Editor: Hannah

Đây chính là con gái riêng của chồng đời trước của Lâm Đào, sau khi lớn lên diễn không ít phim, trở thành đại minh tinh. Mặc dù hiện tại tuổi còn nhỏ, thế nhưng đôi mắt thật to giống như quả nho, dáng vẻ vẫn rất đáng yêu, trách không được về sau có thể nổi danh.

Nếu mình nuôi cô bé lớn lên thật tốt, tương lai còn không phải là ngồi hưởng phúc sao? Thẩm Gia Di vừa ăn đồ ăn, vừa nhìn Lâm Tuệ, lúc tới đây anh trai Thẩm Gia Hào nói với cô bé, nếu đối phương không tốt với cô bé, thì cô bé khóc nháo không cho phép cha cưới cô ta, thật không nghĩ đến, cô ta đối với cô bé vẫn rất tốt.

Thẩm Gia Di không biết nên làm sao bây giờ.

Trương Hồng Anh đến phòng Lâm Tuệ lấy lá trà, nói với Thẩm Gia Di: "Gia Di, cháu chào mẹ chưa vậy? Đây là mẹ cháu, cháu phải gọi mẹ." Thẩm Gia Di nhìn Lâm Tuệ, không rên một tiếng, cũng không gọi mẹ.

Trương Hồng Anh: "Đứa nhỏ này, làm sao ai cũng không chào, thế này thì không được." Lâm Tuệ thấy mẹ mình xen vào việc của người khác, sợ để lại ấn tượng xấu cho Thẩm Gia Di nên vội vàng tìm lá trà ra, đẩy bà ta ra ngoài.

"Mẹ đi đi, đứa trẻ còn nhỏ, lại là lần đầu tiên tới cửa, sợ người lạ là rất bình thường. Hơn nữa, con với cha cô bé còn chưa kết hôn đâu, chờ sau này gọi cũng không muộn." Trương Hồng Anh vừa đi, Lâm Tuệ lấy ra một con châu chấu làm bằng lá trúc đưa cho Thẩm Gia Di: "Gia Di, cái này tặng cho con, con không cần để lời nói vừa rồi của bà trong lòng đâu, nếu con không muốn gọi dì là mẹ, thì gọi dì cũng được."

__________________________

Một bên khác, trong nhà chính, người hai nhà họ Lâm Thẩm đang bàn bạc chuyện kết hôn.

Ý của Thẩm Quốc Bân là hiện tại hắn sắp kết thúc đợt nghỉ phép thăm nhà này rồi, chỉ trong thời gian mấy ngày muốn chuẩn bị một tiệc rượu là không có khả năng. Cho nên có thể không làm lớn, tốt nhất là người hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, rồi hắn với Lâm Tuệ đi lĩnh chứng là được.

Về phần nhà họ Lâm yêu cầu tam chuyển một vang thì sau khi Lâm Tuệ với hắn kết hôn thì sẽ đưa mẹ con cùng vào bộ đội, những cái này không mang theo được, cho nên cũng không đặt mua.

Nhưng nhà bọn họ có thể đưa thêm lễ hỏi.

Chẳng lâu sau bà nội Lâm cũng đồng ý, rồi nói muốn bàn bạc lại với Lâm Tuệ một chút, dù sao cũng là chuyện cả đời của cô ta.



Sau khi người nhà họ Thẩm đi, Trương Hồng Anh còn ngồi tại chỗ nói thầm: "Người nhà họ Thẩm này nói cũng thật hay, kết hôn không làm lớn, cũng không có tam chuyển một vang, con gái của tôi không đáng tiền như vậy hay sao? Tôi chỉ có một đứa con gái, lại không phải kết hôn lần hai như Thẩm Quốc Bân, có thể tùy tiện sao, A Tuệ lại là lần đầu tiên kết hôn, sao có thể chỉ có hai nhà ăn một bữa cơm như vậy, ngay cả tiệc mời thôn cũng không có, nói ra không mất mặt à?" Bà nội Lâm mặc bà ta nói, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn về phía Lâm Tuệ.

Lý thì là như thế, nhưng Lâm Tuệ không phải không thể sinh sao? Nếu có thể sinh, thì ngay từ đầu bà ta sẽ không đồng ý chuyện đổi người này.

Nhưng vì không thể sinh, nên Lâm Tuệ cũng chỉ có thể gả cho người khác làm mẹ kế.

Không phải gả cho Thẩm Quốc Bân, thì cũng là Lý Quốc Bân, dù sao cũng chạy không thoát thân phận mẹ kế.

Hơn nữa mặc dù Thẩm Quốc Bân nói những lời này không xuôi tai, nhưng cũng là sự thật, người ta là sĩ quan, có kỷ luật, nên đi thì phải đi, cũng không phải cố ý không muốn làm lớn.

Hơn nữa, bọn họ cũng đồng ý thêm lễ hỏi, thêm hai trăm khối so với trước đó, khoảng chừng hai trăm tám, hơn nữa còn chưa tính tiền mua đồng hồ cho Lâm Tuệ.

Lâm Tuệ càng không để ý những thứ này, sống lại một lần cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian kết hôn với Thẩm Quốc Bân, tảng đá lớn trong đầu hoàn toàn rơi xuống mới yên tâm.

"Mẹ, con còn không để ý những cái này, thì mẹ để ý như vậy làm gì. Người hai bên gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm không phải rất tốt sao? Con tán thành." Trương Hồng Anh tức giận đến im lặng: "Thật sự là nuôi rồi cho không người khác, còn chưa lấy chồng cùi chỏ đã hướng ra bên ngoài."

Lại nói trên đường đoàn người nhà họ Thẩm trở về, Thẩm Quốc Bân liền hỏi Thẩm Gia Di, Lâm Tuệ đối với cô bé thế nào, cô bé có thích người mẹ kế này hay không.

Thẩm Gia Di nói thật, nói hết tất cả từ chuyện Lâm Tuệ cho cô bé ăn cái gì, Trương Hồng Anh bảo cô bé gọi mẹ, lời Lâm Tuệ nói rồi đến chuyện cô ta cho cô bé châu chấu bằng trúc.

Ông Thẩm với bà Thẩm nghe xong rất vui vẻ, bà Thẩm nói: "Thấy chưa Tam Oa, mẹ đã nói cái này không sai được mà, con còn không tin, nhất định phải đưa Gia Di tới. Nhưng mà Gia Di, bà bảo con này, chờ cha con lĩnh giấy chứng nhận với người ta, thì con cũng không thể tiếp tục không gọi người ta, phải gọi mẹ nghe không." Thẩm Quốc Bân nghe Thẩm Gia Di nói, thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần đối xử tốt với con bé là được.

Nhưng nghĩ đến bộ váy hôm nay Lâm Tuệ mặc, lông mày lại nhịn không được nhíu lại.

Nhưng ăn mặc quá lố lăng, lộ ra vẻ không đủ đoan trang. Chờ bọn họ kết hôn, hắn phải nói với cô ta về chuyện này mới được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện