Editor: Hannah
Ở bên phía này của Tương Thành được chia ra làm hai loại họp chợ, bao gồm họp chợ lớn và họp chợ nhỏ. Các lần họp chợ nhỏ thì cứ năm ngày sẽ diễn ra một lần, còn các lần họp chợ lớn thì phải mất một tháng mới có một lần.
Hôm nay lại vừa đúng là ngày họp chợ lớn.
Lâm Thường Hải ở nhà nghỉ ngơi mới được có mấy ngày đã lại phải đi làm, trong khi đó thì Lâm Đào lại kêu Dì Phương cùng đi họp chợ với mình, và cũng nhân tiện đem vài chiếc sọt được làm bằng trúc mà cô đã tự tay làm trước đó bán đi để kiếm thêm chút tiền tiêu.
Lâm Mạn Mạn vốn dĩ cũng muốn đi cùng Lâm Đào, nhưng không may đêm qua cô ấy ăn phải chút thức ăn lạnh, cho nên sáng sớm hôm nay bị tiêu chảy, đến bây giờ vẫn chưa khỏi nên không thể đi được.
Họp chợ lớn vừa nghe đã biết là nó sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Hai bên đường có tràn lan những quầy hàng không được tính là khang trang và rộng rãi cho lắm, cơ bản tất cả chủ hàng đều là những người nông dân trong vùng kéo đến đây để bán đi số rau dưa mà nhà mình ăn không hết, còn có cả những thứ đồ vật linh tinh như bàn ghế được làm thủ công nữa.
Lâm Đào cùng với Dì Phương đi dạo xung quanh một vòng để tìm một địa điểm còn trống và lập một quầy hàng ở đó. Ở chợ cũng không tính là có ít người đem sọt đến bán, nhưng tay nghề của dì Phương rất tốt, những chiếc sọt do dì ấy làm ra đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều so với những người khác ở đây. Cho nên hai người bọn cô bán được hàng rất nhanh, ba chiếc sọt chẳng bao lâu sau đã được bán hết sạch.
Ở bên này của Tương Thành có rất nhiều người thuộc dân tộc thiểu số, thỉnh thoảng khi đi trên đường bọn họ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những người mặc trang phục của dân tộc Miêu, Mộc và người của dân tộc Thổ Gia đi làm người hầu cho những người của dân tộc khác. Đối với bọn họ chuyện này cũng rất là bình thường thôi, mẹ của Lâm Đào cũng là người Miêu Tộc cho nên Lâm Đào cùng với dì Phương đối với chuyện này chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Sau khi bán xong mấy cái sọt, Lâm Đào cùng Dì Phương lại tiếp tục đi dạo quanh chợ và xem có thứ gì đó cần thiết phải mua hay không.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã tới buổi trưa, Lâm Đào đến tiệm cơm Quốc Doanh mua hai cái bánh bao, một cái cho dì Phương và một cái cho chính cô. Dì Phương muốn đưa tiền cho cô nhưng Lâm Đào nhất quyết không chịu nhận, cô còn không biết là khi bản thân còn nhỏ, đã ăn bao nhiêu bữa cơm trực ở nhà của dì Phương rồi.
Nước được họ mang từ nhà đi và đóng trong chai nước quân dụng, Lâm Đào ăn bánh bao nhanh quá nên có chút nghẹn, cô nhanh chóng lấy nước ra uống một hớp thật lớn, điều này đã khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi ăn bánh bao xong, Lâm Đào đề nghị đi đến xưởng cơ khí một chuyến để làm chút việc gì đó, mà dì Phương thì lại đi về nhà trước bởi vì lo lắng cho Lâm Mạn Mạn.
Lâm Đào đi đến xưởng cơ khí mục đích là đến tìm Chu Mai Phương, mặc dù Lý Thành Hề nói rằng người ở trong xưởng sẽ không gây rắc rối cho cô, nhưng cô vẫn có một chút lo lắng rằng Chu Mai Phương sẽ bị liên lụy vì buổi khiêu vũ là do Chu Mai Phương đã xin được một vé đến tham dự.
Náo loạn ra một chuyện lớn như vậy, đáng lẽ ra là cô phải trực tiếp đi đến gặp mặt mọi người để nói lời xin lỗi mới đúng.
Hôm nay khi đi ra khỏi cửa, Lâm Đào đã cầm theo một lọ măng ngâm, mục đích chính là muốn đưa cho Chu Mai Phương.
Mặc dù măng ngâm không có giá trị quá cao, nhưng tất cả số măng ngâm ở trong này đều rất đặc biệt, bởi vì toàn bộ đều là do Lâm Đào tự tay hái từ trên núi về và cũng tự tay cô đem đi ngâm. Kỹ năng làm những món ăn có liên quan đến đồ chua ngâm của Lâm Đào khiến cho ai cũng phải thừa nhận rằng nó thực sự cực kỳ chuyên nghiệp và ngon tuyệt vời. Trước kia Chu Mai Phương cũng đã từng ăn nó một lần rồi và không hết lời khen ngợi tài nghệ của cô.
“Chị dâu, em thật sự vô cùng xin lỗi chị, hôm đó em đã gây ra phiền phức cho chị rồi.” Lâm Đào vừa mới đến đã liền nói lời xin lỗi.
Vốn dĩ Chu Mai Phương cũng cảm thấy có chút kinh ngạc khi thấy Lâm Đào không biết nặng hay nhẹ xong cứ thế gây sự, đang định lên tiếng dạy dỗ cô ấy mấy câu nhưng thấy cô ấy trong cái bộ dạng này, Chu Mai Phương thật sự là không có cách nào để tức giận được: "Em đừng nói như vậy chứ, ngày đó chị đã nghe mọi người kể lại hết mọi chuyện rồi, người sai trong chuyện ấy đâu phải là em mà em phải xin lỗi chị. Nhìn xem, em hôm nay đến đây để thăm chị, vậy mà lại còn cố ý đem đồ vật tới nữa."
Lâm Đào nói: "Đây chỉ là một ít măng ngâm do em tự tay làm mà thôi. Cũng không có giá trị gì cả. Chuyện này cũng là do em sợ sau chuyện này thì chị sẽ không còn để ý đến em nữa. "
Chu Mai Phương vội vàng xua tay: "Làm sao có khả năng? Dù sao cũng là người một nhà cả mà, giận dỗi làm chi cho mệt. Nhưng công nhận là măng ngâm ăn rất ngon, chị thích nhất là món măng ngâm do em làm đó nha."
Ở bên phía này của Tương Thành được chia ra làm hai loại họp chợ, bao gồm họp chợ lớn và họp chợ nhỏ. Các lần họp chợ nhỏ thì cứ năm ngày sẽ diễn ra một lần, còn các lần họp chợ lớn thì phải mất một tháng mới có một lần.
Hôm nay lại vừa đúng là ngày họp chợ lớn.
Lâm Thường Hải ở nhà nghỉ ngơi mới được có mấy ngày đã lại phải đi làm, trong khi đó thì Lâm Đào lại kêu Dì Phương cùng đi họp chợ với mình, và cũng nhân tiện đem vài chiếc sọt được làm bằng trúc mà cô đã tự tay làm trước đó bán đi để kiếm thêm chút tiền tiêu.
Lâm Mạn Mạn vốn dĩ cũng muốn đi cùng Lâm Đào, nhưng không may đêm qua cô ấy ăn phải chút thức ăn lạnh, cho nên sáng sớm hôm nay bị tiêu chảy, đến bây giờ vẫn chưa khỏi nên không thể đi được.
Họp chợ lớn vừa nghe đã biết là nó sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Hai bên đường có tràn lan những quầy hàng không được tính là khang trang và rộng rãi cho lắm, cơ bản tất cả chủ hàng đều là những người nông dân trong vùng kéo đến đây để bán đi số rau dưa mà nhà mình ăn không hết, còn có cả những thứ đồ vật linh tinh như bàn ghế được làm thủ công nữa.
Lâm Đào cùng với Dì Phương đi dạo xung quanh một vòng để tìm một địa điểm còn trống và lập một quầy hàng ở đó. Ở chợ cũng không tính là có ít người đem sọt đến bán, nhưng tay nghề của dì Phương rất tốt, những chiếc sọt do dì ấy làm ra đẹp và tinh xảo hơn rất nhiều so với những người khác ở đây. Cho nên hai người bọn cô bán được hàng rất nhanh, ba chiếc sọt chẳng bao lâu sau đã được bán hết sạch.
Ở bên này của Tương Thành có rất nhiều người thuộc dân tộc thiểu số, thỉnh thoảng khi đi trên đường bọn họ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những người mặc trang phục của dân tộc Miêu, Mộc và người của dân tộc Thổ Gia đi làm người hầu cho những người của dân tộc khác. Đối với bọn họ chuyện này cũng rất là bình thường thôi, mẹ của Lâm Đào cũng là người Miêu Tộc cho nên Lâm Đào cùng với dì Phương đối với chuyện này chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Sau khi bán xong mấy cái sọt, Lâm Đào cùng Dì Phương lại tiếp tục đi dạo quanh chợ và xem có thứ gì đó cần thiết phải mua hay không.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong nháy mắt đã tới buổi trưa, Lâm Đào đến tiệm cơm Quốc Doanh mua hai cái bánh bao, một cái cho dì Phương và một cái cho chính cô. Dì Phương muốn đưa tiền cho cô nhưng Lâm Đào nhất quyết không chịu nhận, cô còn không biết là khi bản thân còn nhỏ, đã ăn bao nhiêu bữa cơm trực ở nhà của dì Phương rồi.
Nước được họ mang từ nhà đi và đóng trong chai nước quân dụng, Lâm Đào ăn bánh bao nhanh quá nên có chút nghẹn, cô nhanh chóng lấy nước ra uống một hớp thật lớn, điều này đã khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau khi ăn bánh bao xong, Lâm Đào đề nghị đi đến xưởng cơ khí một chuyến để làm chút việc gì đó, mà dì Phương thì lại đi về nhà trước bởi vì lo lắng cho Lâm Mạn Mạn.
Lâm Đào đi đến xưởng cơ khí mục đích là đến tìm Chu Mai Phương, mặc dù Lý Thành Hề nói rằng người ở trong xưởng sẽ không gây rắc rối cho cô, nhưng cô vẫn có một chút lo lắng rằng Chu Mai Phương sẽ bị liên lụy vì buổi khiêu vũ là do Chu Mai Phương đã xin được một vé đến tham dự.
Náo loạn ra một chuyện lớn như vậy, đáng lẽ ra là cô phải trực tiếp đi đến gặp mặt mọi người để nói lời xin lỗi mới đúng.
Hôm nay khi đi ra khỏi cửa, Lâm Đào đã cầm theo một lọ măng ngâm, mục đích chính là muốn đưa cho Chu Mai Phương.
Mặc dù măng ngâm không có giá trị quá cao, nhưng tất cả số măng ngâm ở trong này đều rất đặc biệt, bởi vì toàn bộ đều là do Lâm Đào tự tay hái từ trên núi về và cũng tự tay cô đem đi ngâm. Kỹ năng làm những món ăn có liên quan đến đồ chua ngâm của Lâm Đào khiến cho ai cũng phải thừa nhận rằng nó thực sự cực kỳ chuyên nghiệp và ngon tuyệt vời. Trước kia Chu Mai Phương cũng đã từng ăn nó một lần rồi và không hết lời khen ngợi tài nghệ của cô.
“Chị dâu, em thật sự vô cùng xin lỗi chị, hôm đó em đã gây ra phiền phức cho chị rồi.” Lâm Đào vừa mới đến đã liền nói lời xin lỗi.
Vốn dĩ Chu Mai Phương cũng cảm thấy có chút kinh ngạc khi thấy Lâm Đào không biết nặng hay nhẹ xong cứ thế gây sự, đang định lên tiếng dạy dỗ cô ấy mấy câu nhưng thấy cô ấy trong cái bộ dạng này, Chu Mai Phương thật sự là không có cách nào để tức giận được: "Em đừng nói như vậy chứ, ngày đó chị đã nghe mọi người kể lại hết mọi chuyện rồi, người sai trong chuyện ấy đâu phải là em mà em phải xin lỗi chị. Nhìn xem, em hôm nay đến đây để thăm chị, vậy mà lại còn cố ý đem đồ vật tới nữa."
Lâm Đào nói: "Đây chỉ là một ít măng ngâm do em tự tay làm mà thôi. Cũng không có giá trị gì cả. Chuyện này cũng là do em sợ sau chuyện này thì chị sẽ không còn để ý đến em nữa. "
Chu Mai Phương vội vàng xua tay: "Làm sao có khả năng? Dù sao cũng là người một nhà cả mà, giận dỗi làm chi cho mệt. Nhưng công nhận là măng ngâm ăn rất ngon, chị thích nhất là món măng ngâm do em làm đó nha."
Danh sách chương