(23) Chỗ tốt
Edit: icedcoffee0011
Dận Chân vốn đang nằm trên giường, bên dưới thân là mỹ thiếp Đồng Giai thị, nàng mềm mại, trước sau như một ôn nhu.
Bọn họ cùng nhau đánh đàn, cùng nhau vẽ tranh, ở bên cạnh Đồng Giai thị ôn nhu như nước, Dận Chân quên đi thô tục đanh đá Mạnh Hinh, Đồng Giai thị dịu dàng nhu thuận mới đáng để hắn đặt trong mắt.
Nghe hạ nhân bẩm báo xong, Dận Chân mất đi hứng thú vốn có, xoay người từ trên người Đồng Giai thị đi xuống, trong mắt Đồng Giai thị xẹt qua vài phần mất mát.
Ánh nến đỏ rực xuyên thấu qua màn che, trong góc giường, Đồng Giai thị che dấu mấy cái túi tiền mang theo hương khí, hơn nữa trên giường còn rải cánh hoa đỏ tươi như máu, vì hôm nay nàng đã chuẩn bị thật lâu, chính là muốn cùng Dận Chân tận hưởng tình thú tối cao, thụ thai.
Mọi chuyện vốn đang tiến hành thuận lợi, cố tình Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh lại phá bĩnh nàng, muốn gặp được cơ hội tốt như hôm nay là cực kỳ khó khăn.
Đồng Giai thị nằm thẳng trên giường, bị Dận Chân khơi mào tình cảm mãnh liệt mà không được thỏa mãn, nàng chậm rãi đứng dậy, khép lại áo sam ở trên người, đôi tay từ sau lưng vòng lấy Dận Chân, gương mặt phấn nộn nõn nà dán ở phía sau lưng hắn thổi khí như lan:
– Gia.
Mềm mại đến mị người, Dận Chân trong nháy mắt nhiệt huyết vọt tới, hận không thể đem người phía sau lại lần nữa đè ở dưới thân, Dận Chân tay đặt trên mu bàn tay nàng, chẳng mấy chốc kéo nàng ra.
Trong giọng nói tràn đầy áp lực,
– Hầu hạ gia mặc xiêm y.
Đồng Giai thị cúi đầu, bên môi câu ra một mạt tự giễu, chờ nàng đem áo ra, khuôn mặt đã khôi phục ôn nhu giống như ngày thường, hầu hạ Dận Chân cài áo đeo thắt lưng, thiện giải nhân ý nói:
– Không biết Tây Lâm Giác La khanh khách có bị thương hay không, trong phủ thế mà lại xảy ra chuyện như vậy, thiếp cũng vô cùng sợ hãi.
Nhận thấy được bực bội giữa mày Dận Chân, Đồng Giai thị ôn nhu nói tiếp:
– Gia đừng trách Tây Lâm Giác La muội muội, nàng ít đọc sách, ngài không thể trông cậy vào nàng giống như tú nữ gia đình đứng đắn bồi dưỡng nên, thiếp thấy với thân thế Tây Lâm Giác La muội muội, nàng có thể như hiện tại đã xem như tốt, cô nương không có mẹ dạy, người bình thường cũng sẽ chẳng cưới con dâu như vậy.
– Muội muội trong phủ có tính cách tư thái khác nhau mới tốt, đỡ gia xem mãi một người đâm ra chán ghét.
Đồng Giai thị đem mũ đưa cho Dận Chân, trong giọng nói khó tránh khỏi mang theo một chút ghen tuông, ai gặp phải việc này sắc mặt cũng chẳng tốt nổi.
Dận Chân nâng cằm Đồng Giai thị, ngón cái ấn trên môi nàng,
– Gia sẽ không bao giờ chán biểu muội, nàng không giống bọn họ.
Đồng Giai thị ngẩng gương mặt tươi cười, nhìn Dận Chân, nói hay lắm, có cái gì không giống nhau? Không phải đều là thê thiếp của Dận Chân? Các nàng rốt cuộc ai hơn ai được mấy phần? Nàng bồi Dận Chân đi đến sân của Ô Lạp Na Lạp thị, đối với Tây Lâm Giác La thị có thể túm Dận Chân từ trong phòng nàng, nàng nhiều có vài phần tò mò.
Bọn họ còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Mạnh Hinh khóc, sắc mặt Dận Chân càng âm trầm thêm vài phần, cất bước đi vào trong phòng.
Đồng Giai thị nhìn thấy Mạnh Hinh quỳ thỉnh an,
– Thỉnh an chủ tử gia.
– Thỉnh an Đồng giai trắc phúc tấn.
Nàng khóc đôi mắt sưng đỏ, động tác thỉnh an không thấy một chút trúc trắc, trước sau như một khiêm tốn có lễ nghĩa.
Mạnh Hinh không nghĩ tới Đồng Giai thị cũng tới, tất cung tất kính hành lễ xong, dập đầu với Dận Chân khóc lóc kể lể:
– Nô tỳ thiếu chút nữa không được thấy chủ tử gia! Nếu không gặp được ngài, nô tỳ chết cũng không nhắm nổi con mắt, ngài đối với nô tỳ rất quan trọng, rất quan trọng, nô tỳ đến chết cũng không thể quên ngài...
– Được rồi.
Dận Chân không kiên nhẫn quát, bảo Mạnh Hinh ngưng lại, nàng nói như hát hay vậy, Dận Chân ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, Mạnh Hinh cảm giác được một tia nguy hiểm, tránh thân mình, dẹp đường cho hắn đi.
Dận Chân hỏi Ô Lạp Na Lạp thị:
– Nghe nàng ầm ĩ không thôi gia đau đầu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong phủ đều bị nàng ta làm loạn lên.
Lời này nghe đã biết Dận Chân đang rất bực mình, tứ phúc tấn không dám ngồi, đứng ở bên tay trái Dận Chân,
– Vương thị nửa đêm hù dọa Tây Lâm Giác La thị, thất thủ đánh đổ ngọn nến làm cháy sương phòng, nghe Tây Lâm Giác La thị nói Vương thị muốn thiêu chết nàng, thiêu chết tất cả những người được ngài sủng ái.
Giống như không nghe thấy Ô Lạp Na Lạp thị, Dận Chân ngón tay ấn cái trán:
– Vương thị? Nàng là ai?
Mạnh Hinh giành lời Ô Lạp Na Lạp thị nói chuyện trước, lanh mồm lanh miệng, vô lễ giành nói:
– Chủ tử gia không nhớ rõ? Nàng nói nàng là người dạy dỗ ngài nhân sự (chuyện người lớn), nàng nói là nữ nhân đầu tiên của ngài...nhưng mà...nàng hiện tại điên rồi.
Ánh mắt như hàn băng của Dận Chân không hề che dấu dừng ở trên người Mạnh Hinh, Mạnh Hinh khiếp đảm khóc lớn:
– Chủ tử gia, nàng điên rồi! Nàng thật sự điên rồi! Nô tỳ không nói dối một câu, lời nàng ta nói nô tỳ, nô tỳ không tin, ngài làm sao có thể lại sủng ái một kẻ điên!
Dận Chân tay nắm chặt, gân xanh nổi đẩy trên mu bàn tay, huyệt Thái Dương truyền đến đau đớn, hiếm thấy hắn không khống chế được cảm xúc, hắn cả giận nói:
– Ngươi câm miệng cho gia!
Nữ nhân đầu tiên hóa kẻ điên, đối với Dận Chân cũng là một loại sỉ nhục, mà Mạnh Hinh từng câu từng câu đều đang nhắc nhở hắn nỗi sỉ nhục này, Dận Chân chỉ có thể làm Mạnh Hinh câm miệng, hắn mắng Mạnh Hinh, chẳng phải hắn cũng thô tục giống nàng?
Hắn có thể trách phạt Mạnh Hinh, nhưng tính tình lãnh ngạo của Dận Chân lại không cho phép hắn giận chó đánh mèo Mạnh Hinh đang "trình bày lại tình hình thực tế" , ngược lại là Dận Chân một bụng tức giận.
Mạnh Hinh thấy đốt lửa như vậy không sai biệt lắm, nếu tiếp tục kíƈɦ ŧɦíƈɦ Dận Chân, ắt khó giữ được cái mạng nhỏ này. Cô ngoan ngoãn im miệng, tay giống như chứng minh, ngăn trước miệng mình, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Dận Chân, ý bảo sẽ không nói tiếp.
Vẫn luôn trầm mặc, Đồng Giai thị giương mắt nhìn, mà ngược lại, tứ phúc tấn cho Dận Chân bậc thang, Dận Chân tóm lại sẽ không muốn mạng Tây Lâm Giác La thị lúc này,
– Thiếp thân sẽ dạy dỗ nàng quy củ, ngày mai liền cho nàng hai ma ma sai hỗ trợ nàng.
Thấy Dận Chân sắc mặt hơi hòa hoãn, tứ phúc tấn không ngừng cố gắng vì Mạnh Hinh yểm trợ,
– Mới vừa rồi nàng bị Vương thị làm cho sợ hãi, gặp hỏa hoạn, lại gặp nữ quỷ, nàng mới bao lớn? Nơi nào gặp qua những thứ này?
Dận Chân hừ lạnh, xem như leo theo cây thang này,
– Cho nàng ma ma đắc dụng chút.
Ô Lạp Na Lạp thị đồng ý,
– Mới vừa rồi thiếp thân cho nô tỳ thám thính tình hình thực tế, chỗ ở của Tây Lâm Giác La thị bị thiêu sạch, Vương thị lại nói không tỉnh táo, thiếp thân nghĩ có nên đem nàng chuyển đi xa một chút hay không?
Sắc mặt lãnh ngạo của Dận Chân bớt đi vài phần, Ô Lạp Na Lạp thị làm việc vẫn rất yên tâm,
– Nàng là phúc tấn, chuyện hậu trạch nàng thấy gia quản chỗ nào? Nàng xem rồi làm là được.
Tứ phúc tấn xoa xoa tay hắn,
– Ngài đem hậu trạch giao cho thiếp thân, thiếp thân như thế nào cũng nên báo với ngài một tiếng, thiếp thân trăm triệu không dám tự mình chủ trương.
– Gia tin nàng.
Mạnh Hinh cảm giác được, Dận Chân đem hiền thê với mỹ thiếp phân chia cực kỳ rõ ràng, tuy rằng Đồng Giai thị bồi hắn lại đây, nhưng từ lúc vào viện của Ô Lạp Na Lạp thị, Dận Chân không hề liếc mắt nàng một cái. Tuy rằng hai người đều đứng ở bên cạnh Dận Chân, nhưng ngôn ngữ, động tác của Dận Chân có thể làm người khác cảm thấy, hắn tín nhiệm, cùng với tôn trọng dành cho đích phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị.
Mạnh Hinh nhìn được ra trên mặt Đông Giai thị xuất hiện một tia u oán, mà lúc này Ô Lạp Na Lạp thị cùng Dận Chân ngồi xuống, Dận Chân xem cũng chưa xem Mạnh Hinh, giơ tay một lóng tay,
– Nàng nói xem như thế nào?
Ô Lạp Na Lạp thị cân nhắc ý tứ Dận Chân, cân nhắc nặng nhẹ, theo Dận Chân nói:
– Thiếp thân nghĩ viện cũ của nàng đã loạn đến không thành cái hình thù gì, người không ở được nữa, không bằng dời nàng đi, ngài xem Lãm Nguyệt hiên như thế nào? Tống thị là người ổn trọng, đem nàng giao cho Tống thị có lẽ là sẽ có tiến bộ.
Mạnh Hinh đãi ngộ tăng lên, từ cùng thị thiếp thất sủng không danh phận, thành hàng xóm đề bạt của người sinh nhi dục nữ cho Dận Chân – Tống khanh khách, đãi ngộ này xem trong đám thị thiếp đã là nhất đẳng nhất.
Dận Chân nhíu nhíu mày, hiển nhiên không quá vừa lòng với an bài của Ô Lạp Na Lạp thị, Ô Lạp Na Lạp thị thấy thế sửa miệng:
– Cẩn thận nghĩ, có lẽ ở cạnh Tống thị cũng không ổn, Lãm Nguyệt hiên không lớn, Tây sương phòng cũng đã có người ở, lại thêm nàng quá chen chúc. Nàng tuy nói là xuất từ viện Ô Nhã thị, nhưng không thể đem nàng đưa trở về, Ô Nhã thị cùng gia một cái tính tình, thích an tĩnh, Lý trắc phúc tấn lại đang hoài thai, càng là sợ ồn ào, nghĩ tới nghĩ lui ··· Thiếp thân xem Đồng Giai muội muội là phù hợp nhất, trong viện nàng còn nhiều sương phòng trống chưa có người ở, không bằng đem Tây Lâm Giác La thị giao cho Đồng Giai muội muội, có lẽ là quá mấy ngày có thể bị Đồng Giai muội muội cảm hóa, học được một phần phong vận của Đồng Giai muội muội chính là phúc của nàng.
Ô Lạp Na Lạp thị tay vẫn luôn duỗi không vào sân Đồng Giai thị, tuy rằng Đồng Giai thị cũng là nữ nhân hậu trạch, nhưng hạ nhân sai sử đều mang từ nhà mẹ đẻ đến, trong viện có phòng bếp riêng. Ô Lạp Na Lạp thị thật vất vả nhét người vào thường rất nhanh lại bi tống cổ ra ngoài, hiện tại có thể danh chính ngôn thuận đưa tai mắt vào, lại còn là một cái tai mắt như cái đinh cái dằm.
Mạnh Hinh mắt thấy thân mình Đồng Giai thị chấn động, nàng không nhìn tứ phúc tấn, mà là nhìn về phía Dận Chân,
– Gia thấy sau? Gia thấy phúc tấn nói như thế nào? Thiếp có phải hay không nên nhận lấy Tây Lâm Giác La muội muội?
Ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, nhưng lạnh lẽo đi không ít.
Mạnh Hinh thấy Dận Chân khí sắc cũng có biến hóa, nhẫn ban chỉ chuyển động càng lúc càng nhanh, có lẽ là Dận Chân đáp ứng Đồng Giai thị yêu cầu nào đó, hiện giờ Đồng Giai thị là đang nhắc nhở Dận Chân, nhưng Dận Chân hắn sẽ chịu người áp chế?
Thấy thế nào thì tứ phúc tấn cũng là người thắng, Mạnh Hinh chuyện không liên quan đến mình, cúi đầu.
Đi theo tứ phúc tấn là ổn thỏa nhất, cho dù không muốn đi chỗ người xuyên không thứ hai- Đồng Giai thị, nhưng hiện giờ thân phận của Mạnh Hinh nào có lập trường phản đối?
Ánh mắt của hai nữ nhân đều dừng ở trên người Dận Chân, ánh mắt Dận Chân lại đảo qua Mạnh Hinh.
Không hiểu sao lúc này Dận Chân lại muốn làm nàng (Mạnh Hinh) ngẩng đầu. Nếu không phải là để ý đến nàng, Dận Chân chắc cũng sẽ không biết nàng lại không tự hiểu biết như thế, chuyện là chính nàng khơi mào, thái độ lại như một kẻ ngoài cuộc.
– Gia xem Tây Lâm Giác La thị tính tình nóng nảy không có chừng mực, để nàng đến ở chỗ tĩnh tâm chút. Gia không muốn nửa đêm lại bị nàng đánh thức.
Đồng Giai thị thần sắc buông lỏng, nhưng sau lung lại căng thẳng, tĩnh tâm?
Ngữ khí của hắn đến hai từ tĩnh tâm lại trọng như vậy? Hay là hắn muốn để Tây Lâm Giác La thị ở Tĩnh Ninh Các...
Tứ phúc tấn cùng Dận Chân ánh mắt chạm nhau,
– Gia nói phải, thiếp thân đem nàng an bài ở Tĩnh Ninh Các, ngài xem?
Dận Chân buông chung trà, đứng lên đi về phía đông tiểu viện,
– Gia mệt mỏi, còn lại nàng an bài đi.
– Cung tiễn gia.
Ô Lạp Na Lạp thị vội cho nha đầu đi vào hầu hạ Dận Chân nghỉ ngơi, hơi mang vài phần trào phúng liếc Đồng Giai thị một cái,
– Đồng Giai muội muội cũng bị đánh thức, sớm trở về nghỉ ngơi, ngày mai thỉnh an ngươi không cần lại đây.
Đồng Giai thị cúi đầu nói:
– Tạ...tạ phúc tấn...
Mạnh Hinh cứ như vậy dọn vào Tĩnh Ninh Các, điều kiện so với trước kia tốt hơn nhiều, tuy rằng nơi này cũng không lớn, nhưng Mạnh Hinh được dọn vào ở chính phòng.
Nhưng đáng chú ý là sườn tây Tĩnh Ninh Các có một hành lang nhỏ, nối thẳng đến Phật đường, nơi mà Dận Chân mỗi-ngày-đều-phải-đến.
Tác giả có lời muốn nói: Quả đào báo trước, chương sau Dũng Nghị tướng quân liền sẽ xuất hiện.
[chương sau Mạnh Hinh sẽcó lời giải đáp cho lí do mà Dận Chân hay buông tha nhẫn nhịn mình, bước lên con đường tính kế chết bà Dận Chân =)))]