Trần Bảo Khoa không phải người có thể bình tĩnh, tối qua trở về, anh ấy đã kể lại chuyện này cho người cha già Trần Quảng Phát nghe. 

Trần Quảng Phát vừa nghe thấy con gái chịu đủ rồi, muốn ra ở riêng, buổi sáng gọi ba người con trai đến, họp gia đình. 

Sau đó, bốn người đàn ông nhà họ Trần hôm nay không ai đi làm, cơm nước xong xuôi chạy thẳng tới đại đội Đại Hoa, làm chỗ dựa cho Trần Phương Tú. 

Chồng bà cụ Lục mất sớm, một mình bà ta nuôi hai đứa con trai, lại còn mất một đứa, trước tiên về số người đã không chiếm được ưu thế. 

Lại nhìn vào chất lượng. 

Trần Quảng Phát thời trẻ lưu lạc đến Quan Đông, kế tiếp lại đi qua quan nội, là một đại hán Sơn Đông điển hình. 

Tổ tiên của Lộ Quế Anh có huyết thống dân tộc Mãn, cũng không phải bà lão nhỏ nhắn xinh xắn, con trai sinh ra vô cùng cường tráng khoẻ mạnh. 

Phía bên bà cụ Lục, đứa con trai vừa cao vừa lớn kia đã không còn, chỉ còn lại một bảo bối quý giá như trứng, dáng người cũng giống như quả trứng. 

Lục Quốc Phú có lẽ cũng hơn một mét bảy, dáng dấp vừa đen lại vừa gầy, cũng chỉ có thể ức hiếp những bạn nhỏ như Lục Huy và Lục Đào.

Thấy người nhà họ Trần đến không có ý tốt, bà cụ Lục trong lòng đột nhiên nghĩ ngợi. 



Cũng không biết những lời bà ta vừa mới nói kia bọn họ có nghe thấy không, nếu có nghe thấy...

Lúc này, ba người con trai nhà họ Trần đã xếp ghế xong, cuối cùng, Trần Bảo Khoa đang cõng Trần Phương Tú tiến vào cẩn thận đặt trên ghế. 

Chắc là trước khi sang đây đã đặc biệt sửa soạn, Trần Phương Tú chải tóc cẩn thận tỉ mỉ, áo khoác ngoài cũng đã thay. 

Cô ngẩng đầu cười với bà cụ Lục, nhưng trong đáy mắt lại không hề vui vẻ: "Mẹ, chúng ta nói chuyện tách ra ở riêng đi!"

Ra ở riêng? Bà cụ Lục và Lục Quốc Phú liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới bọn họ còn chưa đuổi, Trần Phương Tú đã chủ động muốn tách ra ở riêng. 

Chỉ vì có con nhóc kỳ lạ như Lục Đào, ra ở riêng lại đúng ý muốn của bọn họ. 

Có điều là muốn ra ở riêng, vấn đề lớn nhất là chia tài sản như thế nào, bà cụ Lục cũng không muốn thua thiệt cái này. 

Bà ta nói: "Ra ở riêng cũng được, nhưng mà Xuân Lan cũng là một người trong nhà, chuyện lớn như vậy, không thể không thông báo với nó một tiếng. Hay là mọi người trước tiên cứ chờ một chút, tôi bảo Quốc Phú đi đón nó về, hôm qua nó và Đại Cường đã về nhà ngoại." 

Mấy năm nay Lục Xuân Lan giúp bà cụ Lục chèn ép chị dâu, trực tiếp hay gián tiếp chiếm đoạt không ít thứ của nhà cô. Trần Phương Tú không phản đối: "Được, vừa vặn con cũng có chút lời muốn nói với em dâu, con nhớ từ nhà mẹ đẻ em ấy đến đây cũng không xa." 

"Xa hay không xa, đạp xe cũng mất hơn 20 phút." Lục Quốc Phú nói. 



Nghe anh ta đề cập đến đạp xe, trong mắt Trần Phương Tú lại hiện lên một tia lạnh lùng. 

Chiếc xe đạp 26 trong nhà kia vốn dĩ là của cô. 

Là anh Quốc Bình đi bộ đội lấy được phiếu, mua riêng cho cô. 

Anh Quốc Bình nói con còn nhỏ, cô bế về nhà ngoại quá mệt mỏi, đạp xe sẽ dễ dàng mang theo đằng trước một đứa, đằng sau một đứa. 

Xe vừa mua về, nhà chú hai đã mượn mấy lần, cô tốt bụng, cũng không quá để ý. 

Không ngờ tới, sau khi không có tin tức gì của Quốc Bình, vợ chú hai ấy thế mà lại xúi giục chồng đổi khoá xe, quang minh chính đại chiếm làm của mình. 

Hơn nửa năm nay, cô đều không thể đụng vào xe, đi tới nhà mẹ đẻ toàn phải đi nhờ. 

Lục Quốc Phú không hề chú ý tới sắc mặt của Trần Phương Tú, thấy người nhà họ Trần không phản đối, lập tức chuẩn bị sang nhà bố vợ đón vợ về. 

Bà cụ Lục đỡ lưng đuổi theo sau, nhỏ giọng dặn dò: "Con bảo Xuân Lan gọi anh em nhà nó cùng đi. Ra ở riêng là chuyện lớn, mình không thể để người nhà ông Trần chèn ép, nhất định phải nhiều hơn mấy người."

Nhìn thấy Trần Quảng Phát và ba anh em nhà họ Trần vạm vỡ, khoẻ mạnh, bản thân Lục Quốc Phú cũng cảm thấy sợ hãi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện