Ngư Lâm chịu đựng đau đớn ra hiệu cho Lôi Trí và Minh Nhựt đưa mình vào trong phòng bảo vệ, nhưng hai tên nhóc này không hiểu. Họ lại còn rù rì như thể bác sẽ chết đến nơi. Ông bắt đầu nổi quạo và giật mạnh mớ tóc trên đầu Lôi Trí khiến nó la oai oái vì đau.
Lôi Trí bất bình thay chính nó. Nó đâu phải là người đã hạ độc cho bác ấy đâu chớ, nó đâu phải kẻ địch như Ngọc Điền đâu chứ, bộ ông ấy trúng độc nên đầu óc lú lẫn nhầm tưởng nó là Ngọc Điền mà muốn đoạt mạng nó hay sao.
Lôi Trí ũ rũ giải thích:
“Đâu phải em hạ độc đại ca đâu mà đại ca hành xác em dữ vậy?”
Nếu không phải không thể dùng thần lực thì Ngư Lâm đã khiến Lôi Trí biết thế nào là tức giận rồi. Đau đớn vì bị trúng độc, lại không thể dùng lực di chuyển, chỉ sợ độc tố lan ra nhanh quá, đến lúc gặp Huyết Yêu lại không kịp mà chết đi, lại gặp cái đám ăn hại không hề tinh ý một chút nào. Tụi nó cứ mặc cho ông trúng độc và nằm ngoài mưa như thế này ư? Cơn mưa rào do chính tay ông tạo ra, cũng đâu cách nào thu lại khi ông không thể dùng thần lực. Thật tức giận mà.
Rút cuộc Ngư Lâm nằm im, bất lực nhìn trời, cứ mặc từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt già nua trong hình hài bác bảo vệ của mình. Ông ấm ức thì được cái gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của thằng Lôi Trí mà thôi.
May mà đám thuộc hạ của Ngọc Điền lẫn nhóm sát thủ đã tử trận gần hết, một vài tên không tin nổi khi thấy Ngọc Điền bị giết chết. Chúng câm lặng chịu đầu hàng đám âm cẩu cùng đoàn tử thần bên đó. Chẳng ai trong số chúng dám làm ra hành động sai trái nào nữa. Ngư Lâm thấy vậy cũng mừng.
Và rồi chất độc lan đến tứ chi của Ngư Lâm khiến ông co quắp cơ bắp lại, chịu đau, không phát ra một tiếng kêu nào cả. Thằng Lôi Trí nâng cái đầu ông dậy, còn Minh Nhựt làm một hành động có ích: Nó biến ra một cái ô che mưa giúp ông. Hỡi ơi, sao cái tụi này nó ngốc đến mức không nghĩ ra được chỉ việc đưa ông vào bên trong căn phòng của ông là xong.
Thanh Lâm ở bên ngoài không còn nghe được âm thanh đánh nhau nữa, nên rất tò mò. Có lẽ nó nên đi vào bên trong xem thử trận chiến đã chấm dứt chưa. Vừa nghĩ là đôi chân của nó nhích từng bước vào phía sân trường và khi nó nhìn thấy Ngư Lâm đang nằm dưới đất thì cũng hớt hải chạy tới.
Ngư Lâm nhìn thấy Thanh Lâm thì ra hiệu cho nó dìu mình vào trong nhà. Rất may lần này Thanh Lâm hiểu và đưa tay đỡ lấy ông. Lôi Trí lúc này mới ngớ người, nhanh tay phụ Thanh Lâm đưa Ngư Lâm vào phòng mình. Ông chỉ hừ lạnh, mắt liếc Lôi Trí như thể nó là tên giết người.
Minh Nhựt rù rì lại mọi chuyện cho Thanh Lâm hiểu. Rằng họ đã đánh thắng thế nào (Lôi Trí la oai oái về chuyện nó thông minh cơ trí ra làm sao khi rắc máu mình mới giết được tên thủ lĩnh), bác bảo vệ đã trúng âm tà độc của Ngọc Điền ra sao. Cuối cùng họ không thể đưa bác bảo vệ đi tìm sự giúp đỡ vì họ không thể phá được vòng tròn kia từ bên trong.
Thanh Lâm đặt Ngư Lâm lên trên giường. Nó vội vàng tìm quần áo sạch thay cho bác bảo vệ. Vừa thay áo cho ông, nó vừa lo lắng nói:
“Âm tà độc ư? Vừa lúc nảy tụi con đã gặp chị Trúc Chi. Nhưng Lý Ngôn đã đưa chị ấy đến chổ Huyết Yêu rồi. Làm sao đây? Chỉ có chị ấy mới cứu được bác thôi.”
Ngư Lâm cố nắm lấy cánh tay của Thanh Lâm và nói:
“Vô Ảnh. Tìm Vô Ảnh về đây. Em ấy đang giữ thuốc mà Huyết Yêu đã điều chế. Thuốc này có thể kiềm hãm được độc tố. Nếu có được nó, ta có thể kéo dài sinh mạng thêm ba ngày. Chừng đó thời gian đủ chờ được Huyết Yêu về đây.”
Lôi Trí quay sang Minh Nhựt nói:
“Hình như anh Vô Ảnh đi cứu chị nữ hoàng bóng đêm ở chổ Nguyên Sâm. Em sẽ đến chổ anh ấy và đưa ảnh về đây.”
Thanh Lâm gật đầu, nhưng lại nói:
“Anh Tuấn Tú cũng biết. Anh ấy có học cách điều chế giải dược đó từ Huyết Yêu. Có điều giải dược từ chổ Vô Ảnh sẽ chắc ăn hơn. Trừ trường hợp Lôi Trí về muộn, em nghĩ Tuấn Tú là lựa chọn duy nhất trong lúc này.”
Ngư Lâm rên rỉ:
“Bác chỉ có thể cầm cự thêm một tiếng đồng hồ nữa thôi. Mấy đứa nhanh tay nhanh chân lên.”
“Chúng ta nên đưa bác ấy đến nhà thầy Huyết Yêu. Ở đó an toàn.”
Ngư Lâm lắc đầu không chịu rời đi:
“Ta phải ở đây, ta phải canh chừng quỷ môn quan.”
Thanh Lâm không còn cách nào khác là phải tìm Tuấn Tú về đây. Nó chuẩn bị rời khỏi phòng bảo vệ đi tìm Tuấn Tú thì bị Lôi Trí ngăn lại:
“Nói địa chỉ, anh sẽ đi cho. Chạy bằng chân thì không có dư giả thời gian đâu chú em.”
Lôi Trí dịch chuyển đến bệnh viện theo lời Thanh Lâm (sau khi bắt thằng bé phá bỏ vòng tròn ma thuật ngoài trường) và rất nhanh đã tìm thấy Tuấn Tú. Anh đang ở bên trong nhà xác và đang khám nghiệm thi thể của người bị thây ma cắn. Nó vội vàng túm lấy cánh tay của anh và giải thích tóm tắt những gì đã xảy ra với bác bảo vệ, rồi cùng anh biến mất.
Tuấn Tú nhờ Lôi Trí đưa mình về nhà Huyết Yêu lấy nguyên liệu. Ở đây anh gặp được Nhất Uy và Triều Nghê – hai người cũng vừa về tới. Nhất Uy đã đặt Triều Nghê trong phòng bệnh mà Trúc Chi nằm ngày trước. Dĩ nhiên là sau khi cậu đã băng bó vết thương và chắc nó sẽ không đáng ngại nữa mới yên tâm rời khỏi.
Nhất Uy vui mừng khi thấy Tuấn Tú không sao. Nhưng cậu hơi nhíu mày khi nghe đến âm tà độc và bác bảo vệ bị Ngọc Điền đả thương.
Tuấn Tú nói nhanh:
“Bác bảo vệ trúng âm tà độc. Anh phải điều chế thuốc kiềm hãm độc tố ấy cho đến khi Trúc Chi cứu bác ấy. Con bé là người duy nhất có thể cứu lấy bác bảo vệ thôi.”
Nhất Uy bâng khuâng hỏi:
“Anh có chắc là làm được không?”
“Anh chắc chắn có thể điều chế được. Chỉ cần vài nguyên liệu thôi, anh có ghi chép ở đây. Nguyên liệu có cả máu của em Nhất Uy à, vì thế em phải đi cùng anh.”
Nhất Uy đồng ý ngay. Tính mạng của bác bảo vệ quan trọng. Họ cần nhanh chóng đến cứu bác ấy trước. Nhất Uy đành trễ hẹn với Huyết Yêu một chút vậy.
Tuấn Tú nói:
“Còn nữa, trừ trường hợp anh không điều chế được, chúng ta cần tìm Vô Ảnh về.”
Lôi Trí nhanh nhảu nói:
“Để tao đi tìm Vô Ảnh. Tao giỏi tìm tung tích của người ta mà.”
Lôi Trí chẳng mất công sức lắm khi tìm ra được dấu vết mà Vô Ảnh và Nguyệt Trinh đi qua. Nó nhanh chóng tìm được họ. Nhưng cảnh tượng mà nó nhìn thấy không khả quan lắm: Vô Ảnh và Hoàng Anh bị thương đến mức khó mà biết máu trên áo của họ là từ nơi nào mà ra, ngay cả cô ả Thục Nghi cũng bị thương đầy mình. Nó còn thấy đám mã sư vẫn còn hung hăng như muốn ăn thịt họ. Nó cắn răng, núp một nơi quan sát tình hình và thầm hy vọng Tuấn Tú có thể điều chế được giải dược và Ngư Lâm có thể chịu đựng đến khi Vô Ảnh trở về.
Trước khi Lôi Trí đến, trận chiến giữa Vô Ảnh và đám mã sư, bên kia là Hoàng Anh với Thục Nghi diễn ra vô cùng căng thẳng. Hoàng Anh biết cách đánh bại Thục Nghi và chỉ có nàng mới tự tin đánh bại ả, thế nên ngay từ đầu nàng đã chọn đối đầu với ả mặc cho Vô Ảnh ngăn cản thế nào.
Vốn dĩ Vô Ảnh muốn tự tay đòi lại những gì Thục Nghi đã gây ra cho mình, nhưng rồi Hoàng Anh nói:
“Anh không thấy nên để phụ nữ và phụ nữ đánh nhau mới hay ư? Cho dù anh có thắng hay bại dưới tay Thục Nghi thì lời đồn truyền ra cũng không hay lắm.”
Vô Ảnh cự nự lại:
“Anh đâu phải là kiểu người quan tâm đến lời đồn trong thiên hạ.”
“Nhưng em không muốn người khác cười nhạo anh, người sẽ trở thành tình nhân của nữ hoàng bóng đêm.”
Vô Ảnh cười lớn, cũng không quá cố chấp muốn giết Thục Nghi nữa. Anh nhường vị trí đó lại cho Hoàng Anh và anh sẽ đối diện với lũ mã sư bên kia. Anh nhớ lại thời khắc ở cùng Tiểu Bạch, khi ấy anh suýt bị mã sư giết hại, và anh có chút e ngại độc tố của đám mã sư.
Hoàng Anh trấn an Vô Ảnh:
“Độc của mã sư chỉ nguy hiểm ở lần cắn đầu tiên thôi. Sau khi anh dùng thuốc giải rồi, độc của nó không gây nguy hiểm tính mạng nữa.”
Vô Ảnh nói nhỏ:
“Mã sư không dễ chết. Lần trước anh đâm vào bụng nó, nhưng không si nhê gì hết.”
“Có một vết bớt trên cổ mã sư, nó chứa sức mạnh lai của chúng. Chỉ cần anh đâm trúng vết bớt ấy, mã sư sẽ giống một con ngựa hoang bình thường và dễ thương tổn mà thôi.”
Thục Nghi nhăn mặt, tỏ ra không vui vẻ với Hoàng Anh lắm. Ngày trước khi cả hai còn là bạn bè thân thiết, ả đã nói ra bí mật này cho nàng ta nghe. Ả đâu biết việc đó sẽ trở thành yếu điểm của đám mã sư kia đâu.
Thục Nghi tự tin có thể thắng Vô Ảnh, còn thắng Hoàng Anh thì ả chỉ nắm được năm phần. Cả hai có thể đánh ngang cơ nhau. Dù sao Hoàng Anh có thể nhanh chóng giết chết đám mã sư kia và trợ giúp Vô Ảnh sau, nhưng nàng ta lại chọn đấu với nàng trước. Ả không hiểu nàng ta đang muốn đẩy Vô Ảnh vào chổ chết, hay quá tự tin rằng anh ta có thể thắng được đám mã sư kia.
Hoàng Anh đã đứng trước mặt Thục Nghi, mỉm cười lần cuối trước khi cùng người bạn cũ đánh một trận sống chết. Lý tưởng của cả hai quá đối nghịch nhau. Nàng muốn phò tá tiểu ma vương, muốn giữ lời hứa bảo vệ tính mạng huyết mạch còn lại của mình với Quỷ vương. Thục Nghi lại lựa chọn trở thành cánh tay đắc lực của Nguyên Sâm, nhiều lần khiến Trúc Chi lâm vào nguy hiểm. Cả hai vốn dĩ có thể ngồi lại ôn chuyện xưa, nhưng rút cuộc lại lâm vào tình cảnh này, cũng chỉ vì chí hướng khác nhau mà thôi.
Thục Nghi thổi một khúc nhạc kì lạ bằng miệng và Vô Ảnh nhìn thấy đám mã sư đã bắt đầu ngọ nguậy cả bốn chân. Toàn thân anh căng thẳng, mắt không hề dời chúng nửa giây, chỉ sợ bản thân chớp mắt lại là lúc chúng tấn công mình. Anh đang quan sát cái bớt trên cổ của năm con đằng xa và bất đầu hơi lo lắng.
Lần trước Vô Ảnh không thể đấu lại một con, huống chi lần này có đến năm con. Hy vọng anh không quá mất mặt và chết dưới chân đám sinh vật bóng đêm này. Dù biết được điểm chết của chúng, nhưng anh không chắc có thể nhanh bằng chúng.
Quả nhiên, mã sư chỉ nhìn mỗi mình anh và chúng đã bắt đầu chạy về phía anh với tốc độ bằng tốc độ của mũi tên đã rời cung tên. Vô Ảnh thụt lùi hai bước lấy đà mới bay khỏi mặt đất tránh né. Nhưng tránh được một lần, không thể tránh được lần hai khi một con mã sư đã bay lên cao theo anh. Nó vồ lấy anh xuống đất, dùng hai chi trước đè hai cánh tay của anh lại.
Vô Ảnh không thể cựa quậy dưới cơ thể của Hiếu Minh, nhưng linh hồn của Hữu Lực thì có. Anh ngất xỉu trước, sau đó xuất hiện từ phía sau mã sư, tay dơ cao thanh Huyết kiếm, nắm lấy cổ của nó và đâm trúng vết bớt hình ánh trăng trên cổ nó, khiến nó rú lên đau đớn.
Mã sư thả Xác của Hiếu Minh ra, loạng choạng không vững, vẫn còn tru đầy đau đớn. Rõ ràng việc đâm trúng điểm chết của nó khiến nó hãi hùng và yếu đi hẳn. Nó vỗ cánh đầy giận dữ, muốn xé Vô Ảnh ra cho hả dạ.
Vô Ảnh nhanh hơn, anh đã trở lại cơ thể của Hiếu Minh và đâm một nhát vào bụng của nó. Máu của mã sư bắn tung tóe, ướt cả người của anh, mùi máu tanh nồng nặc khiến anh ho sặc sụa.
Chắc chắn bốn con mã sư còn lại rất căm hận Vô Ảnh khi chứng kiến anh giết chết đồng loại của nó. Vì thế một con lao vào anh và dùng hai cái sừng tông mạnh vào ngực Vô Ảnh. Anh văng xa cách đó mấy mét, tấm lưng của Hiếu Minh đập mạnh vào tường nhà khiến ngôi nhà đổ nát giờ còn tan hoang hơn.
Lôi Trí bất bình thay chính nó. Nó đâu phải là người đã hạ độc cho bác ấy đâu chớ, nó đâu phải kẻ địch như Ngọc Điền đâu chứ, bộ ông ấy trúng độc nên đầu óc lú lẫn nhầm tưởng nó là Ngọc Điền mà muốn đoạt mạng nó hay sao.
Lôi Trí ũ rũ giải thích:
“Đâu phải em hạ độc đại ca đâu mà đại ca hành xác em dữ vậy?”
Nếu không phải không thể dùng thần lực thì Ngư Lâm đã khiến Lôi Trí biết thế nào là tức giận rồi. Đau đớn vì bị trúng độc, lại không thể dùng lực di chuyển, chỉ sợ độc tố lan ra nhanh quá, đến lúc gặp Huyết Yêu lại không kịp mà chết đi, lại gặp cái đám ăn hại không hề tinh ý một chút nào. Tụi nó cứ mặc cho ông trúng độc và nằm ngoài mưa như thế này ư? Cơn mưa rào do chính tay ông tạo ra, cũng đâu cách nào thu lại khi ông không thể dùng thần lực. Thật tức giận mà.
Rút cuộc Ngư Lâm nằm im, bất lực nhìn trời, cứ mặc từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt già nua trong hình hài bác bảo vệ của mình. Ông ấm ức thì được cái gì, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của thằng Lôi Trí mà thôi.
May mà đám thuộc hạ của Ngọc Điền lẫn nhóm sát thủ đã tử trận gần hết, một vài tên không tin nổi khi thấy Ngọc Điền bị giết chết. Chúng câm lặng chịu đầu hàng đám âm cẩu cùng đoàn tử thần bên đó. Chẳng ai trong số chúng dám làm ra hành động sai trái nào nữa. Ngư Lâm thấy vậy cũng mừng.
Và rồi chất độc lan đến tứ chi của Ngư Lâm khiến ông co quắp cơ bắp lại, chịu đau, không phát ra một tiếng kêu nào cả. Thằng Lôi Trí nâng cái đầu ông dậy, còn Minh Nhựt làm một hành động có ích: Nó biến ra một cái ô che mưa giúp ông. Hỡi ơi, sao cái tụi này nó ngốc đến mức không nghĩ ra được chỉ việc đưa ông vào bên trong căn phòng của ông là xong.
Thanh Lâm ở bên ngoài không còn nghe được âm thanh đánh nhau nữa, nên rất tò mò. Có lẽ nó nên đi vào bên trong xem thử trận chiến đã chấm dứt chưa. Vừa nghĩ là đôi chân của nó nhích từng bước vào phía sân trường và khi nó nhìn thấy Ngư Lâm đang nằm dưới đất thì cũng hớt hải chạy tới.
Ngư Lâm nhìn thấy Thanh Lâm thì ra hiệu cho nó dìu mình vào trong nhà. Rất may lần này Thanh Lâm hiểu và đưa tay đỡ lấy ông. Lôi Trí lúc này mới ngớ người, nhanh tay phụ Thanh Lâm đưa Ngư Lâm vào phòng mình. Ông chỉ hừ lạnh, mắt liếc Lôi Trí như thể nó là tên giết người.
Minh Nhựt rù rì lại mọi chuyện cho Thanh Lâm hiểu. Rằng họ đã đánh thắng thế nào (Lôi Trí la oai oái về chuyện nó thông minh cơ trí ra làm sao khi rắc máu mình mới giết được tên thủ lĩnh), bác bảo vệ đã trúng âm tà độc của Ngọc Điền ra sao. Cuối cùng họ không thể đưa bác bảo vệ đi tìm sự giúp đỡ vì họ không thể phá được vòng tròn kia từ bên trong.
Thanh Lâm đặt Ngư Lâm lên trên giường. Nó vội vàng tìm quần áo sạch thay cho bác bảo vệ. Vừa thay áo cho ông, nó vừa lo lắng nói:
“Âm tà độc ư? Vừa lúc nảy tụi con đã gặp chị Trúc Chi. Nhưng Lý Ngôn đã đưa chị ấy đến chổ Huyết Yêu rồi. Làm sao đây? Chỉ có chị ấy mới cứu được bác thôi.”
Ngư Lâm cố nắm lấy cánh tay của Thanh Lâm và nói:
“Vô Ảnh. Tìm Vô Ảnh về đây. Em ấy đang giữ thuốc mà Huyết Yêu đã điều chế. Thuốc này có thể kiềm hãm được độc tố. Nếu có được nó, ta có thể kéo dài sinh mạng thêm ba ngày. Chừng đó thời gian đủ chờ được Huyết Yêu về đây.”
Lôi Trí quay sang Minh Nhựt nói:
“Hình như anh Vô Ảnh đi cứu chị nữ hoàng bóng đêm ở chổ Nguyên Sâm. Em sẽ đến chổ anh ấy và đưa ảnh về đây.”
Thanh Lâm gật đầu, nhưng lại nói:
“Anh Tuấn Tú cũng biết. Anh ấy có học cách điều chế giải dược đó từ Huyết Yêu. Có điều giải dược từ chổ Vô Ảnh sẽ chắc ăn hơn. Trừ trường hợp Lôi Trí về muộn, em nghĩ Tuấn Tú là lựa chọn duy nhất trong lúc này.”
Ngư Lâm rên rỉ:
“Bác chỉ có thể cầm cự thêm một tiếng đồng hồ nữa thôi. Mấy đứa nhanh tay nhanh chân lên.”
“Chúng ta nên đưa bác ấy đến nhà thầy Huyết Yêu. Ở đó an toàn.”
Ngư Lâm lắc đầu không chịu rời đi:
“Ta phải ở đây, ta phải canh chừng quỷ môn quan.”
Thanh Lâm không còn cách nào khác là phải tìm Tuấn Tú về đây. Nó chuẩn bị rời khỏi phòng bảo vệ đi tìm Tuấn Tú thì bị Lôi Trí ngăn lại:
“Nói địa chỉ, anh sẽ đi cho. Chạy bằng chân thì không có dư giả thời gian đâu chú em.”
Lôi Trí dịch chuyển đến bệnh viện theo lời Thanh Lâm (sau khi bắt thằng bé phá bỏ vòng tròn ma thuật ngoài trường) và rất nhanh đã tìm thấy Tuấn Tú. Anh đang ở bên trong nhà xác và đang khám nghiệm thi thể của người bị thây ma cắn. Nó vội vàng túm lấy cánh tay của anh và giải thích tóm tắt những gì đã xảy ra với bác bảo vệ, rồi cùng anh biến mất.
Tuấn Tú nhờ Lôi Trí đưa mình về nhà Huyết Yêu lấy nguyên liệu. Ở đây anh gặp được Nhất Uy và Triều Nghê – hai người cũng vừa về tới. Nhất Uy đã đặt Triều Nghê trong phòng bệnh mà Trúc Chi nằm ngày trước. Dĩ nhiên là sau khi cậu đã băng bó vết thương và chắc nó sẽ không đáng ngại nữa mới yên tâm rời khỏi.
Nhất Uy vui mừng khi thấy Tuấn Tú không sao. Nhưng cậu hơi nhíu mày khi nghe đến âm tà độc và bác bảo vệ bị Ngọc Điền đả thương.
Tuấn Tú nói nhanh:
“Bác bảo vệ trúng âm tà độc. Anh phải điều chế thuốc kiềm hãm độc tố ấy cho đến khi Trúc Chi cứu bác ấy. Con bé là người duy nhất có thể cứu lấy bác bảo vệ thôi.”
Nhất Uy bâng khuâng hỏi:
“Anh có chắc là làm được không?”
“Anh chắc chắn có thể điều chế được. Chỉ cần vài nguyên liệu thôi, anh có ghi chép ở đây. Nguyên liệu có cả máu của em Nhất Uy à, vì thế em phải đi cùng anh.”
Nhất Uy đồng ý ngay. Tính mạng của bác bảo vệ quan trọng. Họ cần nhanh chóng đến cứu bác ấy trước. Nhất Uy đành trễ hẹn với Huyết Yêu một chút vậy.
Tuấn Tú nói:
“Còn nữa, trừ trường hợp anh không điều chế được, chúng ta cần tìm Vô Ảnh về.”
Lôi Trí nhanh nhảu nói:
“Để tao đi tìm Vô Ảnh. Tao giỏi tìm tung tích của người ta mà.”
Lôi Trí chẳng mất công sức lắm khi tìm ra được dấu vết mà Vô Ảnh và Nguyệt Trinh đi qua. Nó nhanh chóng tìm được họ. Nhưng cảnh tượng mà nó nhìn thấy không khả quan lắm: Vô Ảnh và Hoàng Anh bị thương đến mức khó mà biết máu trên áo của họ là từ nơi nào mà ra, ngay cả cô ả Thục Nghi cũng bị thương đầy mình. Nó còn thấy đám mã sư vẫn còn hung hăng như muốn ăn thịt họ. Nó cắn răng, núp một nơi quan sát tình hình và thầm hy vọng Tuấn Tú có thể điều chế được giải dược và Ngư Lâm có thể chịu đựng đến khi Vô Ảnh trở về.
