“Chị hai, em biết trước kia em có tiếng xấu khó nghe, làm liên lụy đến mọi người, nhưng bây giờ em đã nghĩ thông suốt, sau này sẽ sống thật đàng hoàng, sẽ không tiếp tục giống như trước kia nữa.” Trình Như Lan biết những gì cô ấy nói đều là sự thật, cũng không tức giận, ngược lại nói với cô ấy một cách chân thành.

“Hôm nay em uống lộn thuốc sao? Nói ra những lời này, em vẫn là Trình Như Lan mà chị biết chứ?”

Trình Như Bình nghe thấy cô nói như vậy, cảm thấy ngạc nhiên một hồi, đây không phải là lời mà em ba vừa ngu xuẩn vừa ích kỷ kia có thể nói ra, nếu không phải người trước mặt cô ấy này giống em ba như đúc thì cô ấy còn cho rằng em ba đã bị tráo đổi.

Trong lòng Trình Như Lan giật mình, nhưng nghĩ đến việc cô đã tìm được lý do tốt cho việc thay đổi, chuyện vượt qua một trận sống chết mà hiểu thấu mọi thứ cũng là chuyện rất bình thường, huống hồ ba Trình, mẹ Trình đều đã tin.

Mẹ Trình thấy cô con gái thứ hai có quá nhiều điều không hài lòng với cô con gái thứ ba như vậy, mới thuật lại một lần những lời Như Lan vừa nói lúc nãy ra.

Trình Như Bình vẫn không tin lắm, nhưng nhìn em gái trước mặt khác một trời một vực với lúc trước thì trong lòng cũng hơi tin tin.

Tuy là trước kia Trình Như Lan có khuôn mặt khá xinh, nhưng mặt cô hiện đầy sự độc ác và tham lam.

Nhưng bây giờ ánh mắt Trình Như Lan sáng trong rõ ràng, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng, cả người giống một đóa hoa lan dịu dàng lay động lòng người.

Thật sự không thể tưởng tượng nổi, khí chất một người có thể thay đổi một trời một vực như vậy hay sao, nhưng khi nghe mẹ Trình nói xong, Trình Như Bình nghĩ chỉ có trải qua sống chết nên cô mới có thể thay đổi như vậy.



“Hừ, hy vọng em vẫn luôn như vậy, nếu không sau này chị vẫn sẽ mắng em.” Chị hai Trình mạnh miệng nói.

Mẹ Trình biết chị hai Trình là người miệng dao găm tâm đậu hủ, thật ra trước kia cô ấy đối xử với người em gái này chỉ hận sắt không thành thép, cảm thấy cuộc sống của Trình Như Lan quá tốt như vậy mà một hai phải làm đến nỗi không chỉ khiến người nhà chồng chán ghét, mà đến gia đình nhà mẹ đẻ cũng vô cùng thất vọng đối với Trình Như Lan.

Bây giờ cô đã trở nên tốt hơn, thật ra trong lòng Trình Như Bình cũng vui vẻ, nhưng mà không thể xuống nước được, rốt cuộc cũng là cô ấy mới vừa mắng chửi Trình Như Lan cả buổi.

Nhưng Trình Như Lan cũng không tính toán, trước kia đúng là nguyên chủ có điều không đúng, cô ấy mắng cũng đúng, hơn nữa cô biết tính tình chị hai của nguyên chủ không xấu, không phải là người quá mức gì.

“Mấy thứ này từ đâu ra vậy, nhiều quá?” Trình Như Bình nhìn thấy trên bàn để nhiều đồ ăn như vậy, còn có thịt thì cũng sợ ngây người.

Sau khi biết em ba mang đến đây thì cô ấy cũng bị hành động của cô làm cho sợ ngây người, nhiều thứ tốt như vậy, em ba thật đúng là hào phóng.

“Em ba, em mang nhiều thứ về nhà mẹ đẻ như vậy, nhà chồng em có ý kiến gì với em không?” Lúc này, Trình Như Bình lại lo lắng cho cô hỏi.

“Đúng vậy, Lan Tử, con không cần mang thứ gì về nhà, chỉ cần các chị em con có cuộc sống tốt đẹp, mẹ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Mẹ Trình cũng nói theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện