Bùi Nhị Xuân giễu cợt: “Chu Tú Tú, cô cũng có thể như vậy sa, mười dặm xung quanh người nào mà không biết cô đối xử không tốt với con trẻ? Hiện tại ăn trộm trứng gà liền đem con mình ra chịu tội thay?”
Chị ta nói vừa dứt lời, Tiểu Uyển cũng rụt rè nói: “Cô ơi, con cũng có ăn.”
Sắc mặt của Bùi Nhị Xuân trầm xuống, muốn mắng hai đứa bọn chúng lắm mồm.
Chu Tú Tú cau mày, đem Tiểu Niên với Tiểu Uyển che ra sau lưng.
Nói về cãi nhau thì cô chưa bao giờ chịu thua, dù sao trước khi xuyên qua cô còn tham gia vào nhóm “Thắng mọi mặt trận”, chỉ cần cãi nhau, chắc chắn sẽ chiến thắng.
Nhưng vào lúc này, cô nhạy bén cảm giác được hai đứa trẻ đang hoảng sợ đến đổ mồ hôi vì chuyện tranh cãi này, trông chúng rất khẩn trương.
Không thể thể cãi nhau trước mặt tụi nhỏ được.
Đúng lúc lúc này, một đứa trẻ ước chừng sáu bảy tuổi chạy nghênh ngang vào nhà.
Cô liền gọi thử đứa trẻ: "Đại Phi?"
Đại Phi khó hiểu nhìn cô, hất hất cằm lên: “Gọi tôi có chuyện gì?”
Chu Tú Tú xác định đây là con của Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình.
Đứa trẻ trước mặt này tóc ngắn, bị nuôi đến mũm mĩm, nhưng thật ra lại rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngũ quan thô cứng giống cha mẹ.
“Đại Phi, ngày hôm nay con đã ăn sáng món gì?” Chu Tú Tú hỏi.
Bùi Nhị Xuân biến sắc, vừa muốn ngăn lại thì con trai chị ta đã lên tiếng: “Súp trứng.”
Chu Tú Tú cười một tiếng: “Vậy tối hôm qua ăn cái gì?”
“Rau hẹ xào với trứng gà.” Đại Phi thành thật nói.
Bùi Nhị Xuân xấu hổ, tiểu tử thối này, đã dặn nó phải giữ bí mật chuyện ăn trứng, tại sao bây giờ lại khai ra? Chu Tú Tú vui vẻ, nói với Bùi Nhị Xuân rằng: “Con trai của chị thì được ăn ngon, còn con của tôi không được ăn, lại gầy như que củi, dựa vào cái gì chứ?”
Bùi Nhị Xuân giật giật khóe miệng một cái: “Bình thường cô đối bọn nhỏ không tốt, giả bộ cái gì?”
Sau khi nghe những lời nói của chị ta, Tiểu Niên cùng Tiểu Uyển hai đứa trẻ cùng nhau cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày mình.
Chu Tú Tú nắm chặt tay bọn trẻ hơn một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Trương Liên Hoa: “Bà nội đứa nhỏ, hai người đứa trẻ đều họ Bùi, đều là cốt nhục của con trai mẹ. Bình thường mẹ không yêu thương chúng thì thôi, lại không tốt với bọn chúng, xứng đáng với cha bọn nhỏ sao?”
Mặt Trương Liên Hoa đen như than, tức đến mức không nói được câu nào.
Một lúc sau, bà ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nhị Xuân, sao các con lại ăn nhiều trứng gà như vậy?”
Bùi Nhị Xuân vội ho một tiếng, cổ họng khàn khàn, không ngừng nuốt nước bọt.
Sắc mặt Đổng Hòa Bình cũng tối sầm lại, bình thường Trương Liên Hoa đưa chìa khóa phòng bếp cho Bùi Nhị Xuân quản. Bùi Nhị Xuân sẽ thường đem trứng gà cho con trai ăn, giữ lại một phần ba trứng còn lại sau đó lấy thêm nước trộn lẫn vào cho Trương Liên Hoa ăn, mỹ danh là cho mẹ bồi bổ cơ thể, nhưng trên thực tế, tất cả tâm niệm đều nằm ở con trai chị ta.
Hiện tại lại bị Chu Tú Tú vạch trần, làm sao ăn nói với Trương Liên Hoa được?
Chu Tú Tú cười càng vui vẻ hơn, hé ra khuôn mặt tinh xảo đầy nét nghịch ngợm: "Bà nội sắp nhỏ, mẹ bị lừa rồi."
Trương Liên Hoa bị lời trêu chọc của Chu Tú Tú ngăn chặn, ngực cảm thấy khó thở, nhưng vẫn cứng cổ, mạnh miệng nói: “Đại Phi cũng là cháu của nhà họ Bùi, tôi cho nó ăn trứng gà không được sao?”
“Mẹ xác định Đại Phi họ Bùi sao?” Chu Tú Tú cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Đổng Hòa Bình: "Đừng quên cha nó họ Đổng."
Mí mắt Đổng Hòa Bình nhảy lên.
Trước đây đã cam kết, nếu anh ta ở rể nhà họ Bùi thì sau này sinh con thì đứa trẻ đó phải theo họ của Bùi Nhị Xuân.
Nhưng anh ta đường đường là đại nam nhân, làm sao có thể chịu được chuyện này?
Đổng Hòa Bình một bụng suy tính, khi Bùi Nhị Xuân mang thai, anh ta cả ngày thổi gió bên tai chị ta, cuối cùng hai bên hợp lại, lúc điền hộ khẩu để Đại Phi theo họ Đồng của cha mình.
Chị ta nói vừa dứt lời, Tiểu Uyển cũng rụt rè nói: “Cô ơi, con cũng có ăn.”
Sắc mặt của Bùi Nhị Xuân trầm xuống, muốn mắng hai đứa bọn chúng lắm mồm.
Chu Tú Tú cau mày, đem Tiểu Niên với Tiểu Uyển che ra sau lưng.
Nói về cãi nhau thì cô chưa bao giờ chịu thua, dù sao trước khi xuyên qua cô còn tham gia vào nhóm “Thắng mọi mặt trận”, chỉ cần cãi nhau, chắc chắn sẽ chiến thắng.
Nhưng vào lúc này, cô nhạy bén cảm giác được hai đứa trẻ đang hoảng sợ đến đổ mồ hôi vì chuyện tranh cãi này, trông chúng rất khẩn trương.
Không thể thể cãi nhau trước mặt tụi nhỏ được.
Đúng lúc lúc này, một đứa trẻ ước chừng sáu bảy tuổi chạy nghênh ngang vào nhà.
Cô liền gọi thử đứa trẻ: "Đại Phi?"
Đại Phi khó hiểu nhìn cô, hất hất cằm lên: “Gọi tôi có chuyện gì?”
Chu Tú Tú xác định đây là con của Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình.
Đứa trẻ trước mặt này tóc ngắn, bị nuôi đến mũm mĩm, nhưng thật ra lại rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngũ quan thô cứng giống cha mẹ.
“Đại Phi, ngày hôm nay con đã ăn sáng món gì?” Chu Tú Tú hỏi.
Bùi Nhị Xuân biến sắc, vừa muốn ngăn lại thì con trai chị ta đã lên tiếng: “Súp trứng.”
Chu Tú Tú cười một tiếng: “Vậy tối hôm qua ăn cái gì?”
“Rau hẹ xào với trứng gà.” Đại Phi thành thật nói.
Bùi Nhị Xuân xấu hổ, tiểu tử thối này, đã dặn nó phải giữ bí mật chuyện ăn trứng, tại sao bây giờ lại khai ra? Chu Tú Tú vui vẻ, nói với Bùi Nhị Xuân rằng: “Con trai của chị thì được ăn ngon, còn con của tôi không được ăn, lại gầy như que củi, dựa vào cái gì chứ?”
Bùi Nhị Xuân giật giật khóe miệng một cái: “Bình thường cô đối bọn nhỏ không tốt, giả bộ cái gì?”
Sau khi nghe những lời nói của chị ta, Tiểu Niên cùng Tiểu Uyển hai đứa trẻ cùng nhau cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày mình.
Chu Tú Tú nắm chặt tay bọn trẻ hơn một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Trương Liên Hoa: “Bà nội đứa nhỏ, hai người đứa trẻ đều họ Bùi, đều là cốt nhục của con trai mẹ. Bình thường mẹ không yêu thương chúng thì thôi, lại không tốt với bọn chúng, xứng đáng với cha bọn nhỏ sao?”
Mặt Trương Liên Hoa đen như than, tức đến mức không nói được câu nào.
Một lúc sau, bà ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nhị Xuân, sao các con lại ăn nhiều trứng gà như vậy?”
Bùi Nhị Xuân vội ho một tiếng, cổ họng khàn khàn, không ngừng nuốt nước bọt.
Sắc mặt Đổng Hòa Bình cũng tối sầm lại, bình thường Trương Liên Hoa đưa chìa khóa phòng bếp cho Bùi Nhị Xuân quản. Bùi Nhị Xuân sẽ thường đem trứng gà cho con trai ăn, giữ lại một phần ba trứng còn lại sau đó lấy thêm nước trộn lẫn vào cho Trương Liên Hoa ăn, mỹ danh là cho mẹ bồi bổ cơ thể, nhưng trên thực tế, tất cả tâm niệm đều nằm ở con trai chị ta.
Hiện tại lại bị Chu Tú Tú vạch trần, làm sao ăn nói với Trương Liên Hoa được?
Chu Tú Tú cười càng vui vẻ hơn, hé ra khuôn mặt tinh xảo đầy nét nghịch ngợm: "Bà nội sắp nhỏ, mẹ bị lừa rồi."
Trương Liên Hoa bị lời trêu chọc của Chu Tú Tú ngăn chặn, ngực cảm thấy khó thở, nhưng vẫn cứng cổ, mạnh miệng nói: “Đại Phi cũng là cháu của nhà họ Bùi, tôi cho nó ăn trứng gà không được sao?”
“Mẹ xác định Đại Phi họ Bùi sao?” Chu Tú Tú cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Đổng Hòa Bình: "Đừng quên cha nó họ Đổng."
Mí mắt Đổng Hòa Bình nhảy lên.
Trước đây đã cam kết, nếu anh ta ở rể nhà họ Bùi thì sau này sinh con thì đứa trẻ đó phải theo họ của Bùi Nhị Xuân.
Nhưng anh ta đường đường là đại nam nhân, làm sao có thể chịu được chuyện này?
Đổng Hòa Bình một bụng suy tính, khi Bùi Nhị Xuân mang thai, anh ta cả ngày thổi gió bên tai chị ta, cuối cùng hai bên hợp lại, lúc điền hộ khẩu để Đại Phi theo họ Đồng của cha mình.
Danh sách chương