Editor: Hannah

“Úi chà, đây chính là Thẩm doanh trưởng kia sao? Dáng vẻ rất đoan chính. Mang nhiều đồ như vậy, ra tay thật hào phóng, họ là muốn đến Lâm gia gặp Lâm Đào đúng không?"

"Nói bừa gì vậy, nhà họ Lâm đổi người, đã sớm đổi thành Lâm Tuệ, đối tượng hiện tại là Lâm Tuệ. Bà không biết rõ mà cứ nói như vậy, nếu như bị bà nội Lâm nghe được, cẩn thận bà ta lại khóc lóc om sòm mắng chửi trước cổng nhà bà đấy." Công lực khóc lóc chửi đổng của bà nội Lâm cũng không tầm thường, người kia bĩu môi, lại có chút không phục.

"Nhưng bà ta sao có thể làm như vậy, đã bàn xong đối tượng giới thiệu cho cô em gái vậy mà còn có thể đổi thành cô chị được? Chắc chỉ có nhà bọn họ mới làm được loại chuyện này, nói ra cũng không ngại mất mặt."

"Có gì mà phải mất mặt? Cái này gọi là phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đều là người một nhà, không phải bà thấy người ta hào phóng, lại là sĩ quan nên ghen tị đấy chứ?"

"Hừ, tôi có cái gì mà phải ghen tị, cho dù hào phóng đến đâu thì không phải cũng là gả qua để làm mẹ kế sao? Ba đứa trẻ, ăn uống ngủ nghỉ cái gì cũng khiến người ta mệt chết, tôi mới không thèm."

"Nhìn xem, đứa bé bên cạnh kia có phải con gái hắn không?"

"Có lẽ vậy, nghe nói có hai đứa con trai một đứa con gái."

"......" Người nhà họ Thẩm đến cổng Lâm gia trong những tiếng bàn luận cực nhỏ của mọi người xung quanh.

Người nhà họ Lâm đang đợi, Lâm Tuệ cố ý đổi bộ váy mới vốn chuẩn bị vì Triệu Dược Tiến. Màu của váy mới rất tôn màu da của cô ta, làm cho cô ta trắng lên một tầng so với bình thường.

Nghe được động tĩnh người nhà họ Thẩm tới, cô ta nhanh chóng chóng đứng lên từ trên giường, ngoảnh mặt nhìn qua cửa sổ.

Cô lập tức chú ý tới một người đàn ông cao lớn đang xách rất nhiều đồ trong tay, lúc này Thẩm Quốc Bân còn trẻ hơn nhiều so với đời trước cô ta nhìn thấy hắn.

Không tính là đặc biệt đẹp, làn da đen nhánh sáng bóng, nhưng bộ dáng coi như đoan chính, chí ít nhìn đứng đắn hơn Triệu Dược Tiến.

Mặc dù nhìn dáng vẻ có chút nghiêm túc, nhưng cô ta biết, Thẩm Quốc Bân là người rất biết đau lòng cho phụ nữ. Chí ít đời trước Lâm Đào gả cho Thẩm Quốc Bân rất hạnh phúc.

Mà người đàn ông này, hiện tại lấy thân phận là đối tượng của cô ta tới gặp cô ta.



Lâm Tuệ nghĩ đến đây, thì không kiềm chế nổi hưng phấn trong lòng.

Ngoài phòng, ba người bà nội Lâm, Trương Hồng Anh, Lâm Thành Sơn tiếp đón bốn người nhà họ Thẩm.

Bà nội Lâm: "Ôi chao, thông gia mọi người tới thì tới, còn khách khí mang nhiều đồ đến làm gì. Đi đường xa như vậy, chắc khát nước rồi, nhanh vào nhà chính ngồi uống cốc nước." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác nhận đồ trên tay cũng không chậm.

"Hồng Anh, con gọi A Tuệ ra đây đi, nói là Quốc Bân tới rồi. Cũng sắp kết hôn đến nơi rồi, không thể xấu hổ như thế được, hai người trẻ tuổi nên ra gặp mặt một lần mới được. Ai u, đây là Gia Di sao? Đã cao như vậy rồi?" Năm nay Thẩm Gia Di mới ba tuổi, sau khi bị bà nội Lâm nhắc đến tên thì tránh sau lưng cha là Thẩm Quốc Bân.

Bà Thẩm ngượng ngùng nói: "Thím, ngày đầu tiên đứa nhỏ này tới cửa, còn có hơi sợ người lạ. Gia Di, gọi bà đi." Thẩm Gia Di mím chặt môi, rụt rè không nói chuyện.

"Được rồi được rồi không sao, trẻ con đều như vậy." Bà nội Lâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Vào thôi ngồi vào đi, lát nữa A Tuệ sẽ ra." Nói thật, vừa nghĩ tới cháu gái mình thương yêu nhất phải gả làm mẹ kế, trong lòng bà ta vẫn có chút không cam lòng. Nếu không phải Lâm Tuệ không thể sinh, thì nói gì bà ta cũng không đồng ý.

Trương Hồng Anh rất nhanh gọi Lâm Tuệ tới.

Lâm Tuệ có chút ngại ngùng cười cười, không cần nhắc nhở liền chào mọi người: "Thím, thúc." Trước đó, người Thẩm gia cũng chỉ nhìn thấy ảnh chụp Lâm Tuệ, lúc này thấy người thật, cũng đều thật hài lòng, liên tục gật đầu.

Thẩm Quốc Bân cũng nhìn Lâm Tuệ, có vẻ Lâm Tuệ bị hắn nhìn thì có chút xấu hổ, cúi đầu cười cười, vẫy tay với Thẩm Gia Di sau lưng Thẩm Quốc Bân: "Gia Di, dì dẫn con đi lấy đồ ăn ngon được không?" Thẩm Gia Di nhìn về phía cha mình.

Thẩm Quốc Bân gật đầu với cô bé.

Thẩm Gia Di liền đi theo Lâm Tuệ.

Hôm nay người nhà họ Thẩm tới cửa để bàn bạc chuyện kết hôn, lễ hỏi, Lâm Tuệ là cô dâu mới không tiện ở đây, cho nên cũng chỉ coi như đi ngang qua sân khấu, cố ý cho hai người trẻ tuổi chạm mặt một lần.

Lâm Tuệ lấy đậu phộng với hạt dưa nhét vào trong túi Thẩm Gia Di, lại đưa cho cô bé bánh hạch đào.

Nhân lúc Thẩm Gia Di đang ăn, ngồi yên nhìn cô bé, vẻ yêu thích lộ rõ trên mặt cô ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện