“Không sao, con đã tách ra khỏi nhà họ từ sớm, cho nên mọi người cũng sẽ không hỏi đến chuyện của con, hơn nữa họ chỉ cần con đối xử tốt với ba đứa bé là được. Trước kia con phá của như vậy, họ cũng không hỏi tới, bây giờ con đã trở nên tốt hơn thì họ càng không nói gì.”
Như Lan thấy mọi người đều lo lắng như vậy nên đã nói tình hình của mình cho mọi người nghe.
“Cha mẹ, bây giờ cuộc sống của mọi người không được tốt lắm, còn con có ba của mấy đứa nhỏ đưa tiền lương mỗi tháng, dư dả nuôi sống mấy mẹ con, trước kia con tiêu xài tùy tiện, sau này sẽ không vậy nữa, cho nên mọi người đừng sợ cuộc sống của chúng con không tốt.”
Sau đó lại sợ mọi người không tin, cô nói với Đại Bảo Nhị Bảo: “Nói cho ông ngoại bà ngoại và mọi người ngày thường chúng ta ăn gì.”
Hai cậu bé vô cùng hào hứng, cái miệng nhỏ blah blah huyên thuyên không ngừng, Trình Như Lan bội phục khả năng nói chuyện của hai đứa nhỏ.
Mà mọi người nghe được từ miệng của các cậu bé biết được mỗi ngày cuộc sống của họ tốt như vậy, hàng ngày ăn thịt sườn, ăn gạo trắng, nhà ai có thể có cuộc sống tốt như họ nữa.
Trình Như Bình cũng rất ganh tị, biến thành một con quỷ chanh chua, trước kia cô ấy không hề ngưỡng mộ cuộc sống của người khác chút nào, cô ấy cảm thấy cô ấy là chủ nhà, chồng và mẹ chồng nghe lời cô ấy, tuy rằng có chút khổ chút cực cũng không sao, nhưng bây giờ nghe thấy cuộc sống của nhà em ba đúng là khiến người khác thật ghen tị nha! Mà cha Trình, mẹ Trình và em trai Như Lan cũng bị cuộc sống quá tốt của họ làm cho ngây người, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi, họ đều giãy giụa trong cơm áo gạo tiền, mà cuộc sống của người này thật là.
Trình Như Bình ghen tị nói: “Mọi người nhìn đi cuộc sống của em ba thật là tốt, lại không cần phải xuống ruộng làm việc giống như chúng ta, cha mẹ mọi người mau nhận đi! Những thứ này đối với em ba mà nói, không đáng là gì đối với người ta đâu!”
Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của cô thứ hai và cô thứ ba, hai ông bà mới nhận lấy những thứ đó.
Chỉ một chút, mấy đứa con của Trình Như Bình cũng chạy đến, nhà cô ấy có bốn đứa con, đứa cả là con trai, hiện đã 10 tuổi, dưới có hai em gái, một em trai, em gái nhỏ nhất mới hơn một tuổi, còn chưa lớn bằng Tam Bảo, hiện đang được anh cả ẵm!
Mấy đứa con chạy đến đó, liền gọi: “Mẹ, cậu út, ông ngoại bà ngoại!” Thật sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Đây là dì con, gọi dì đi!” Trình Như Bình nhìn thấy bọn nhỏ không dám gọi Trình Như Lan, nên dạy chúng kêu.
“Ngoan, kêu dì, dì cho các con đồ ăn ngon!” Trình Như Lan nhìn mấy đứa trẻ vừa gầy vừa bé nhỏ, trong lòng thương xót, nhẹ giọng dịu dàng nói.
Nhìn thấy dì lần này dịu dàng như vậy, không giống người khiến người ta sợ hãi như ngày xưa tí nào, cậu cả gọi một tiếng trước tiên: “Dì út!”.
Nhìn thấy anh trai ngoan ngoãn kêu, hai đứa trẻ khác cũng kêu theo một tiếng dì.
Trình Như Lan phân bánh quy và kẹo trên bàn cho mấy đứa nhỏ, mỗi đứa hai cái bánh một viên kẹo.
Sau đó Trình Như Lan lại cho ba đứa Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo mỗi đứa hai cái bánh quy.
“Đi, cậu út đưa tụi con ra ngoài chơi nha! Đi cùng cậu út nào!” Trình Hải Quân nhận lấy Tam Bảo trong lòng mẹ Trình, dẫn mấy đứa cháu ra ngoài chơi.
Tụi nhỏ này đều thích cậu út, vừa nghe cậu út nói như vậy, lon ton chạy nhanh theo, sợ bị bỏ lại.
Như Lan thấy mọi người đều lo lắng như vậy nên đã nói tình hình của mình cho mọi người nghe.
“Cha mẹ, bây giờ cuộc sống của mọi người không được tốt lắm, còn con có ba của mấy đứa nhỏ đưa tiền lương mỗi tháng, dư dả nuôi sống mấy mẹ con, trước kia con tiêu xài tùy tiện, sau này sẽ không vậy nữa, cho nên mọi người đừng sợ cuộc sống của chúng con không tốt.”
Sau đó lại sợ mọi người không tin, cô nói với Đại Bảo Nhị Bảo: “Nói cho ông ngoại bà ngoại và mọi người ngày thường chúng ta ăn gì.”
Hai cậu bé vô cùng hào hứng, cái miệng nhỏ blah blah huyên thuyên không ngừng, Trình Như Lan bội phục khả năng nói chuyện của hai đứa nhỏ.
Mà mọi người nghe được từ miệng của các cậu bé biết được mỗi ngày cuộc sống của họ tốt như vậy, hàng ngày ăn thịt sườn, ăn gạo trắng, nhà ai có thể có cuộc sống tốt như họ nữa.
Trình Như Bình cũng rất ganh tị, biến thành một con quỷ chanh chua, trước kia cô ấy không hề ngưỡng mộ cuộc sống của người khác chút nào, cô ấy cảm thấy cô ấy là chủ nhà, chồng và mẹ chồng nghe lời cô ấy, tuy rằng có chút khổ chút cực cũng không sao, nhưng bây giờ nghe thấy cuộc sống của nhà em ba đúng là khiến người khác thật ghen tị nha! Mà cha Trình, mẹ Trình và em trai Như Lan cũng bị cuộc sống quá tốt của họ làm cho ngây người, đây đúng là không thể tưởng tượng nổi, họ đều giãy giụa trong cơm áo gạo tiền, mà cuộc sống của người này thật là.
Trình Như Bình ghen tị nói: “Mọi người nhìn đi cuộc sống của em ba thật là tốt, lại không cần phải xuống ruộng làm việc giống như chúng ta, cha mẹ mọi người mau nhận đi! Những thứ này đối với em ba mà nói, không đáng là gì đối với người ta đâu!”
Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của cô thứ hai và cô thứ ba, hai ông bà mới nhận lấy những thứ đó.
Chỉ một chút, mấy đứa con của Trình Như Bình cũng chạy đến, nhà cô ấy có bốn đứa con, đứa cả là con trai, hiện đã 10 tuổi, dưới có hai em gái, một em trai, em gái nhỏ nhất mới hơn một tuổi, còn chưa lớn bằng Tam Bảo, hiện đang được anh cả ẵm!
Mấy đứa con chạy đến đó, liền gọi: “Mẹ, cậu út, ông ngoại bà ngoại!” Thật sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Đây là dì con, gọi dì đi!” Trình Như Bình nhìn thấy bọn nhỏ không dám gọi Trình Như Lan, nên dạy chúng kêu.
“Ngoan, kêu dì, dì cho các con đồ ăn ngon!” Trình Như Lan nhìn mấy đứa trẻ vừa gầy vừa bé nhỏ, trong lòng thương xót, nhẹ giọng dịu dàng nói.
Nhìn thấy dì lần này dịu dàng như vậy, không giống người khiến người ta sợ hãi như ngày xưa tí nào, cậu cả gọi một tiếng trước tiên: “Dì út!”.
Nhìn thấy anh trai ngoan ngoãn kêu, hai đứa trẻ khác cũng kêu theo một tiếng dì.
Trình Như Lan phân bánh quy và kẹo trên bàn cho mấy đứa nhỏ, mỗi đứa hai cái bánh một viên kẹo.
Sau đó Trình Như Lan lại cho ba đứa Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo mỗi đứa hai cái bánh quy.
“Đi, cậu út đưa tụi con ra ngoài chơi nha! Đi cùng cậu út nào!” Trình Hải Quân nhận lấy Tam Bảo trong lòng mẹ Trình, dẫn mấy đứa cháu ra ngoài chơi.
Tụi nhỏ này đều thích cậu út, vừa nghe cậu út nói như vậy, lon ton chạy nhanh theo, sợ bị bỏ lại.
Danh sách chương