Cuộc gọi chỉ kéo dài chưa đầy ba phút. Suốt cả quá trình, ngoài khoảnh khắc đầu tiên nghe rất nghiêm túc, anh hầu như không bộc lộ cảm xúc nào rõ rệt. Nhưng ở phía bên này, Trình Vân Thanh lại cảm thấy lòng mình trĩu nặng một cách khó hiểu.
Vì vậy, ngay khoảnh khắc anh cúp máy, cô liền cất tiếng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Anh ngập ngừng hai giây, rồi khẽ đáp:
“Không có.”
Trình Vân Thanh dường như không tin, cô tiếp tục dò hỏi:
“Có người gọi anh về đơn vị sao?”
Không gian xung quanh yên ắng đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của cả hai. Cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rối loạn những sợi tóc mai của cô.
Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác bất an, nhưng cũng chẳng buồn đưa tay vén đi sợi tóc vướng nơi khóe môi, chỉ lặng lẽ chờ anh trả lời.
“Vẫn chưa có quyết định.” Anh nhìn cô, chậm rãi mở lời.
“Em còn có thể nghỉ phép bao lâu nữa?”
Trình Vân Thanh lặng nhìn anh, rất lâu sau vẫn không lên tiếng.
Rõ ràng là anh muốn tách cô ra, giống như lần trước, ngày hôm sau khi bị thương buộc phải rời đi làm nhiệm vụ.
Cô bình tĩnh nói ra tình hình thực tế:
“Hai ngày trước, Chủ nhiệm Lưu có gọi cho em. Em đã nói tạm thời chưa quay lại, ít nhất cũng phải một tháng nữa.”
Anh im lặng hồi lâu, không nói một lời.
Trình Vân Thanh không hiểu. Chẳng phải anh đã nộp đơn xin điều chuyển rồi sao? Rốt cuộc là chuyện gì khiến anh khó xử đến vậy? Cả nước hơn một tỷ người, tại sao nhất định phải là anh?
Anh cúi mắt xuống, hoàn toàn không thể đối diện với ánh mắt phiếm hồng vì cố nén nước mắt của cô.
Hà Diệp Minh đã nói cho anh biết, kẻ chủ mưu khiến anh phải rút lui thê thảm trong nhiệm vụ năm trước, trùm buôn ma túy La K, vẫn chưa ch·ết. Không chỉ còn sống, hắn thậm chí còn đang quay trở lại trả thù. Một thời gian trước, hắn xuất hiện tại một trại tạm cư trong rừng nhiệt đới ở khu vực biên giới. Ba ngày trước, hắn gửi thư đe doạ gi·ết hại hai sĩ quan biên phòng từng tham gia truy quét đường dây buôn m·a t·úy.
Cấp trên đã ra lệnh bằng mọi giá phải xóa sổ La K. Đây là nhiệm vụ có khả năng phải huy động cả v·ũ kh·í quân sự ở bên ngoài biên giới, đồng nghĩa với việc, để bảo đảm lập trường quốc gia và ngoại giao không bị ảnh hưởng, toàn bộ tổn thất và chi phí chiến dịch có thể sẽ bị xóa sạch, như chưa từng tồn tại.
Nhiệm vụ lần này chỉ được phép thành công, không được thất bại.
Mà anh, bởi vì đã nhiều lần trực tiếp đối đầu với La K, có thể nói là người am hiểu nhất về chiến thuật và tính cách của hắn, đã trở thành một trong những lựa chọn hàng đầu cho đội hành động đặc biệt được thành lập khẩn cấp.
Nhưng anh đã nộp đơn xin điều chuyển, chỉ còn thiếu chữ ký và con dấu cuối cùng là có thể hoàn tất thủ tục. Trong cuộc gọi, Hà Diệp Minh không nói đó là mệnh lệnh, thậm chí còn tỏ ra do dự.
Nếu anh kiên quyết, anh hoàn toàn có thể từ chối.
Thế nhưng, một khi chiến sự nổ ra, quân nhân không có quyền đứng ngoài. Đó là lời thề danh dự, là trách nhiệm mà bất cứ ai khoác lên mình quân phục cũng không thể từ bỏ.
Lại nghĩ đến hình ảnh Lâm Tiêu trước khi ch·ết trong tay La K, bị tr·a t·ấn đến mức không còn hình dạng con người, anh càng không thể làm ngơ.
Nếu có thể, anh không muốn giấu Trình Vân Thanh điều gì.
Nhưng anh không thể.
Anh không thể nào nói ra câu:
“Xin lỗi, là anh không giữ lời.”
Anh không có can đảm nói với cô: “Hãy chờ anh thêm lần nữa dù rằng nhiệm vụ lần này quá nguy hiểm, anh không thể hứa với em rằng mình sẽ trở về an toàn.”
Cô là người luôn thấu hiểu, luôn ủng hộ anh, là người đã chờ đợi anh rời xa tiền tuyến để trở về một cuộc sống bình yên. Cô không đáng phải gánh chịu điều này.
Chỉ nghĩ đến thôi, lồng ng.ực trái của anh đã cuộn trào một cơn đau khó tả, còn nhức nhối hơn khoảnh khắc viên đạn xuyên qua da thịt.
Những cảm xúc này tinh tế mà phức tạp đến mức anh không cách nào dùng lời để diễn tả trọn vẹn.
Anh luôn nghĩ rằng, đã chọn con đường quân nhân, thì phải sẵn sàng lao ra chiến trường, biến vết sẹo thành huân chương, coi hy sinh là điểm đến cuối cùng. Đất nước còn thì con người còn.
Thế nhưng, anh không chịu nổi ánh mắt của Trình Vân Thanh khi nhìn anh: lo lắng, xót xa, yêu thương… Chỉ cần thấy làn nước nơi khóe mắt cô, anh cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim.
Sau một lúc lâu, cô lên tiếng, giọng nói kiên quyết:
“Bất kể anh muốn làm gì, em cũng không đồng ý.”
Nước mắt cô, vốn đã cố kìm nén, lại một lần nữa tràn ra. Cô cố gắng nén lại, nhưng hơi ấm ấy vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Cô không thể kiểm soát được cảm xúc, nghẹn ngào nói tiếp:
“Nếu không thể điều chuyển, anh có thể từ chức… Không thì giải ngũ luôn có được không? Em có thể kiếm đủ tiền để nuôi cả hai chúng ta.”
Ngay cả trong khoảnh khắc như thế này, cô vẫn cẩn thận lựa chọn từng lời nói.
Anh vốn định trêu đùa đôi câu để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, nhưng đến khi lời sắp thốt ra, anh lại không thể mở miệng. Ngay cả một câu xin lỗi cũng trở nên vô nghĩa. Anh thực sự không biết phải làm thế nào cho đúng.
Anh khẽ nghiêng người tới, đặt tay lên vai cô, lòng bàn tay nâng nhẹ cằm cô lên. Môi anh chạm vào làn da ướt nước mắt trên má cô, dịu dàng hôn lên từng giọt nóng hổi, như thể muốn xóa đi tất cả nỗi buồn trong lòng cô.
Bờ vai Trình Vân Thanh khẽ run. Cô trách mình vì sự yếu đuối này, trách mình cứ mỗi lần đối diện với anh lại không thể kìm được nước mắt, tựa như muốn khóc cạn tất cả những giọt nước mắt chưa từng rơi suốt bao năm qua.
Cuối cùng, giọng anh khàn khàn cất lên:
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ không đi đâu cả.”
Nghe được câu trả lời ấy, Trình Vân Thanh vội lau sạch đôi mắt vẫn còn ướt. Như thể muốn nhanh chóng khép lại khoảnh khắc nặng nề này, cô lập tức đứng dậy, nói:
“Nồi canh vẫn còn trên bếp, em vào bếp xem thử.”
Tối hôm đó, cô rất chủ động.
Trong bóng tối, cô xoay người, mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Họ quấn lấy nhau, nụ hôn kéo dài không dứt, bỏ mặc dưới thân ván giường phát ra những tiếng kẽo kẹt khe khẽ. Cô cố chấp mà hôn anh, những ngón tay siết chặt lấy tấm lưng anh. Cô biết rõ, dùng lực như thế này sẽ để lại vết hằn trên da thịt anh, nhưng lý trí dường như đã chẳng còn níu giữ nổi.
