- Đùa sao, thôn Tây Sơn này người nào mà không biết ông là người có tay nghề trồng hoa màu, việc này đương nhiên là tới tay ông, để người khác làm tôi cũng không yên tâm.

Tần Mục mỉm cười vỗ vai lão:

- Cả nhà ông thương lượng đi, tối cho tôi câu trả lời nha.

Nói xong, liền nháy mắt ra hiệu với Lý Đại Đồng, hai người liền rời đi.

- Xem, xem đi, tính tình như trưởng thôn này, chỉ bằng ông cũng muốn đối nghịch với người ta, ông uống gió tây bắc đi thôi.

Mụ vợ cũng dừng khóc than, vẻ mặt xem thường lão Lâm.

Lão Lâm ngồi trong sân ngẫm nghĩ, cuối cùng đứng lên dậm chân, chui vào trong nhà tìm đồ.

Trời đã tối đen, hắn và Lý Đại Đồng muốn qua bên Hồ Lão Tứ xem người đoàn khảo sát thế nào, liền thấy Hồ Lão Tứ chạy hổn hển đến, kêu:

- Tần Mục, Tần Mục.

Tần Mục ra đón, y liền giậm chân nói:

- Hỏng chuyện rồi, người ban thanh tra kỷ luật tới.

Hắn thấy buồn cười, ban thanh tra kỷ luật lại chiếu cố đến một trưởng thôn như hắn, Qúy Thu này đúng là chuyện bé xé ra to.

- Cười, còn cười.

Hồ Lão Tứ toát đầy mồ hôi, giục hắn:

- Làm sao đây?

- Sợ cái gì, chú Lão Tứ của tôi, không làm chuyện xấu, không sợ ma đến gõ cửa. Người của ban thanh tra kỷ luật tới thì sao?

Tần Mục nói bình tĩnh, hắn thực sự không sợ điều tra.

- Bọn họ đến chỗ cậu rồi.

Mắt Hồ Lão Tứ sáng lên:

- Cậu có biết bọn họ đặt bao nhiêu hàng không, mười vạn, mười vạn đấy.

Hồ Lão Tứ vừa nói vậy liền quên đi chuyện ban thanh tra kỷ luật, hai mắt cũng sáng lên.

- Được rồi, được rồi, chú Lão Tứ, đừng nói tôi tuổi nhỏ cười chú, chỉ một chút tiền như vậy lại khiến chú vui tới mức này rồi.

Tần Mục cười ha ha, hỏi:

- Đồng chí ban thanh tra kỷ luật ở đâu?

Lý Đại Đồng nói ở nhà Tần Mục. Tần Mục bảo Hồ Lão Tứ theo Lý Đại Đổng đi tiếp đãi người của đoàn khảo sát, bản thân đi về hướng về nhà mình.

- Tên than niên này, giỏi thật đấy.

Lý Đại Đồng thở dài một tiếng, nghĩ đến trước kia định dùng chức quan của mình để ép hắn, nay đến ban thanh tra kỷ luật đến tìm Tần Mục, người ta còn không quan tâm, bản thân mình sống lãng phí rồi, so với Tần Mục còn kém xa.

Ngoài mặt Tần Mục vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ rất nhiều, chỉ là hắn thích giấu suy nghĩ trong lòng, do đó hai người họ mới không nhận ra.

Đến nhà mình, Tần Mục liền nghe thấy thím Tứ rang rảng ở cửa chào khách, nghe có vẻ như đang ra hiệu. Hắn giơ tay, gõ cửa, thím Tứ nhanh chóng mở cửa, thấy hắn liền nắm chặt tay hắn, nói khẽ bên tai:

- Ôi, cậu cẩn thận một chút, hai người bên trong khí phái hơn cả chủ tịch thị trấn nhiều lắm.

Tần Mục cười, vỗ lưng an ủi thím, nói:

- Thím Tứ, không sao, thím yên tâm, đi làm chuyện của thím đi.

Nói xong, đứng thẳng, bình tĩnh đi vào trong phòng.

Hai người Ban kỷ luật thanh tra trong phòng thấy hắn bước vào, sau khi hắn giới thiệu xong thì một người lấy sổ ghi chép ra, một người nhìn hắn.

Tần Mục cười, không hề biến sắn nhìn người đối diện, ảnh mát hai ngươi nhìn nhau, bằng phẳng chẳng có chuyện gì cả.

- Đồng chí Tần Mục, lần này chỉ là điều tra hệ thống. cậu chớ lo lắng, cứ coi như nói chuyện bình thường.

Người đó bị ánh mắt của Tần Mục làm cho mất tự nhiên, đột nhiên cười lên, lấy ra một bao thuốc từ túi ra, đưa cho hắn một điếu, Tần Mục cầm một điếu.

Hắn không châm thuốc cho y. Ban thanh tra kỷ luật tìm trưởng thôn nói chuyện,đây là chuyện không bình thường rồi. hắn sẽ không ngây ngô làm bộ ân cần, khiến họ nghĩ rằng mình có ý nịnh nọt.

Tên đó tự châm thuốc, dùng cách nói chuyện phiếm để nói:

- Trưởng thôn Tần, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện giữa anh và Lý Kim Bưu không?

Hắn gật đầu, kể từ chuyện quen y một năm trước đến khi y hại bản thân, cho đến khi y bị ngồi tù. Trong khi nói chuyện thì Tần Mục cũng không nói chuyện Lý Đại Đồng phạm pháp, liền nói qua chuyện hắn tức giận khi nghe Lý Đại Đồng phạm tội.

Người kia liền cười, nói:

- Có người nói Lý Kim Bưu đút lót cho anh mấy ngàn đồng, có chuyện này không?

Tần Mục cười ha ha, gõ gõ tay lên bàn, chậm rãi nối:

- Vấn đề này, tôi thấy không có chút nghi vấn nào. Anh ta có đưa cho tôi mấy ngàn đồng. nhưng đó là phí bồi thường danh dự cho tôi.

Nói đến đây Tần Mục có chút giếu cợt, nói một câu đang thịnh hành:

- Giống như những người làm quan chúng ta, tổn thương không nổi nha.

Người trên quan trường đều rất thông tuệ, hai người đó cẩn thận ngấm bốn từ “Tổn thương không nổi”, hiểu ý, mỉm cười, không khí đối địch với hắn cũng giảm đi.

- Thu nhập tài chính của thôn Tây Sơn, có người nói anh có dấu hiệu tham ô, có chuyện này không, anh nói thế nòa.

Người đó lại hỏi tiếp một câu, sau đó cười, trong nụ cười đó có cả sự cười nhạo, Tần Mục có thể cảm nhận thấy.

Tần Mục nhún vai, giang hai tay nói:

- Tài chính thôn Tây Sơn? Điểm này tôi cũng thấy có rất nhiều vấn đề. Bắt đầu từ năm nay, từng khoản của thôn sẽ được ghi chép lên bảng đỏ, mỗi khoản thu chi đều được ghi chi tiết, lớn đến hàng chục đồng, nhỏ chỉ vài phân, mọi khoản đều sẽ rõ ràng, Khi vào thôn hai vị lãnh đạo có lẽ đã để ý thấy.

Hai người nhìn nhau gật đầu, ghi chép lại lời hắn.

Tiếp đó họ hỏi một số vấn đề nhỏ, trong đó có vấn đề nhạy cảm là hắn có vợ chưa. Hắn liền nghiêm túc nói, thôn Tây sơn chưa thoát nghèo, hắn không lấy vợ.

Từ đầu đến cuối hắn luôn tỏ ra biết chừng mực, không có nhược điểm nào để người khác nắm được, hai người đó gật đầu, đứng dậy, bắt tay hắn, nói:

- Đồng chí Tần Mục, nội dung nói chuyện lần này, hy vọng đồng chí có thể giữ bí mật. chúng tôi nhận được thư tố cáo nặc danh, tìm hiểu chút chuyện. Anh cũng biết, chúng tôi làm bên thanh tra kỷ luật, không tổn thương nổi, ha ha ha...

Hai người bắt chặt tay, Tần Mục cười nói:

- Cảm ơn tổ chức, tổ chức đang khảo sát tôi, nếu không cũng không đến mức làm kinh động quần chúng như vậy.

Hai người kia cười đi ra ngoài, hắn liên tục nói đã muộn rồi, hay là nghỉ lại tại thôn một đêm, đúng lúc đó có tiếng người gọi cửa. Thím Tứ liền ra mở cửa. Lão Lâm cầm một mảnh giấy trong tay, bước vào liền hỏi lớn:

- Chị dâu, Tần Mục có đây không?

Thím Tứ liền gật đầu, chỉ vào phòng, đang muốn nói điều gì thì ông Lâm đã lao như bay vào.

Hai người ban thanh tra kỷ luật vừa nghe có tiếng người tìm hắn, người hỏi kia liền kéo người ghi chép, hai người mỉm cười, quay lại phía lò sưởi, mỉm cười không đi nữa, xem xem vị trưởng thôn “không tổn thương nổi” xử lý chuyện thôn thế nào.

- Tiểu Tần, tôi sai rồi, vì tôi muốn làm quan nên hồ đồ, tôi, tôi có lỗi với cậu.

Lão Lâm vừa bước vào phòng đã nói oang oang, cũng không để ý hai người trong đó, liền quỳ trước mặt hắn.

Tần Mục vội đỡ lấy Lão Lâm nói gấp:

- Chú Lâm, làm gì vậy. Đừng như vậy, không phải tôi đã nói, nông phẩm mới nhất được thử là của anh sao? Sao anh vẫn còn như vậy.

Hắn Lão Lâm ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy hai người kia đang ngồi cười, liền vội vàng đứng dậy, do dự nói:

- Tiểu Tần, ở đây có khách... đợi... đợi có dịp khác sẽ nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện