Đầu lưỡi ướt nóng mở ra một cuộc chơi giữa hai người yêu nhau, dưới ánh trăng, họ quấn quýt lấy nhau, da thịt kề sát, không chút ngăn cách.
Chiếc sô pha tuy rộng rãi, nhưng dù sao vẫn thuộc về không gian chung, thiếu đi sự riêng tư. Trình Vân Thanh rốt cuộc vẫn còn ngại ngùng, vốn định nói “lên giường đi” nhưng cơ thể lại nóng bừng, mềm nhũn như bị rút cạn sức lực, đến cả ngón tay bám lấy anh cũng trở nên yếu ớt.
Anh không tiếng động mà khẽ cười, ôm lấy cô thật chặt. Da thịt nóng rực không ngừng cọ sát vào nhau, ngón tay anh giữ lấy bàn tay cô đang bấu vào vai mình.
Trình Vân Thanh nhắm mắt lại, càng siết chặt vòng tay ôm lấy anh hơn, giọng run run gọi khẽ:
“A Húc…”
Anh nhẹ giọng đáp lại, cơ thể họ vì mồ hôi mà dính chặt vào nhau, như thể cả đời này sẽ không bao giờ tách rời.
Thời gian dường như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Vân Thanh nghe thấy giọng anh:
“Ngủ ở đây dễ bị cảm lạnh đấy.”
Anh khẽ đẩy bờ vai cô, cười trêu chọc:
“Bác sĩ Trình không quan tâm đến sức khỏe nữa à?”
Trình Vân Thanh toàn thân ấm áp, lười biếng đến mức chẳng muốn động đậy, chỉ mơ hồ ậm ừ.
Anh lặng lẽ quan sát cô một lúc, rồi khẽ thở dài.
Cô còn chưa kịp mở mắt, đã bị anh bọc trong tấm chăn mỏng, bế ngang lên. Trình Vân Thanh giật mình, không nhịn được hốt hoảng kêu khẽ, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ anh.
Dù biết với sức lực của anh thì chẳng có vấn đề gì, nhưng cô vẫn tỉnh táo hơn đôi chút, nhíu mày nói:
“Mau đặt em xuống, vai anh còn bị thương mà.”
“Không sao, ngủ đi.” Anh cười khẽ, giọng nói trầm ấm.
Anh ôm cô vào phòng ngủ. Khi Trình Vân Thanh tỉnh lại, trời còn chưa sáng. Ánh sáng mỏng manh len qua khe hở của rèm cửa, rọi vào căn phòng tĩnh lặng.
Cô khẽ trở mình, mất một lúc mới định thần lại, nhận ra mình đang ở đâu.
Bên cạnh, anh đưa tay bật đèn ngủ đầu giường. Ánh sáng dìu dịu hắt lên khuôn mặt anh, phản chiếu nụ cười nhàn nhạt cùng đôi mắt sâu thẳm sáng ngời.
Bốn mắt giao nhau, cô nghe giọng anh trầm ổn mà thong dong:
“Dậy rồi à?”
“Ừm.” Cô híp mắt, trêu chọc:
“Bỗng nhiên sờ thấy bên cạnh có người nên giật mình tỉnh luôn.”
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô hơi lo lắng hỏi:
“Sao anh vẫn chưa ngủ?”
Trình Vân Thanh nhận ra từ khi anh trở về, trừ đêm đầu tiên vì quá mệt mỏi mà ngủ mê man hơn mười mấy giờ, những ngày sau đó, giấc ngủ của anh dường như trở nên chập chờn. Chỉ một chút động tĩnh cũng khiến anh tỉnh giấc, và mỗi lần cô mở mắt, ánh nhìn của anh đều thanh tỉnh.
Cô đoán có lẽ là do tâm lý. Trước đây cô từng đọc về những trường hợp tương tự, những người lính trở về từ chiến trường thường ít nhiều mang theo di chứng tâm lý và cần sự hỗ trợ từ chuyên gia.
Dù có tinh thần mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng vẫn là con người, vẫn có giới hạn chịu đựng.
May mắn thay, anh đã hoàn thành nhiệm vụ, an toàn trở về.
May mắn thay, từ nay về sau, anh không còn phải đối mặt với những hiểm nguy cận kề như thế nữa.
Trong lòng cô ngổn ngang trăm mối suy nghĩ, vừa định hỏi anh thêm về tình trạng của mình, thì đã nghe anh nghiêm túc đáp:
“Vừa nãy em gặp ác mộng, đá anh một cú, làm anh tỉnh luôn.”
Trình Vân Thanh hoàn toàn không nhớ gì, theo bản năng định xin lỗi:
“Thật… thật sao?”
Anh kê đầu lên cánh tay, thản nhiên nói:
“Ừ, mà còn đá khá mạnh đấy.”
Cô nhìn anh một lúc, rồi quả quyết:
“Anh gạt em!”
Anh cười đến rung cả người, nghiêng người vươn tay chạm nhẹ đầu ngón tay lên chóp mũi cô, trêu chọc:
“Sao em phát hiện ra vậy? Bình thường máy phát hiện nói dối cũng chẳng bắt được anh đâu.”
Cô không thèm để ý, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người đi, không nhìn anh nữa. Nhưng anh không chịu buông tha, lập tức ôm cô vào lòng.
Anh cúi xuống, khẽ cười bên tai cô, hơi thở nóng rực phả lên làn da mẫn cảm. Khi anh nhẹ nhàng thổi một hơi vào nốt ruồi nhỏ trên gáy cô, cả người Trình Vân Thanh run lên, muốn lùi lại nhưng không tìm được đường thoát.
Dây dưa một lúc lâu, hơi thở giữa hai người lại một lần nữa trở nên hỗn loạn và nóng bỏng.
Cuối cùng, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô cuộn tròn trong vòng tay anh mà chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai.
Cô mặc quần áo, ra ngoài tìm quanh một vòng, nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Vừa định cầm điện thoại gọi cho anh, ánh mắt cô vô tình lướt qua cánh cửa, phát hiện trên đó dán một mẩu giấy trắng. Cô bước tới, nhẹ nhàng gỡ xuống. Trên tờ giấy, nét chữ rồng bay phượng múa ghi hai dòng ngắn gọn:
“Vân Thanh,
Anh ra ngoài mua bữa sáng, chậm nhất 10 giờ sẽ về.”
Liên Húc là người luôn chu đáo, chắc sợ gửi tin nhắn sẽ làm cô thức giấc nên mới chọn cách gửi lời nhắn như thế này.
Trình Vân Thanh chưa từng thấy chữ viết tay của anh trước đây, thoáng liếc qua một cái, lại cảm thấy nét chữ ấy có phần giống tính cách anh, trầm ổn nhưng không thiếu phần phóng khoáng.
Cô vừa rửa mặt xong thì nghe tiếng khóa cửa khẽ vang lên.
Vội vàng bước ra, cô nhìn thấy anh một tay xách mấy túi đồ, tay kia cầm một bó hoa tươi.
“Dậy rồi à?” Anh mỉm cười, đặt đồ lên bàn ăn.
“Anh mua bánh bao chiên, bánh gạo, với cả tàu hũ và bún. Em xem thử có hợp khẩu vị không.”
Cô bước đến, ánh mắt dừng lại ở bó hoa hồng phấn và những đóa bách hợp trắng được gói đơn giản trong tờ báo cũ, bất giác khẽ bật cười:
“Anh còn mua cả hoa nữa sao?”
“Ừ, trên đường về ghé qua chợ, thấy tươi quá nên mua luôn.” Anh nhìn cô, giọng nhẹ nhàng:
“Chị bán hoa nói đây là hoa hồng Lạc Thần, còn tặng thêm mấy cành bách hợp cánh kép. Anh không rành lắm… Em thích không?”
Trình Vân Thanh nâng bó hoa lên, nhẹ nhàng đưa đến chóp mũi, khóe môi cong lên.
“Thích.”
Anh cười:
“Ăn sáng trước đã.”
Cô lắc đầu:
“Cắm hoa trước đã.”
Hai người đồng thời lên tiếng, rồi nhìn nhau bật cười.
“Nhưng mà…” Anh hơi nhíu mày, có chút khó xử:
“Anh vừa nhớ ra nhà mình không có bình hoa.”
Trình Vân Thanh suy nghĩ một chút, ánh mắt quét qua phòng, rồi dừng lại ở góc bàn ăn, nơi có mấy bình nước khoáng loại lớn còn chưa mở. Cô chỉ tay:
“Dùng cái đó cũng được.”
Anh hành động rất dứt khoát, dưới sự chỉ huy của cô, nhanh chóng kéo một chai ra, cắt bỏ phần trên, bóc đi lớp nhãn, biến nó thành một chiếc bình hoa đơn giản nhưng tiện dụng.
Ăn sáng xong, Trình Vân Thanh hào hứng mở bó hoa, trải ra trên mặt bàn, cẩn thận cắt tỉa từng cành, rồi mới hài lòng cắm chúng vào bình, ngắm nghía hồi lâu.
Liên Húc bước tới, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp bên tai:
“Chị bán hoa còn nói, hoa hồng này mang ý nghĩa tín ngưỡng và chờ đợi. Anh cảm thấy… rất hợp với em.”
Trình Vân Thanh đang đi dép lê, muốn ôm cổ anh thì phải nhón chân lên. Cô dịu dàng nhìn anh, khẽ nói:
“Vậy sao? Nhưng em không muốn chờ đợi nữa…”
Dừng một lát, cô hỏi tiếp:
“Hôm nay chúng ta sẽ đi gặp ba anh đúng không?”
Anh gật đầu, giọng ôn hòa: “Không cần vội, lát nữa mình hãy đi. Dạo này ba bận lắm, còn đang tham gia diễn tập liên hợp. Sáng sớm nay ông mới bay từ Lan Châu về.”
Trình Vân Thanh cảm thấy lo lắng:
“Nhưng mà… em chưa chuẩn bị quà cho gia đình anh.”
Anh bật cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:
“Em chịu gả cho anh, ba anh đã cảm tạ trời đất rồi, cần gì quà cáp nữa?”
Trình Vân Thanh không thể cãi lại anh, đành thôi không kiên trì nữa.
Buổi sáng, có vẻ như Liên Húc hơi mệt mỏi, có lẽ là do những ngày qua vẫn chưa nghỉ ngơi đủ. Anh dựa lưng vào sofa, trông không có tinh thần lắm. Cô ngồi bên cạnh, cùng anh đọc sách và trò chuyện.
Đến xế trưa, anh nhận được cuộc gọi từ Liên Trạch, thông báo tài xế sẽ đến đón họ. Thông tin liên hệ và biển số xe cũng được gửi tới. Hai mươi phút nữa, xe sẽ đến nơi.
Trình Vân Thanh vốn định từ chối, cảm thấy như vậy quá phiền phức, gọi xe đi cũng tiện. Nhưng Liên Húc không đồng ý, vả lại đây cũng là sự hiếu khách tư gia đình anh nên cô chỉ im lặng, theo anh xuống lầu rồi ngồi vào hàng ghế sau của chiếc xe đã đợi sẵn.
Chiếc xe chạy vòng hơn nửa thành phố. Khi gần đến nơi, họ đi qua mấy trạm gác, mỗi trạm đều có lính gác chào nghiêm túc trước khi cho xe đi tiếp.
Hẳn là biển số xe này đã được đăng ký trước, nên khi đến nơi, chỉ cần nhận diện là rào chắn tự động nâng lên.
Nhìn khung cảnh trang nghiêm này, lại nhớ đến việc tối qua anh đặc biệt quan tâm đến tin tức quân sự trên bản tin thời sự, Trình Vân Thanh không nhịn được mà nghiêng đầu hỏi nhỏ:
“Ba anh… giữ chức vụ gì vậy?”
Liên Húc hơi sững lại, im lặng một lúc, rồi chỉ cười, không trả lời thẳng mà nói:
“Ông sắp bước sang tuổi 57 rồi, cũng gần đến tuổi nghỉ hưu.”
Ngụ ý rằng chức vụ có cao thế nào, với anh cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.
Trình Vân Thanh hiểu ý, cũng không hỏi thêm. Những chuyện như thế này, cô vốn không quá bận tâm. Gia cảnh nhà anh thế nào, ba mẹ anh ra sao, đối với cô đều không quan trọng.
Chỉ cần hai người có thể ở bên nhau là đủ.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà Tây kiểu cũ, được cây xanh bao bọc. Con đường trước cửa rộng rãi nhưng không thấy bóng dáng chiếc xe nào. Ngôi nhà có thiết kế ba tầng, phía trước và sau đều có sân vườn, hoa cỏ tươi tốt, xanh um.
Liên Húc đã nhiều năm không trở về nhà. Có lẽ Liên Trạch đã đứng chờ sẵn, vừa nghe thấy tiếng xe liền nhanh chóng mở cửa, một bên gọi người, một bên đón họ vào, nhắc họ đổi giày.
Bên trong, một tràng bước chân dồn dập vang lên. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quân phục bước ra. Ông đứng thẳng tắp, hai bên thái dương đã hơi điểm bạc, đường nét khuôn mặt có vài phần giống với Liên Húc.
Liên Húc đổi giày xong, đứng thẳng, gọi một tiếng:
“Ba”
Ba Liên đứng yên, nhìn anh chằm chằm, không đáp lời.
Liên Húc nhếch môi, cố ý trêu chọc:
“Sao thế, ngay cả con trai ruột mà ba cũng không nhận ra à?”
Ba Liên như lấy lại tinh thần, cười mắng:
“Anh còn biết đường về nhà sao? Hiện tại tôi chỉ có mỗi Liên Trạch là con trai, đứa kia đoạn tuyệt quan hệ cha con từ lâu rồi.”
Liên Húc bước tới, không chút khách sáo ôm lấy vai ông:
“Ba tuyệt tình thế đấy à?”
Rồi anh cố ý nâng giọng:
“Con dâu của ba đang ở đây rồi, ba nể mặt chút đi.”
Ba Liên định hất tay anh ra, nhưng nghe vậy chỉ hừ nhẹ một tiếng:
“Còn không mau đưa người vào nhà.”
Liên Húc mỉm cười, kéo Trình Vân Thanh vào, lần lượt giới thiệu mọi người trong gia đình. Trước đó, cô đã nghe qua đôi chút, cũng biết dì Tân à người vợ thứ hai của ba anh. Bà có vẻ ngoài hiền hậu, giọng nói từ tốn, nhiệt tình hỏi han cô mấy câu rồi lịch sự xin phép vào bếp cùng người làm chuẩn bị bữa tối.
Liên Húc bị Liên Trạch kéo đi xem mô hình, trong phòng khách chỉ còn lại Trình Vân Thanh và ba Liên.
Cô không hề tỏ ra e ngại hay lúng túng, bình tĩnh và tự nhiên trả lời những câu hỏi của ông. Chủ yếu là những chuyện về gia đình, cha mẹ, bằng cấp, công việc của cô, tất cả đều đơn giản, không có gì khuất tất.
Ba Liên là người đã quen ở vị trí cao, khí thế uy nghiêm và sự áp đảo của ông dù có kiềm chế vẫn không thể che giấu hoàn toàn. Nhưng so với những gì cô tưởng tượng, ông không hề khó gần. Nhìn vào ánh mắt và thái độ của ông, cô hiểu rằng ông khá hài lòng về mình.
“Nó bắt đầu vào trường nội trú từ năm mười ba tuổi, sau khi tốt nghiệp liền vào bộ đội đặc chủng, rất ít khi về nhà. Là một sỹ quan cấp cap, bác tự hào khi đất nước có một người lính xuất sắc như vậy. Nhưng với tư cách là một người cha, bác không mong nó tiếp tục đi con đường này nữa…”
Trình Vân Thanh không biết nên tiếp lời thế nào.
Bấy nhiêu năm qua, cha con họ gặp nhau ít, xa cách nhiều. Giữa họ còn có một người mẹ kế khách sáo và một cậu em trai được cưng chiều. Quan hệ tuy không đến mức rạn nứt nhưng khoảng cách vẫn luôn tồn tại. Liên Húc đã quen dùng dáng vẻ bất cần đời và thái độ nhẹ nhàng để che giấu điều đó.
Cũng may Liên Húc không để cô phải chờ lâu. Vừa bước ra ngoài, anh đã lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, bĩu môi than phiền:
“Con vất vả lắm mới tìm được một người vợ tốt như vậy, ba hỏi tới hỏi lui hết chuyện này đến chuyện khác lại dọa người ta chạy mất. Đến lúc đó con của ba sẽ ế cả đời thì sao?”
Ba Liên trừng mắt nhìn anh, quát:
“Thằng nhãi này…”
Không biết nghĩ tới điều gì, ông đột nhiên đổi giọng:
“Chờ thêm một thời gian nữa, con về trình diện rồi tranh thủ đưa ba về Giang Châu chính thức ra mắt cha mẹ Tiểu Trình. Cưới vợ thì phải cưới ngay, nhanh chóng lo liệu hôn sự trong năm nay luôn.”
Vài ngày sau, Trình Vân Thanh nhận được tin nhắn từ Lý Ngộ. Nội dung chỉ vỏn vẹn hai chữ: Âm tính.
Lúc ấy cô đang đứng trong bếp nấu canh cho Liên Húc, mồ hôi chảy ròng ròng. Khẩu vị hai người có chút khác biệt, nguyên liệu lại khó tìm, cô phải ghé đến tiệm thuốc Đông y mới mua đủ.
Ban đầu họ định đi du lịch tự túc, nhưng khi Trâu Tĩnh biết cô đang ở Vân Nam, liền mời ghé chơi. Không ngờ, ngay trước lúc khởi hành, kế hoạch đổ bể.
Có lẽ do cảm lạnh, Liên Húc bất ngờ sốt cao, mấy ngày sau vẫn chưa khỏi hẳn. Dù anh phản đối thế nào, cô cũng nhất quyết hủy chuyến đi. Kỳ thực, ở nhà cùng nhau cũng tốt. Ra ngoài hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Trong kỳ nghỉ, Trình Vân Thanh dường như tìm lại được sự bình yên mà mình từng đánh mất. Mỗi ngày, cô chăm sóc anh, chuẩn bị thuốc, cùng anh trò chuyện, chia sẻ những điều vụn vặt trong cuộc sống. Sau bữa trưa, cô thường ngủ một giấc ngắn để lấy lại năng lượng.
Thời gian trôi qua, cơ thể cô cũng dần hồi phục sau những năm tháng mệt mỏi. Cô bắt đầu cảm nhận được sự thanh thản khi ở bên cạnh anh, những khoảnh khắc đời thường nhưng đong đầy tình cảm. Ngay cả việc đi chợ mua hoa, ngắm những đóa hoa tươi tắn với giá cả phải chăng cũng trở thành niềm vui nho nhỏ.
Cô yêu thích việc nấu ăn, chuẩn bị đủ ba bữa mỗi ngày. Từ bát canh nóng, đến nồi bún đơn giản đầy hương vị, tất cả đều mang đến hơi ấm cho căn nhà. Mỗi bữa không chỉ là sự chăm chút, mà còn là cách cô lặng lẽ thể hiện tình cảm với anh bằng những món ăn giản dị nhưng đầy tâm huyết.
Ánh nắng ấm áp tràn vào sân. Trình Vân Thanh bước ra, trên tay còn cầm chiếc khăn phơi. Liên Húc đang nằm trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Thấy cô đến gần, anh kéo tấm khăn, vừa mở mắt vừa mỉm cười, khẽ nắm lấy tay cô.
Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh, rồi kể lại tin nhắn từ Lý Ngộ:
“Cuối cùng thì em cũng có thể yên tâm rồi. Anh không biết đâu, lúc đầu cái vết giải phẫu bị rách, em là người có trách nhiệm khâu lại đấy.”
Liên Húc lười biếng đáp:
“Ông trời không bạc đãi người lương thiện.”
Nói xong, ánh mắt anh lơ đãng nhìn về góc sân.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô dùng đầu ngón tay nhẹ vuốt trán anh, thấy giữa hai mày vẫn còn hơi nhíu lại.
“Anh đang nghĩ, sau này muốn cải tạo chỗ ở một chút, xây một cái ao cá nhỏ, rồi trồng những loài hoa em thích.”
Trình Vân Thanh bật cười:
“Anh tính nghỉ hưu sớm trước ba mươi tuổi thật à?”
Liên Húc còn chưa kịp đáp thì chiếc điện thoại đặt trên bàn trà bỗng đổ chuông.
Anh vẫn còn giữ nụ cười trên mặt, theo phản xạ đưa tay cầm máy. Trình Vân Thanh liếc qua màn hình, thấy hiện lên một dãy số dài, là cuộc gọi từ máy bàn.
Liên Húc lập tức ngồi thẳng dậy, nhấn nút nghe liền hỏi:
“Sếp, có chuyện gì?”