Từng tấc da thịt nóng rực như bị lửa thiêu đốt.
Họ như con thuyền nhỏ trôi nổi trong đại dương khát vọng, mải miết cuốn theo dòng nước, nhưng đồng thời lại có một phương hướng kiên định để cùng nhau đi tới.
Anh đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường, định lấy “áo mưa.”
Trình Vân Thanh ngăn lại, bàn tay cô đặt lên mu bàn tay anh, giữ chặt.
“Không cần đâu.”
Chỉ một câu nói, anh lập tức hiểu rõ ý cô, nhưng lại không biết phải phản ứng thế nào.
Căn phòng tối đen, ánh sáng le lói chỉ lọt qua khe hở của tấm rèm, chẳng thể nhìn rõ nét mặt nhau. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cô vẫn có thể cảm nhận được sự lưỡng lự trong anh một cách rõ ràng.
Cô run rẩy áp tay lên gương mặt anh. Da anh nóng rực, lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi ấy theo kẽ ngón tay chảy xuống cổ tay cô. Nhưng cô không quan tâm đến điều đó. Cô chỉ bướng bỉnh kéo mặt anh lại gần, giọng nói run rẩy còn hơn cả bàn tay, thì thầm bên môi anh:
“A Húc… Chúng ta sinh con đi.”
Mỗi một chữ đều được thốt ra chậm rãi, nhẹ như hơi thở, nhưng đủ để khắc sâu vào lòng người.
Toàn thân anh cứng đờ trong khoảnh khắc.
Bàn tay đang ôm eo cô vô thức siết chặt hơn. Trán anh tựa vào hõm cổ cô, giọng nghẹn lại:
“Vân Thanh… Em đang sợ điều gì vậy?”
Cô không trả lời.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lặng lẽ rơi ướt mặt, không phải vì đau đớn, cũng chẳng phải vì vui sướng.
Anh chống người dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt cô, cảm nhận được hơi ấm ướt át nơi đó. Giữa đêm tĩnh lặng, anh khẽ thở dài, thanh âm mơ hồ như tan vào bóng tối:
“Không ổn rồi…”
Cô khẽ “ưm” một tiếng, như thể chưa kịp hiểu hết hàm ý trong lời nói của anh.
Anh khẽ oán trách, giọng nói trầm thấp như đang dỗ dành cô:
“Không phải em sợ, mà là anh sợ. Anh sợ sẽ không còn được gặp lại em nữa. Thôi được, sau này anh sẽ chẳng đi đâu cả, cứ thế ở bên cạnh em suốt ngày.”
Trình Vân Thanh tựa trên người anh, giọng nhỏ nhưng đầy kiên định:
“Anh nói rồi đấy, sẽ không đi đâu cả.”
Anh không đáp, chỉ khẽ nghiêng người, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai cô, môi anh đặt lên nốt ruồi nhỏ nơi đó, từng nụ hôn chạm xuống da thịt mềm mại.
Trình Vân Thanh gần như chẳng còn chút sức lực nào để chống cự, chỉ có thể áp trán mình vào trán anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa giữa họ.
Kh.oái c.ảm và mồ hôi cùng lúc dâng lên, cuộn trào không điểm dừng, như thể không bao giờ chạm tới giới hạn.
Giữa bóng đêm hỗn độn và mơ hồ, không biết đã trôi qua bao lâu, cô khẽ nhắm mắt, hơi thở dồn dập, cảm nhận sự xâm chiếm của anh. Một lớp ngăn cách mỏng manh ấy khiến tâm trí cô lóe lên một tia tỉnh táo.
Trình Vân Thanh gần như thất thần mà nghĩ, quả nhiên, trong lòng anh vẫn còn do dự. Anh không thể hoàn toàn đáp lại ý niệm gần như điên cuồng của cô,
Suốt cả đêm, cô trằn trọc không yên, lăn qua lộn lại đến tận nửa đêm. Trong cơn mơ màng, vô cớ nhớ đến hôm trước khi dọn dẹp, cô từng thấy quân trang của anh trong tủ, chúng được xếp gọn gàng, ngay ngắn đến từng đường nếp. Chiếc sơ mi xanh sẫm, bộ quân phục thẳng thớm, huân chương với ngôi sao lấp lánh trên băng tay, tất cả đều treo ngay ngắn như một bộ giáp không gì có thể xuyên thủng.
Cảm nhận được sự bất an của cô, anh siết chặt cô vào lòng, ôm chặt lấy cô. Trong vòng tay anh, cô cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi nghe tiếng anh rời giường, cô lập tức tỉnh dậy, đột ngột đưa ra một yêu cầu ngoài dự liệu của anh:
“A Húc, dẫn em đến xem đơn vị của anh đi.”
Anh thoáng sững người, nhưng rất nhanh sau đó bật cười, dịu dàng xoa nhẹ tóc cô.
“Được.”
Ngày hôm sau, anh mua hai tấm vé tàu từ Côn Minh đến Đức Hoành. Anh không nói vì sao không tự lái xe, chỉ bảo rằng đến nơi sẽ phải chuyển sang xe khách.
Trình Vân Thanh không có ý kiến gì, chỉ lặng lẽ mang theo máy ảnh, cùng anh bắt đầu chuyến hành trình.
Xe lửa xanh cũ kỹ lắc lư trên đường ray, gần như dừng lại ở mỗi trạm. May mắn là không phải mùa du lịch cao điểm nên khoang tàu không quá đông.
Đối diện họ là một đôi vợ chồng trẻ đang hưởng tuần trăng mật, tự giới thiệu là đến từ Thành Đô. Họ hào hứng mời cả hai ăn thử đặc sản địa phương, rồi nhìn thấy chiếc máy ảnh trong tay Trình Vân Thanh, liền nhiệt tình hỏi:
“Hai anh chị cũng đi du lịch à?”
“Ừm.” Trình Vân Thanh thoải mái gật đầu, sau đó khéo léo từ chối đồ ăn của họ.
“Chúng tôi không ăn được cay.”
Vào giờ cơm trưa, đôi vợ chồng trẻ tay trong tay rời đi, lên toa ăn dùng bữa.
Chỉ còn lại hai người họ trên chỗ ngồi, tán gẫu những chuyện không đầu không đuôi.
“Nhà văn Lỗ Tấn từng nói một câu: ‘Trên thế giới này vốn không có đường, người đi nhiều thì thành đường.’ Trước kia anh cảm thấy câu này thật có lý…”
Anh cố ý dừng lại một chút, rồi mới bật cười, hạ giọng nói tiếp:
“Nhưng đến khi vào quân đội rồi mới biết, ông ấy nói sai rồi. Mỗi ngày trèo đèo lội suối huấn luyện khiến anh hiểu ra: không có đường nghĩa là không có đường. Người đi nhiều đến mấy cũng chẳng thể tạo ra đường. Cùng lắm là giẫm đổ một bụi cỏ, chứ không thể giẫm ngã một thân cây.”
Câu đùa của anh khiến Trình Vân Thanh bật cười, đôi mắt cong cong.
“Em từng xem trên phim truyền hình, mấy người lính phải khiêng khúc gỗ nặng như thân cây để huấn luyện. Chuyện đó có thật không?”
“Còn phải hỏi à?” Anh nhướng mày.
“Mười người một tổ, mỗi ngày mang vác nặng chạy mười cây số.”
Cô ngạc nhiên thốt lên:
“Không kiệt sức à?”
“Đó là huấn luyện nhẹ nhất trong quân đội rồi, ngoài ra còn phải cõng mười kg đồ vật qua lại trên sông Giang, da phồng lên, trắng bệch giống như đã chết trôi ba ngày vậy…”
Liên Húc nhận ra mình vừa nói quá, liền im lặng không tiếp tục.
Trình Vân Thanh không thể nhịn cười, nghiêng mắt nhìn anh:
“Em không yếu bóng vía như anh nghĩ đâu. Mỗi ngày em đều phải làm việc ở phòng giải phẫu đấy.”
Liên Húc mỉm cười đáp lại:
“Anh tất nhiên không cảm thấy em yếu ớt chút nào.”
Dừng lại một chút, anh thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, tiếp tục:
“Nhưng không thể không thừa nhận. Nghĩ đến em, tim anh lại trở nên mềm yếu, em cho anh thêm dũng khí. Làm bất cứ điều gì cho em thì anh cảm thấy vẫn chưa đủ.”
Anh có chút ngại ngùng, rồi nói thêm:
“Có đôi khi anh còn tự hỏi, sao mình không phải là nhà thơ hay nhà văn để có thể diễn đạt những gì anh muốn nói với em.”
Liên Húc ngừng lại, mắt anh lấp lánh, mang theo nụ cười dịu dàng nhìn cô.
Tình yêu thường mang theo sự chiếm hữu.
Trình Vân Thanh tự nhiên có thể hiểu, trong xã hội này, phần lớn mọi người đều không có khả năng yêu thật sự. Cô làm việc trong bệnh viện, chứng kiến quá nhiều sự lạnh nhạt, những người chỉ biết nhận mà không cho, lúc nào cũng chờ đợi tình yêu của người khác, và khi đã nhận được một chút gì đó, họ lại chỉ nghĩ đến việc lấy lại, như thể đó là điều đương nhiên. Cuộc đời của những người như vậy quả thực rất tầm thường, và cũng vì thế mà tình yêu chân thành, thuần khiết như của Liên Húc càng trở nên quý giá hơn.
Cô may mắn gặp được anh,cũng chỉ có anh mới có thể bù đắp cho những lỗ hổng đã kéo dài trong tâm hồn cô suốt bao năm.
Con tàu đi theo hướng Tây Nam, xuyên qua những đường hầm sâu hun hút, lao nhanh về phía biên giới. Đường ray hai bên uốn lượn, dọc theo những dãy núi cao vút, bao phủ bởi những cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn với những cây cổ thụ xanh rì nối tiếp nhau, tạo nên một không gian huyền bí và sâu thẳm. Gió rừng thổi qua, thanh âm như tiếng thở dài của đất trời, khiến người ta phải nín thở.
Trong suốt quãng đường, Trình Vân Thanh nói rất ít. Dù thỉnh thoảng Liên Húc vẫn kể cho cô những câu chuyện thú vị hay pha trò để làm tâm trạng cô nhẹ nhàng hơn nhưng tâm trạng cô vẫn không thể nào thả lỏng. Cảm giác nặng nề vẫn luôn bám lấy cô, không thể nào rũ bỏ.
Trình Vân Thanh thất thần nhìn qua cửa sổ xe, ánh mắt lạc vào cảnh vật bên ngoài. Hoa xuân nở rộ gần như chạm tới cô, nhưng cô vẫn cảm thấy như có một khoảng cách mơ hồ, như thể những khó khăn vẫn chưa qua đi, dù cô đã nghĩ rằng mọi trắc trở đã lùi xa. Nhưng vận mệnh như những con rắn, luôn ẩn nấp chờ ngày bò ra khỏi bóng tối.
Khi xe tiến vào địa phận Đức Hoành, Trình Vân Thanh nhìn về phía xa, thấy ánh sáng của một tháp Phật vàng kim thoáng chốc lóe lên. Mặt trời chiếu rọi xuống, sáng rực cả một vùng trời xanh thẳm, chiếu lên những cung điện bằng đồng, ánh sáng diễm lệ như ẩn như hiện, làm cô bỗng dưng cảm thấy có chút không chân thực.
Trình Vân Thanh vốn là người thực dụng, luôn tin vào chủ nghĩa duy vật, nhưng trong khoảnh khắc này, cô không thể không nghĩ đến Phật giáo và lý thuyết nhân quả luân hồi. Nếu mọi hành động thiện ác đều có sự trả giá, cô bỗng cảm thấy rằng, nếu phải quỳ xuống trước Phật, cô nhất định sẽ cầu xin chư thiên, thần Phật thương xót Liên Húc.
Anh xứng đáng có được một cuộc sống tốt đẹp, vì những gì anh đã làm, vì những hy sinh anh đã trải qua, cô tin rằng anh thật sự xứng đáng.