- Chuyện của con tôi, tôi nhất định cẩn thận điều tra, làm phiền phó chủ tịch huyện rồi.

Quý Thu nháy mắt lại tỏ vẻ như không có gì.

Phương Hải gật đầu, không thèm dây dưa chuyện này, giống như câu nói kia chỉ là lời nói vô tâm mà thôi.

Quý Thu vội vàng nói sang chuyện khác, chính là muốn nhanh chóng đo hướng gió về chuyện cải cách trên huyện, muốn liều lĩnh nắm lấy cơ hội, bắt lấy kỳ ngộ, tranh thủ làm cho tổng giá trị sản xuất của huyện Tây Bình tiến một bước thật lớn.

Mãi đến khi hội nghị chấm dứt, Bạch Quang Lượng cũng không nói câu nào, chỉnh thể bị bí thư Quý áp bách. Hơn nữa Tần Mục thể hiện thật sự làm cho Bạch Quang Lượng không thể tưởng tượng được, cho dù là Vương Trường Canh cũng chẳng tiếp lời, cho nên chỉ không nói gì mà chấm dứt.

Ban thanh tra kỷ luật nhanh chóng chọn hai người đi xuống thôn Tây Sơn điều tra công ty chạm khắc gỗ Tây Sơn của Tần Mục có vấn đề tham ô hay không, có dùng thủ đoạn cường bạo bắt ép thôn dân để hắn làm chủ, sai đâu đánh đó hay không. Lưu Đại Hữu lại nghe phong thanh thấy tin này sợ bị xét tính giai cấp, không thông báo cho Tần Mục.

Tối, Lưu Đại Hữu đang rầu rĩ về nhà kể lại chuyện này cho Trương Thúy, Trương Thúy liền nói với hắn:

- Anh này, anh cho là chú em trưởng thôn Tần kia thật sự đễ đối phó thế sao? Bây giờ người ta chỉ là trưởng thôn, liền làm cho đám ban bệ trên huyện không yên ổn rồi. Anh xem đi, thằng ranh này còn có tiền đồ hơn anh nữa.

- Em thì biết cái gì, huyện đã cử cả ban thanh tra kỷ luật xuống rồi, ai có kết cục tốt được chứ? Em từng nghe tới chuyện ban thanh tra kỷ luật mà không tìm ra được chút chuyện nào sao?

Lưu Đại hữu liền mở bình rượu uống.

- Em không biết, em không hiểu biết bằng anh.

Trương Thủy hừ một tiếng, nói:

- Anh cho rằng trong tay Tần Mục không cầm được con bài tốt mà dám ra tay như thế hay sao? Anh thấy anh đần chưa, cho nên mới nói anh cũng chỉ quấn lấy cái cục công an mà chẳng biết gì về chính trị, mòn hết rồi.

Lưu Đại Hữu nghe xong mắt nhìn mũi, cầm bình rượu đến trước mặt vợ, cười mỉa nói:

- Tóm lại là sao, em nói xong anh nghe.

Trương Thủy véo Lưu Đại Hữu một cái, nói;

- Ngày đó anh về nói chuyện trong khách sạn Phú Quý Môn kia, em liền cân nhắc, trưởng thôn Tần này nghĩ xa lắm, bao nhiêu cơ hội tôt mà. Dùng súng cảnh sát lung tung, nhẹ thì phải cách chức, hắn có thể nhẹ nhàng ép chuyện này xuống sao? Hơn nữa người ta là con rể mà Bạch Quang Lượng chấm, hiện tại Bạch Quang Lượng còn trực tiếp động thủ trên mặt bí thư Quý Thu, Tần Mục không giúp lão chuẩn bị thì làm gì? Anh nghĩ mà xem, không nghĩ ra thì sao làm quan được.

- Không nhất định, con người Tần Mục này, quá thành thực!

Lưu Đại Hữu nói.

- Thành thực? Thành thực cái gì, anh thấy mấy tên lăn lộn quan trường có tên nào không có tâm địa gian giảo? Kêu đánh kêu giết chưa tới ba tháng đã bị người ta hái xuống rồi?

Trương Thúy vươn tay chỉ chỉ vào trán Lưu Đại Hữu.

- Anh sao lại càng nghe càng thấy hồ đồ thế, em nói cho anh nghe với.

Trương Thúy nghiêng người liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Vừa mới bảo lão nương biết gì, vậy anh nghe cái gì.

Hai vợ chồng vui đùa ầm ĩ, mà giờ khắc này ở thôn Tây Sơn, Tần Mục sắp đối mặt vói những câu hỏi của ban thanh tra kỷ luật.

Lúc chiều Tần Mục nói chuyện với Lý Đại Đồng và Lão Lâm suốt bốn giờ đồng hồ, Tần Mục không nhắc tới chuyện Lão Lâm trước kia từng chơi khó mình, cũng cho Lý Đại Đồng nhắc tới chuyện cây nông nghiệp sản lượng cao với họ, ngẫu nhiên chỉ chen vào mấy câu, cũng chỉ là trong phạm vi của bản thân.

Lão Lâm bị chiêu này của Tần Mục làm cho choáng váng, nhưng cây nông nghiệp của Lý Đại Đồng lại làm cho lão thấy thật hứng thú, hai người quay quanh vấn đề thời gian sinh trưởng nghỉ ngơi, lai giống cây trồng thật lâu, dần dần Lão Lâm bắt đầu thả lỏng, ngẫu nhiên nói một hai câu với Tần Mục.

Tần Mục đứng bên nghe gật đầu, đợi tới khi hai người nói tới giá cả, Tần Mục hỏi:

- Mấy thứ này không thể dựa vào giá cả bình thường trên thị trường mà tính toán được, chúng ta phải nghĩ tới chuyện xuất khẩu.

- Cái gì? Xuất khẩu?

Lý Đại Đồng cùng Lão Lâm đồng thời bị Tần Mục dọa ngây người, thứ xa xôi như thế, khi nào lại tiến gần bọn họ.

Tần Mục thần bí cười, nói:

- Vấn đề này chúng ta chưa nói vội, được chứ?

Không biết Tần Mục lại có chiêu trò gì, nhưng lời kia khiến cho người ta hưng phấn. Lúc này, vợ lão Lâm ngồi bên không biết nghĩ tới điều gì, có chút tức giận nói:

- Nghe tiểu Tần trưởng thôn thì khẳng định là đúng, hừ, mạnh hơn tên bí thư Lý gì đó kia nhiều, cái quái gì kiếm ra tiền lại không làm việc.

Bí thư Lý? Tần Mục cùng Lý Đại Đồng nhìn nhau, đều trầm mặc.

- Bà cái mụ đàn bà, biết cái gì, đừng có hồ nháo!

Lão Lâm nghe xong giận dữ, nắm lấy cái gối trên giường liền ném xuống.

Vừa ném liền trúng đầu bà vợ, mụ ta liền nóng ính, cũng không cần quan tâm còn có người ngoài ở đây, đặt uỵch mông xuống đất, khóc lóc kêu gào:

- Ông giết đi, giết tôi đi, tôi không sống nữa, ông sống với mấy đứa trẻ tuổi và mấy mụ hồ ly mắt trắng đi…

Lão Lâm càng giận, đứng lên, vươn chân định đá mụ vợ lão, Tần Mục cùng Lý Đại Đồng liền vội vàng kéo lại, vội vàng túm lão ra khỏi nhà.

Mụ vợ còn chưa nghe theo, lao tới sân nằm lăn lộn, vừa lăn vừa khóc:

- Tôi không muốn sống nữa, tôi không muốn sống nữa, đây chính là vũ phu mà, ông đánh chết tôi đi, đánh chết tôi đi.

Lão Lâm vừa cố nén giận lại bùng lên, tìm xung quanh, miệng mắng:;

- Tôi đánh chết mụ đàn bà thối nhà bà, tôi đánh chết bà!

Tần Mục một lúc không giữ chặt, Lão Lâm liền túm lấy cái xẻng bên tường, vọt tới bên người mụ vợ. Mụ vợ Lão Lâm thấy lão giận thật, lăn lông lốc đứng lên, nhanh chóng trốn đằng sau Tần Mục, vừa mạnh mẽ hô to:

- Ông mới là cái đồ thối tha, trưởng thôn tiểu Tần người ta ngay cả cái rễ cây hỏng đều có thể lấy được mấy vạn đồng, ông dùng mấy ngàn đồng cũng chưa được làm trưởng thôn. Ông còn có mặt mũi nói, còn có mặt mũi mà nói.

Trong lòng Lão Lâm vừa kêu tiếng hỏng rồi, mụ này có gì đều phun ra hết rồi, Lý trưởng trấn cùng Tần Mục này có định hủy bỏ ý định dùng ruộng đất của mình làm vùng thử nghiệm giống mới nữa hay không đây?

Tần Mục thấy lão Lâm thật sự vung xẻng lên, trong lúc cấp thiết tiến lên, hung hăng đánh vào bụng lão, đánh cho lão phải lui lại mất bước. Lý Đại Đồng vội vàng túm lấy cái xẻng, ném ra thật xa.

Lão Lâm thở một tiếng, ngồi chồm hổm trên đất, hai tay che đầu, không dám nhắc lại. Mụ vợ lão thút tha thút thít, thể hiện hoàn mỹ tuyệt chiêu của mấy mụ đàn bà nông thôn.

- Lão Lâm à, ông nghĩ xem, có dám thử nghiệm đề nghị của Lý trưởng trấn trong năm nay hay không? Nếu ông đồng ý, mỗi mẫu đất sẽ được thôn trợ cấp một trăm đồng.

Tần Mục làm như không nghe thấy mấy câu nói của mụ vợ, mở miệng hỏi.

Lão Lâm mạnh mẽ ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Tần Mục, có chút không dám tin tưởng hỏi thăm.

- Sao… còn có trợ cấp? Còn có tiền trợ cấp?

Lão Lâm cũng bị câu nói của Tần Mục làm cho lắp bắp, nhìn vào Tần Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện