Editor: Hannah

Cả một buổi tối này Lâm Tuệ không thể nào chợp mắt ngủ ngon được, loại cảm giác này thật giống như là cô ta đã bị cướp đi hết tất cả mọi thứ trong cuộc đời của mình vậy. Chỉ cần Lâm Đào không ở cùng Triệu Dược Tiến, thì cô liền có khả năng đem Thẩm Quốc Bân của cô ta bắt đi mất, trong lòng của cô ta ngay lập tức nổi lên một cỗ bồn chồn, lo âu, thật sự là không thể yên lòng được mà.

Cô ta càng nghĩ thì lại càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì thế ngày hôm sau, mới sáng sớm ra đã mau chóng đi vào bên trong thành phố để tìm Chu Mai Phương, mục đích là muốn hỏi Chu Mai Phương về tình hình vũ hội hôm qua.

Sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, cô ta lại đến gặp Triệu Dược Tiến, nhưng Lâm Tuệ không thể dùng cách bình thường để xin gặp mặt hắn ta mà phải lấy danh nghĩa là chị họ của Lâm Đào, sau đó Lâm Tuệ đã cho Triệu Dược Tiến một số lời khuyên cũng như ý tưởng về cách theo đuổi Lâm Đào.

Đưa cho Triệu Dược Tiến một số kiến nghị như vậy đối với cô ta như thế vẫn còn chưa đủ, sau khi Lâm Tuệ về đến nhà, cô ta lại tiếp tục đi tìm Lâm Đào, có ý định là muốn nói những lời hay ý tốt, những lời ngon tiếng ngọt về Triệu Dược Tiến ở trước mặt Lâm Đào, nói không chừng làm như vậy thực sự sẽ có ích và khiến cho mọi chuyện trở nên thành công hơn thì sao? Lâm Đào đang chăm chú quét dọn vệ sinh nhà cửa, cô đã tưới một ít nước lên trên sàn nhà, làm như vậy là để lau dọn sạch sẽ hơn.

Còn Lâm Tuệ thì từ từ tiến lại gần, cầm lấy cái túi hoa quả mà Thẩm Quốc Bân đem đến đây ngày hôm qua, chọn đi chọn lại một hồi vô cùng lâu, cuối cùng thì lại lấy ra được hai quả táo mà hình thức nó không đẹp cho lắm, có thể nói là chẳng ra gì, đi tới chỗ của Lâm Đào nói:"Em vẫn còn ở nhà à? Ồ, hóa ra là đang quét tước dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, em cũng chăm chỉ thật đấy. Hôm qua anh rể của em tới nhà có mang theo một ít hoa quả tươi ngon đến đây, cho nên chị mang nó đến cho em nếm thử hương vị mới mẻ một chút đây này."

Lâm Đào liếc mắt nhìn cô ta một cái, tự bản thân cô thấy quan hệ giữa hai người đã không còn tốt đẹp đến mức như vậy.

Thu dọn đồ đạc cần thiết của mình, cô chỉ lạnh lùng nói một câu: "Không cần" rồi quay lưng bỏ đi mất.

Lâm Tuệ vẫn chưa dừng lại ở đó, cô ta lên giọng nói tiếp: “em không cần phải khách khí với chị đâu mà, cứ tự nhiên cầm lấy mà ăn đi. Đúng rồi, nhân tiện em đang ở đây cho nên chị cũng sẽ hỏi rõ luôn, hôm nay chị có nghe chị dâu kể về chuyện đã xảy ra ngày hôm qua rồi. Có phải là em đã hiểu lầm gì về Triệu Dược Tiến rồi hay không? Qua những gì mà chị biết về con người của anh ta, thì kỳ thật anh ta cũng không phải là một kẻ tồi đâu, nói trắng ra là còn có thể khá tốt đấy chứ. Tuy anh ta nhìn qua thì có vẻ giống như một kẻ ngốc cà lơ phất phơ vậy, nhưng thực ra anh ta lại rất có tài năng ấy nha. Năm ngoái, anh ta đã lọt được vào trong danh sách trên tại cuộc thi biểu diễn tài năng của xưởng máy cơ khí đó, mà nghe nói những người làm ở trong đó toàn là những người có tài năng nhất tại vùng này mà thôi, như vậy chẳng đủ chứng minh rằng Triệu Dược Tiến là một người rất có năng khiếu đấy chứ."



