cạnh bàn chuyện phân công mọi người làm việc với ông.
Gần đây trong thôn còn mở một nơi xay bột, mua một cái động cơ đốt trong, máy nghiền bột, tiện hơn nhiều so với cách nghiền bột dựa vào sức kéo của gia súc như trước kia, toàn bộ người của đội sản xuất bận rộn, gần đây thay đổi rất nhiều.
“Người kia thật sự là Tạ lão ngũ? Tạ Minh Đồ?”
“Như thể thay đổi một người khác vậy.”
“Sau khi kết hôn bắt đầu không giống trước nhỉ.”
“Nghe nói cậu ta còn biết sửa máy kéo.”
Mấy ngày hôm trước máy kéo của đại đội bị hỏng, không sửa được trong khoảng thời gian ngắn, không biết ai nghe nói tới tên Tạ Minh Đồ liền tìm tới tận thôn Kiều Tâm của bọn họ để tìm anh, thế là Tạ Minh Đồ đi sửa giúp cho.
“Tên tiểu tử cậu còn biết sửa máy kéo nữa.” Liễu Triệu Cường không nhịn được liếc mắt xem trọng đứa cháu rể ngoại mà em gái mình nhìn trúng này, vốn ban đầu ông còn tưởng rằng Tô Hiểu Mạn gả cho một người nông dân bình thường, chân đất, lai không nghĩ tới đứa cháu rể này còn có bản lĩnh như vậy, lãnh đạo bên công xã bên kia ai cũng khen anh vài câu, nói anh là một nhân tài.
“Lúc đi ra ngoài học được của bác Chu bên kia.”
“Hiểu Mạn nói cháu còn biết lái xe vận chuyển với xe vận tải?”
“Vâng.” Tạ Minh Đồ gật đầu: “Không có bằng lái nên không lái được ở bên này.”
Danh sách chương