(22) Nghịch tập
Edit: icedcoffee0011
Mạnh Hinh trở lại phủ, nhận lấy ánh mắt như dao cắt từ các nữ nhân, hướng tứ phúc tấn thỉnh an, quỳ gối trên đêm bồ đoàn đã sớm được chuẩn bị xong, Mạnh Hinh an phận cúi thấp đầu, chờ tứ phúc tấn răn dạy.
Chuyện cô cùng Dận Chân đi ra ngoài hôm nay, từ chỗ nào nhìn thì mọi người cũng không nghĩ Dận Chân đang quản chuyện nhà mẹ đẻ của tiểu lão bà, chỉ đơn thuần là chiều lòng thiếp thất.
Với Mạnh Hinh, ánh mắt người ngoài nhìn cô như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng chính là trong lòng tứ phúc tấn không tồn tại cục u với Mạnh Hinh, ở hậu viện vẫn là phải dựa dẫm chính thê.
Mạnh Hinh không để ý đến ánh mắt Ô Nhã thị, không để ý đến rất nhiều người, tứ phúc tấn để Mạnh Hinh quỳ, không nhiều không ít, vừa vặn nửa khắc đồng hồ (15p), cảm giác không sai biệt lắm, nàng mới nhẹ nhàng nói:
– Vô Vi đại sư giảng bài, ngươi nghe hiểu được mấy phần? Mạnh Hinh đè xuống hồ nghi trong lòng, tứ phúc tấn nói cái gì chính là cái đó, cô cúi đầu thấp giọng nói:
– Bẩm tứ phúc tấn, nô tỳ không hiểu thiền kinh.
– Cũng phải.
Ô Lạp Na Lạp thị bên môi nhiều một tia vui mừng, Tây Lâm Giác La rất nghe lời rất thức thời, nàng giơ tay lên,
– Ngươi đứng lên đi, hầu hạ Tứ gia quả thực vất vả ngươi, Tứ gia cùng Vô Vi đại sư tham thiền không thường có người ở bên cạnh, nhưng đưa trà nước cho Tứ gia không phải nô tài thân cận đưa tới, ta cũng là không yên lòng, ngươi ở chùa miếu hầu hạ vất vả, sớm trở về nghi ngơi đi, hôm nay ta cho phép ngươi lười biếng, không cần lại hầu hạ ta.
– Đa tạ phúc tấn.
Mạnh Hinh rất cung kính dập đầu một cái, chậm rãi đứng dậy, rút lui đi ra ngoài, sụp mi thuận mắt đi khỏi chủ viện, nàng mới thở phào một hơi, phong ba lần này cô vừa vặn thoát chết, về phần lý do của tứ phúc tấn, Mạnh Hinh mặc kệ, cô cũng không thể lộ ra chân tướng.
Trở lại phòng của mình, Mạnh Hinh phát hiện nhiều mấy ra mấy khuôn mặt không quan thuộc lắm, Lan Thúy uốn gối nói:
– Phúc tấn nói đám người hầu hạ ngài trước kia không tận tâm, một lần nữa cho ngài mấy nô tài dễ sai khiến, nô tỳ để các nàng dập đầu với ngài?
Không phải không tận tâm, là sợ Mạnh Hinh nói lung tung.
Đối với chuyện này, Mạnh Hinh cô không có vật ngoài thân, lại không muốn tranh thủ tình cảm, càng không sợ tứ phúc tấn phái thám tử giám thị.
– Không cần, hôm nay ta mệt mỏi, Lan Thúy để ý các nàng là được, viện ta nhỏ, sát vách có cái khanh khách đầu óc không rõ ràng lắm, để các nàng đi nhẹ nói khẽ, đừng quấy rầy vị kia.
Mạnh Hinh cũng không muốn mấy nô tài mới tới không tuân thủ quy củ, quấy nhiễu đến bạn cùng phòng sát vách, có thể để cho tứ phúc tấn yên tâm an bài bên người cô, như lường trước, đều là những người có kinh nghiệm, giống Lan Thúy coi như tin cậy được.
Hôm nay đối mặt Dận Chân, lại đi giáo huấn Thiện Bảo, Mạnh Hinh lúc ấy vừa khẩn trương vừa hưng phấn, hưng phấn trôi qua, cẩu cẩu thả thả dùng qua bữa tối, Mạnh Hinh rửa mặt rửa miệng lên giường nghỉ ngơi rất sớm.
Ban đem hắc dạ cao phong, Mạnh Hinh đang ngủ say xưa liền cảm giác được bên trên có cái gì đè mình.
Từ nhỏ đã rèn được nhạy bén, Mạnh Hinh rất nhanh bừng tỉnh từ giấc ngủ, cô cũng sẽ không như các nữ chính cho rằng là Dận Chân lén lén tiền vào, Dận Chân không phải loại người thích lén lút, đặc biệt là với một thị thiếp tầm thường, chưa kể thích cao sang như hắn, sao lại nghĩ quẩn đến tòa miếu đơn sơ của cô.
Mạnh Hinh mở to hai mắt, trước mắt là một nữ nhân, cái mặt nàng trắng bệch, nàng giơ ngọn nến trên tay, ánh nến lúc sáng lúc tối soi sáng kiện váy rộng rãi màu hồng cánh sen trên người nàng, bị nhìn cũng không rối loạn, nàng đưa tay về hướng Mạnh Hinh···
Trải qua các loại phim kinh dị, lại quen thuộc cô độc, Mạnh Hinh rất dễ dàng phát giác người trước mắt không phải quỷ, người đối phương có nhiệt độ cơ thể người sống, tỉnh táo hỏi:
– Ngươi là ai?
Khuôn mặt Mạnh Hinh bị một bàn tay xương xẩu vuốt ve, bàn tay cực gầy đến mức khớp nối xương ngón tay đều có thể cảm nhận được, nữ tử kia thê lương cười to:
– Ta là ai? Ngươi vậy mà còn hỏi ta là ai?
– Vương cách cách?
Bị thanh âm này ầm ĩ hơn mấy tháng, Mạnh Hinh cuối cùng nhớ ra, nàng hẳn là bạn cùng phòng sát vách, Mạnh Hinh mặc dù không quá nhiều người hầu hạ, nhưng bên ngoài hẳn là có người canh gác, nàng sao có thể lặng yên không tiếng động tiến đến chỗ này?
– Ngươi chính là tân sủng của chủ tử? Ha ha, lại cùng là một dạng đĩ thõa.
Mạnh Hinh gạt đôi tay đang sờ mó mặt mình, đã không phải quỷ, cô sợ cái gì, Mạnh Hinh giơ chân lên, trực tiếp đá đối phương từ trên giường xuống, chủ tử gia tân sủng cùng giải quyết ngươi ở hàng xóm?
– Ta có phải tân sủng hay không thì có gì liên quan đến ngươi? Ngươi bất bình không cam lòng, ngươi cũng tìm lầm người rồi, có ủy khuất, có bất mãn tìm ta cũng vô dụng, tốt nhất là đi tìm chủ tử gia mà giải quyết.
Rơi vào hoàn cảnh này, không biết trước kia nàng đã trải qua chuyện gì.
Mạnh Hinh ngược lại cũng chẳng có bao nhiêu thương hại cho nàng, nếu như nàng có thể đi hù Dận Chân, cũng không tính uổng một trận nổi điên, Dận Chân trêu hoa đào, dựa vào cái gì hù dọa nàng?
– Tiện tì hạ đẳng, ngươi dám ··· Ngươi dám ···
Vương thị trực tiếp xông lại hướng Mạnh Hinh,
– Người của Tứ gia đều là ta dạy bảo, ngươi tính là thứ gì? Dám to gan đá ta?
Mạnh Hinh không sợ bà điên, luyện qua mấy chiêu phòng thân, Muay Thái, cận chiến, boxing, mấy thứ này Mạnh Hinh đi học đàng hoàng, những thứ nhớ được trong đầu, sau khi xuyên qua cũng không biến mất, đối phó một bà điên còn dư sức.
Mạnh Hinh thoát cái ném Vương thị qua vai, tay đập vào mặt nàng ta,
– Ngươi là nữ nhân đầu tiên của Dận Chân thì sao, cho dù là ngươi hay ta cũng đều không phải nữ nhân cuối cùng của hắn, nếu như ngươi hận thê thiếp hắn, ta tính ra ngươi phải tiêu diệt sạch ba mươi nữ nhân may ra mới diệt hết được.
– Ngươi buông ra, ta liều mạng với ngươi.
Vương thị la to,
– Buông ra, buông ra!
Mạnh Hinh cười lạnh nói:
– Nữ nhân không phân rõ phải trái là đáng buồn nhất, ngươi bây giờ cho dù la rách cổ họng cũng không ai cứu ngươi, không người để ý ngươi, Tứ gia? Hắn không biết đang ở trên giường thị thiếp nào đâu?
– Ta không gặp được, ngươi cũng đừng hòng gặp được, tiểu tiện nhân...Ngươi đã vào cái nhà này cũng đừng dự định lại được sủng, chủ tử gia sớm muộn cũng sẽ giống như đối với ta, bỏ quên ngươi!
Mạnh Hinh bình tĩnh nói:
– Nếu như ta không muốn được sủng ái thì sao? Ngươi không gặp được Tứ gia, nhưng ta là không thèm, đều là bà điên, ta hôm nay dạy dỗ ngươi làm sao phát điên dọa người khác!!!
...Bất kể là ai để ngươi lẻn vào phòng của ta, phần ủy khuất này, phần kinh hãi này ta nhất định không nhận, ta càng sẽ không bởi vì như vậy mà sợ hãi...Ngươi cam tâm bị người lợi dụng, ta thì không cam tâm cứ như vậy bị người chế giễu. Ở hậu trạch này không phải cứ nhún nhường thì sẽ không ai đụng ngươi, bọn họ đã nhân cơ hội đâm ta một đao thì ta nhất định sẽ đâm trở về hai đao, để các nàng biết được đau, thời điểm động thủ cân nhắc trước một chút có thể chịu được trả thù hay không...
...Ngươi không nên chọc ta hôm nay, cái ngày mà ta biết được, ta đối với các chủ tử còn trọng yếu, mà ngươi, đã là quân cờ bị loại bỏ...
Mạnh Hinh không phải đồ ngốc, cũng chưa từng cho là mình là Mary Sue, tùy tiện cười với Dận Chân, Dận Chân sẽ như tình thánh yêu cô sâu nặng.
Hôm nay Dận Chân nhẫn nhịn tha thứ cho cô, mà Mạnh Hinh mỗi một bước đều đang giẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn. Lại thêm tứ phúc tấn giúp đỡ cô giấu giếm, đủ để chứng minh trên người mình tất nhiên có thứ Dận Chân cần, đến cùng là thứ gì, Mạnh Hinh còn chưa thấy rõ, nhưng cô cuối cùng đã có một cái bùa hộ thân ở thế giới này.
Lan Thúy quần áo không ngay ngắn từ bên ngoài xông tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì giật nảy mình, nhìn nữ quỷ không ra hình dáng gì ngã trên mặt đất, Lan Thúy nhìn mà cảm thấy dọa người, còn Tây Lâm Giác La khanh khách đứng đấy, đứng còn thẳng tắp, thần sắc nàng không hề lộ nửa phần sợ hãi, khóe môi còn đang cong cong lộ ra một nụ cười như bi hài.
– Chủ tử.
Lan Thúy nhìn thấy bên chân Mạnh Hinh, khay nến bị xô xuống đất đang đốt lan đến chân bàn gỗ,
– Hoả hoạn, chủ tử, coi chừng.
Trong mắt Mạnh Hinh phản chiếu ánh lửa lập lòe, cô nói:
– Hôm nay ngươi nghỉ ngơi?
– Vâng, hôm nay không phải phiên nô tỳ trực, đi nghỉ sớm, nếu như có nô tỳ, nàng sẽ không quấy nhiễu đến chủ tử.
Mạnh Hinh nhìn lửa đang lan dần lên màn che, nụ cười giễu cợt càng lan rộng trên mặt nàng:
– Ta đã biết, chúng ta gọi người dập lửa đi...
Mạnh Hinh giật cuống họng hô lớn:
– Hoả hoạn, hoả hoạn, có người muốn đốt chết ta a a a...Đốt chết ta!!!
Vương thị choáng váng, Lan Thúy ngây người...
Mạnh Hinh chạy ra ngoài, xuyên qua dãy nhà, ngăn cản nô tỳ trực đêm, Mạnh Hinh dướn cổ hô:
– Hoả hoạn! Hoả hoạn! Ta muốn gặp phúc tấn! Ta muốn gặp chủ tử gia! Có cái bà điên muốn đốt chết ta!
– Tây Lâm Giác La khanh khách chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ.
Chỗ ở của Mạnh Hinh ẩn ẩn truyền đến ánh lửa, các ma ma không dám khinh thường, dẫn Mạnh Hinh đi gặp tứ phúc tấn, đến trong viện tứ phúc tấn, Mạnh Hinh đã chuẩn bị tốt bài trình bày của mình, nước mắt bay tứ tung,
– Chủ tử phúc tấn cứu mạng, cứu mạng.
Nàng bị người mưu hại đánh thức, tự nhiên nữ nhân toàn bộ phủ Tứ gia cũng đừng mong được ngủ yên.
Tứ phúc tấn mặc y phục gọn gàng rồi, mới khiến cho Mạnh Hinh đang thút thít vào cửa, Mạnh Hinh nhìn thấy tứ phúc tấn như là nhìn thấy Bồ Tát cứu mạng, quệt nước mắt lớn tiếng nói:
– Chủ tử phúc tấn, có người giả quỷ làm nô tỳ vô cùng hoảng sợ, còn có bà điên phóng hỏa muốn đốt nô tỳ.
Mạnh Hinh không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức.
Tứ phúc tấn đáp:
– Ngươi đừng hoảng hốt, cẩn thận nói một chút.
Mạnh Hinh nói từ đầu tới đuôi một lần, trọng điểm đều nói Vương thị kinh khủng thế nào, Mạnh Hinh nức nở nói:
– Nhìn thấy dáng vẻ nàng, thân người không ra người quỷ không ra quỷ, nô tỳ bảy phách đi ba phách, nô tỳ lúc ấy trong giấc mộng, chính là bị nàng...bị cặp tay gầy đến còn...Còn lại xương cốt mò tỉnh, nàng còn đưa đầu lưỡi đỏ tươi ra dọa nô tỳ...đầu tóc nàng như đống rêu trên nấm mồ người chết··· Nô tỳ bị dọa đến sống lưng lạnh buốt, cả người cứng đờ...
Nàng tạo nên bầu không khí kinh khủng, tứ phúc tấn sau khi nghe, lưng cũng nổi một tầng da gà,
– Nói tiếp.
Mạnh Hinh có chừng có mực nói:
– Vương cách cách nói nô tỳ đoạt Tứ gia, muốn nô tỳ chết! Thiên địa chứng dám, hạng người như nô tỳ dạng có thể hầu hạ Tứ gia là ông trời khoan dung, nào dám nghĩ đến tranh thủ tình cảm đoạt Tứ gia? Nô tỳ trong lòng một mực cảm niệm phúc tấn đại ân, cùng nàng vật lộn, nàng vậy mà vung tay làm đổ ngọn nến!...Ô ô.... Nàng là muốn thiêu chết nô tỳ...Lan Thúy nghe thấy động tĩnh mới tiến đến giúp nô tỳ, nếu không...Nô tỳ...Nô tỳ còn chẳng thể gặp lại chủ tử phúc tấn.
Mạnh Hinh gào khóc, càng ngồi vững tên tuổi thấp kém không lên được mặt bàn, so với kẻ điên không khá hơn bao nhiêu, nhưng chính là kẻ điên này, đem toàn bộ hậu trạch Tứ gia ồn ào sôi động, bồi tiếp Mạnh Hinh, cùng nhau điên.
Ô Lạp Na Lạp thị lông mày nhíu chặt, ma ma cao gầy từ bên ngoài đi tới, tại bên tai nàng nói hai câu,
– Tứ gia đang nghỉ ngơi ở phòng Đông Giai trắc phúc tấn sai người đến hỏi có chuyện gì, ngài xem việc này?
Giấu diếm là giấu diếm không được, mặc dù lửa trong phòng Mạnh Hinh rất nhanh bị dập tắt, Ô Lạp Na Lạp thị nhìn Mạnh Hinh nói:
– Thông báo Tứ gia một tiếng, chuyện này phải cho tứ gia biết .
Ô Lạp Na Lạp thị mặc dù tức giận, nhưng đem Dận Chân từ trong phòng Đông Giai thị kéo qua, nàng có mấy phần vui vẻ, ánh mắt cao cao tại thượng của nàng rơi trên thân Mạnh Hinh, dạng người tục như nàng (Mạnh Hinh), Tứ gia nhịn không được bao lâu, Đông Giai thị mới là họa lớn trong lòng nàng (tứ phúc tấn).