“Hơn nữa, sau khi biết chị là chị họ của em, anh ta còn đặc biệt đến tìm chị và nói cho chị biết rằng ngày hôm qua anh ta có uống rượu một chút, vì có nồng độ cồn nhất định ở trong người cho nên những lời nói khi đó của anh ta mới trở nên không dễ nghe như vậy thôi, anh ta còn hỏi em là có thời gian rảnh hay không, bởi vì anh ta muốn gặp mặt em để nói đôi ba câu xin lỗi với em ấy mà. Một người con trai tốt như vậy chẳng lẽ em còn không chịu sao? Hơn nữa, ba của anh ta còn là phó xưởng trưởng của xưởng máy cơ khí, điều kiện của gia đình cũng được xếp vào dạng khá tốt ở trong Tương Thành này, nếu như em có thể ở bên anh ta, sau này gả sang đó nhất định là em sẽ được hưởng rất nhiều hạnh phúc đó nha.”

Lâm Tuệ tự cảm thấy rằng cô ta nói đã đủ toàn diện rồi, cô ta đã thay mặt Triệu Dược Tiến giải thích sự kiện ngày hôm qua cho Lâm Đào nghe, và cũng đã phân tích những lợi ích của việc kết hôn với Triệu Dược Tiến cho Lâm Đào rồi.

Nhưng cô ta lại không hề để ý đến khuôn mặt của Lâm Đào đã trở nên khó coi hơn vì những lời nói đó của cô ta.

Lâm Đào cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu chế giễu và mỉa mai để nói: "Nếu như chị đã hiểu rõ con người của hắn ta đến như vậy, hơn nữa hắn ta lại còn tốt đến như thế, gia cảnh thì lại không hề tệ mà còn rất khá nữa, vậy thì tại sao chị không gả cho hắn ta luôn đi, còn ở trước mặt tôi nói này nói nọ như vậy để làm cái gì?"

Trong phút chốc, mặt của Lâm Tuệ ngay lập tức liền đỏ bừng lên: "Cô nói năng bậy bạ cái gì đó, tôi đã là người sắp phải kết hôn rồi, hôm qua anh rể của cô còn đến tận đây để ra mắt đáy, thì làm sao mà tôi có thể có khả năng với hắn ta được chứ. Lâm Đào, cô đừng có vu khống lung tung cho người vô tội, chẳng lẽ cô không biết đến hai chữ người tốt được viết như thế nào hay sao, tôi đây đều là vì lợi ích của cô mà thôi, cô... "

Cô ta còn chưa kịp nói xong, Lâm Đào đã hắt thẳng một thau nước về phía của cô ta, lên tiếng cắt ngang lời nói giả tạo đó: "Thật phiền toái, làm ơn xin hãy nhường đường một chút, tôi còn bận phải đi quét rác."

Một lượng lớn nước đồng loạt rơi trên mặt đất, còn bắn cả lên trên chiếc váy mới của Lâm Tuệ, khiến cho cô ta tức giận đến mức không nói thành lời, trực tiếp nhặt hai quả táo lên rồi hậm hực quay lưng bỏ đi.

Lâm Đào nhìn theo bóng lưng của Lâm Tuệ đang rời đi, lông mày hơi hơi nhíu lại, cảm thấy Lâm Tuệ gần đây thực sự là đã 'quan tâm' quá mức đến cô rồi.

Chuyện Triệu Dược Tiến có phải là đối tượng thích hợp của cô hay không thì có gì liên quan đến Lâm tuệ chứ? Hay là còn có điều gì khác trong sự việc này mà cô không biết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện