Nghe vậy hắn vội vàng gật đầu: "Con biết rồi mẹ, con nhất định sẽ gọi nhiều hơn vài người." Cũng như chạy trốn khỏi cửa. 

Lục Quốc Phú vừa đi, bà cụ Lục mới phát hiện bà ta lại càng trơ trọi rồi. 

Bên Trần Phương Tú có sáu người, ngồi trên giường, trên ghế, lại còn đứng cạnh cửa, trực tiếp bao vây lấy bà ta. 

Bà ta đã hơn 60 tuổi lại còn đang bị thương, đứng ở giữa, vừa nhỏ yếu đáng thương lại bất lực. 

"À thì, nhà ông bà sui gia có muốn uống chút nước không?" Bà ta thử phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. 

Lộ Quế Anh nghe vậy hừ lạnh: "Cửa nhà chúng tôi nhỏ, không dám nhận hai tiếng sui gia này của bà."

Mấy người đưa cả ba đứa con trai sang đây ra oai phủ đầu, lại còn nói mình cửa nhà nhỏ? Bà cụ Lục oán thầm trong lòng, ngoài miệng lại không dám nói gì, dù sao hảo hán bỏ qua thiệt thòi trước mắt. 

Đôi mắt bà ta đảo quanh một lượt, sau đó lại mang theo ý cười hòa nhã, hỏi Trần Phương Tú: "Phương Tú à, cái chân này của cô phải duỗi thẳng phải không? Hay là cô lên giường ngồi đi." 

Trần Phương Tú làm dâu đến tám, chín năm rồi, nói ít làm nhiều, đối xử với mẹ già cũng hiếu thuận, nếu không phải vậy bà ta nào dám gây khó dễ cho cô. 

Bà cụ Lục cũng chỉ là khách khí một câu, tỏ vẻ chính mình cũng đối xử không tệ với con dâu, đoán chừng Trần Phương Tú cũng không dám đồng ý. 

Không ngờ tới Trần Phương Tú lại còn nói được, để em trai đỡ mình lên trên giường. Trong chốc lát, bà cụ Lục là chủ nhà ngược lại chỉ có thể ngồi vào trên ghế đối diện giường, luận khí thế, vô hình lại thua ngươi ta một cái đầu. 

Lần này bà cụ không dám tiếp tục tùy tiện mở miệng nữa, kiên trì ngồi cùng với người nhà họ Trần, chờ đợi con trai trở về. 

Chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn bên cạnh giường kêu tích tắc, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Lục Quốc Phú và người nhà họ Lý cuối cùng cũng đã tới. 



Cậu hai nhà họ Lý giọng lớn, vừa vào cửa đã bắt đầu la to: "Thím, Xuân Lan mang thai, mấy ngày nay không khoẻ lắm. Để em ấy trở về một mình chúng cháu không yên tâm nên đã theo tới để xem một chút, thím không tức giận chứ?"

Ngay cả lý do cũng đã chuẩn bị tốt, mắt thấy trên mặt bà cụ Lục đã có ý cười: "Không sao, không sao, mau vào ngồi đi."

Tiếp theo, vợ chồng Lục Quốc Phú và bốn anh em nhà Lý Xuân Lan đi vào. 

Trong phòng thoáng cái chen chúc mười ba người, ngay cả chỗ đứng cũng không có. 

Lộ Quế Anh vừa nhìn đã hiểu rõ ràng bà cụ Lục đang có ý gì, cười khẩy một cái. 

Bà cụ Lục giả vờ như không nhìn thấy. 

Lúc trước, sở dĩ bà ta cho con trai lấy Lý Xuân Lan cũng là bởi vì Lý Xuân Lan có bốn người anh em trai, mẹ của cô ta có thể sinh con trai. 

Tuy nhiên, Lý Xuân Lan vào cửa mười năm, mới cho nhà bọn họ được một thằng nhóc, nhưng thời khắc mấu chốt, bốn người anh em trai của cô ta cũng có thể có ích không ít. 

Về số người như trên cũng thu được chút thắng lợi mang tính áp đảo, bà cụ Lục cũng đã có lực lượng, trực tiếp bắt đầu nói chuyện ra ở riêng với người nhà họ Trần: "Quốc Bình không có tin tức gì mới một năm, Phương Tú đã ầm ĩ muốn ra ở riêng, nói thật nằm ngoài dự liệu của tôi. Có phải nó có ý gì khác hay không?"

Bà ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Trần Phương Tú cắt ngang: "Ra ở riêng là ra ở riêng, đừng lôi những chuyện không có vào."

Lộ Quế Anh cũng cười nhạo một tiếng: "Bà chỉ thiếu điều chụp bô cứt lên đầu con gái tôi, vì sao Tú Nhi muốn ra ở riêng, trong lòng bà còn không rõ hay sao? Nếu bà không rõ, chúng tôi có thể mời các đồng chí trong Hiệp hội phụ nữ đến, lại cho bà một khóa học, xong rồi bàn lại chuyện ra ở riêng, chúng tôi không vội."

Bà cụ Lục nghẹn lời. 

Ngay trước mặt nhiều người như vậy bị bẽ mặt, một lần là đủ rồi, bà ta cũng không muốn lại bị người khác nói tư tưởng bên trên có vấn đề, phải làm báo cáo. 

Lục Quốc Phú thấy vậy tiến lên hoà giải: "Mẹ, hay là vẫn cứ nói chuyện ra ở riêng đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện