Nhìn Chu Tú Tú đi tới trước mặt mình, mi tâm của Trương Liên Hoa nhảy vài cái.
Trước đây để con trai mình lấy người phụ nữ này là ý kiến riêng của Trương Liên Hoa.
Khi đó thấy cô ngoan ngoãn, gia cảnh lại nghèo, dễ bắt nạt, nên không nghĩ nhiều mới đồng ý lời bà mai giới thiệu. Nhưng không ngờ khi rước người phụ nữ này về nhà, đuôi của cô ta mới dần dần hiện ra.
Cô không kính trọng người già, không yêu thương trẻ nhỏ, lại hoa tâm, ỷ vào khuôn mặt mà trêu ghẹo khắp nơi, đi đâu cũng quyến rũ mọi người, khiến những lão già trong làng ai cũng thèm nhỏ dãi.
Trương Liên Hoa hận không thể đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng con trai mình cũng vừa mất không được bao lâu, giờ lại đuổi cô ta ra khỏi nhà, cũng không được ổn cho lắm.
Trương Liên Hoa vô cùng sĩ diện, sẽ không bao giờ giờ để ý đến suy nghĩ của con gái và con rể, bà ta sẽ không để chuyện trong nhà lan truyền ra bên ngoài.
Im lặng hồi lâu, Trương Liên Hoa mắng: “Gia đình có điều kiện gì, để cô lãng phí trứng gà như thế này? Cả nhà chín miệng ăn, ai cũng lãng phí đồ ăn như cô thì sao có thể chịu đựng được đến mùa thu hoạch?”
Trương Liên Hoa trầm mặt, vừa mở miệng đã nói liên tục.
Tuy nhiên Bùi Nhị Xuân cảm thấy lời nói của bà ta chưa đủ cay nghiệt, nên nói tiếp: “Tôi biết gia cảnh cô nghèo khó, gả đã vào đây như gả chỗ vàng, nhưng đừng có như tám kiếp chưa ăn trứng vậy. Ăn lương thực của nhà người khác như đói lâu năm vậy, sao không nhờ người nhà mẹ đẻ cô giúp đỡ một chút?”
Bùi Nhị Xuân nhướng mày, môi mỏng phun ra những lời nói sắc bén.
Bùi Nhị Xuân biết cô tự ti nhất là gia cảnh nhà mẹ đẻ nên luôn dùng những lời lẽ như vậy để đối phó cô. Chỉ cần nghe những lời này thì Chu Tú Tú sẽ đỏ mặt xấu hổ, hận không thể tìm một khe hở ở dưới đất chui vào.
Nhưng không nghĩ tới, bây giờ Chu Chú Tú chỉ nhìn mỉm cười với chị ta, trong đôi mắt long lanh còn lộ rõ ý trêu tức.
“Chỗ vàng đâu rồi, chỉ ăn có hai quả trứng mà cả nhà đều kéo nhau ra trách mắng? Chị cả, chị còn tưởng rằng mình đang sống ở mấy năm về trước nhỉ?”
Khi lão Bùi còn sống, ngôi nhà này quả thật cũng có mặt mũi, nhưng đó là chuyện của 20 năm trước! Sau này, ngày chồng của nguyên chủ tham gia nhập ngũ, trong sách nói anh ta biểu hiện tốt, ở trong quân đội giữ chức vị quan trọng, tiền gửi về đủ lo cho gia đình, cuộc sống mới dần khá lên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chồng của nguyên chủ không còn nữa, hiện tại cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mà sống, cũng không biết cảm giác vượt trội của Bùi Nhị Xuân từ đâu tới.
Ánh mắt lãnh đạm của Chu Tú Tú đảo qua Bùi Nhị Xuân, rơi vào mặt của Đổng Hòa Bình.
Hai người này chưa từng thấy em dâu lộ ra vẻ mặt như vậy, tim run lên, biểu tình hơi cứng đờ.
Chu Tú Tú thu hồi tầm mắt lại.
Cô lười tính toán với Bùi Nhị Xuân, bởi vì dựa vào tình tiết trong sách mà nói, chị ta tuy miệng thâm độc, nhưng tâm lại không độc, thâm độc là một người khác.
Lại nói tiếp,Trương Liên Hoa chọn người con rể này không khác gì dẫn sói vào nhà.
Không lâu sau, trong nhà sẽ có rắc rối kéo tới.
Lời cô nói như ghim vào tim Trương Liên Hoa, bà ta chửi ầm lên: “Nếu như cô ghét bỏ cái nhà này thì nhanh nhẹn thu dọn quần áo cút ra ngoài! Trước khi đi đem hai quả trứng gà của tôi nhổ ra, cho chó còn biết sủa hai lần, cô thì hay rồi, ăn xong liền trở mặt!”
Chu Tú Tú cũng bị nhà này chọc tức đến nở nụ cười.
Chỉ có hai quả trứng gà, có cần đến mức như vậy không? Tiểu Niên bị dọa sợ đến mức co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói rằng: “Bà ơi, mẹ không có ăn trứng gà, mà là con ăn.”
Trương Liên Hoa sửng sốt, cùng Bùi Nhị Xuân liếc nhìn nhau.
Trước đây để con trai mình lấy người phụ nữ này là ý kiến riêng của Trương Liên Hoa.
Khi đó thấy cô ngoan ngoãn, gia cảnh lại nghèo, dễ bắt nạt, nên không nghĩ nhiều mới đồng ý lời bà mai giới thiệu. Nhưng không ngờ khi rước người phụ nữ này về nhà, đuôi của cô ta mới dần dần hiện ra.
Cô không kính trọng người già, không yêu thương trẻ nhỏ, lại hoa tâm, ỷ vào khuôn mặt mà trêu ghẹo khắp nơi, đi đâu cũng quyến rũ mọi người, khiến những lão già trong làng ai cũng thèm nhỏ dãi.
Trương Liên Hoa hận không thể đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng con trai mình cũng vừa mất không được bao lâu, giờ lại đuổi cô ta ra khỏi nhà, cũng không được ổn cho lắm.
Trương Liên Hoa vô cùng sĩ diện, sẽ không bao giờ giờ để ý đến suy nghĩ của con gái và con rể, bà ta sẽ không để chuyện trong nhà lan truyền ra bên ngoài.
Im lặng hồi lâu, Trương Liên Hoa mắng: “Gia đình có điều kiện gì, để cô lãng phí trứng gà như thế này? Cả nhà chín miệng ăn, ai cũng lãng phí đồ ăn như cô thì sao có thể chịu đựng được đến mùa thu hoạch?”
Trương Liên Hoa trầm mặt, vừa mở miệng đã nói liên tục.
Tuy nhiên Bùi Nhị Xuân cảm thấy lời nói của bà ta chưa đủ cay nghiệt, nên nói tiếp: “Tôi biết gia cảnh cô nghèo khó, gả đã vào đây như gả chỗ vàng, nhưng đừng có như tám kiếp chưa ăn trứng vậy. Ăn lương thực của nhà người khác như đói lâu năm vậy, sao không nhờ người nhà mẹ đẻ cô giúp đỡ một chút?”
Bùi Nhị Xuân nhướng mày, môi mỏng phun ra những lời nói sắc bén.
Bùi Nhị Xuân biết cô tự ti nhất là gia cảnh nhà mẹ đẻ nên luôn dùng những lời lẽ như vậy để đối phó cô. Chỉ cần nghe những lời này thì Chu Tú Tú sẽ đỏ mặt xấu hổ, hận không thể tìm một khe hở ở dưới đất chui vào.
Nhưng không nghĩ tới, bây giờ Chu Chú Tú chỉ nhìn mỉm cười với chị ta, trong đôi mắt long lanh còn lộ rõ ý trêu tức.
“Chỗ vàng đâu rồi, chỉ ăn có hai quả trứng mà cả nhà đều kéo nhau ra trách mắng? Chị cả, chị còn tưởng rằng mình đang sống ở mấy năm về trước nhỉ?”
Khi lão Bùi còn sống, ngôi nhà này quả thật cũng có mặt mũi, nhưng đó là chuyện của 20 năm trước! Sau này, ngày chồng của nguyên chủ tham gia nhập ngũ, trong sách nói anh ta biểu hiện tốt, ở trong quân đội giữ chức vị quan trọng, tiền gửi về đủ lo cho gia đình, cuộc sống mới dần khá lên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chồng của nguyên chủ không còn nữa, hiện tại cả nhà phải thắt lưng buộc bụng mà sống, cũng không biết cảm giác vượt trội của Bùi Nhị Xuân từ đâu tới.
Ánh mắt lãnh đạm của Chu Tú Tú đảo qua Bùi Nhị Xuân, rơi vào mặt của Đổng Hòa Bình.
Hai người này chưa từng thấy em dâu lộ ra vẻ mặt như vậy, tim run lên, biểu tình hơi cứng đờ.
Chu Tú Tú thu hồi tầm mắt lại.
Cô lười tính toán với Bùi Nhị Xuân, bởi vì dựa vào tình tiết trong sách mà nói, chị ta tuy miệng thâm độc, nhưng tâm lại không độc, thâm độc là một người khác.
Lại nói tiếp,Trương Liên Hoa chọn người con rể này không khác gì dẫn sói vào nhà.
Không lâu sau, trong nhà sẽ có rắc rối kéo tới.
Lời cô nói như ghim vào tim Trương Liên Hoa, bà ta chửi ầm lên: “Nếu như cô ghét bỏ cái nhà này thì nhanh nhẹn thu dọn quần áo cút ra ngoài! Trước khi đi đem hai quả trứng gà của tôi nhổ ra, cho chó còn biết sủa hai lần, cô thì hay rồi, ăn xong liền trở mặt!”
Chu Tú Tú cũng bị nhà này chọc tức đến nở nụ cười.
Chỉ có hai quả trứng gà, có cần đến mức như vậy không? Tiểu Niên bị dọa sợ đến mức co rúm lại, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, nhưng vẫn lấy hết dũng khí, nhẹ giọng nói rằng: “Bà ơi, mẹ không có ăn trứng gà, mà là con ăn.”
Trương Liên Hoa sửng sốt, cùng Bùi Nhị Xuân liếc nhìn nhau.
Danh sách chương