Trước khi Lôi Trí đến, trận chiến giữa Vô Ảnh và đám mã sư, bên kia là Hoàng Anh với Thục Nghi diễn ra vô cùng căng thẳng. Hoàng Anh biết cách đánh bại Thục Nghi và chỉ có nàng mới tự tin đánh bại ả, thế nên ngay từ đầu nàng đã chọn đối đầu với ả mặc cho Vô Ảnh ngăn cản thế nào.
Vốn dĩ Vô Ảnh muốn tự tay đòi lại những gì Thục Nghi đã gây ra cho mình, nhưng rồi Hoàng Anh nói:
“Anh không thấy nên để phụ nữ và phụ nữ đánh nhau mới hay ư? Cho dù anh có thắng hay bại dưới tay Thục Nghi thì lời đồn truyền ra cũng không hay lắm.”
Vô Ảnh cự nự lại:
“Anh đâu phải là kiểu người quan tâm đến lời đồn trong thiên hạ.”
“Nhưng em không muốn người khác cười nhạo anh, người sẽ trở thành tình nhân của nữ hoàng bóng đêm.”
Vô Ảnh cười lớn, cũng không quá cố chấp muốn giết Thục Nghi nữa. Anh nhường vị trí đó lại cho Hoàng Anh và anh sẽ đối diện với lũ mã sư bên kia. Anh nhớ lại thời khắc ở cùng Tiểu Bạch, khi ấy anh suýt bị mã sư giết hại, và anh có chút e ngại độc tố của đám mã sư.
Hoàng Anh trấn an Vô Ảnh:
“Độc của mã sư chỉ nguy hiểm ở lần cắn đầu tiên thôi. Sau khi anh dùng thuốc giải rồi, độc của nó không gây nguy hiểm tính mạng nữa.”
Vô Ảnh nói nhỏ:
“Mã sư không dễ chết. Lần trước anh đâm vào bụng nó, nhưng không si nhê gì hết.”
“Có một vết bớt trên cổ mã sư, nó chứa sức mạnh lai của chúng. Chỉ cần anh đâm trúng vết bớt ấy, mã sư sẽ giống một con ngựa hoang bình thường và dễ thương tổn mà thôi.”
Thục Nghi nhăn mặt, tỏ ra không vui vẻ với Hoàng Anh lắm. Ngày trước khi cả hai còn là bạn bè thân thiết, ả đã nói ra bí mật này cho nàng ta nghe. Ả đâu biết việc đó sẽ trở thành yếu điểm của đám mã sư kia đâu.
Thục Nghi tự tin có thể thắng Vô Ảnh, còn thắng Hoàng Anh thì ả chỉ nắm được năm phần. Cả hai có thể đánh ngang cơ nhau. Dù sao Hoàng Anh có thể nhanh chóng giết chết đám mã sư kia và trợ giúp Vô Ảnh sau, nhưng nàng ta lại chọn đấu với nàng trước. Ả không hiểu nàng ta đang muốn đẩy Vô Ảnh vào chổ chết, hay quá tự tin rằng anh ta có thể thắng được đám mã sư kia.
Hoàng Anh đã đứng trước mặt Thục Nghi, mỉm cười lần cuối trước khi cùng người bạn cũ đánh một trận sống chết. Lý tưởng của cả hai quá đối nghịch nhau. Nàng muốn phò tá tiểu ma vương, muốn giữ lời hứa bảo vệ tính mạng huyết mạch còn lại của mình với Quỷ vương. Thục Nghi lại lựa chọn trở thành cánh tay đắc lực của Nguyên Sâm, nhiều lần khiến Trúc Chi lâm vào nguy hiểm. Cả hai vốn dĩ có thể ngồi lại ôn chuyện xưa, nhưng rút cuộc lại lâm vào tình cảnh này, cũng chỉ vì chí hướng khác nhau mà thôi.
Thục Nghi thổi một khúc nhạc kì lạ bằng miệng và Vô Ảnh nhìn thấy đám mã sư đã bắt đầu ngọ nguậy cả bốn chân. Toàn thân anh căng thẳng, mắt không hề dời chúng nửa giây, chỉ sợ bản thân chớp mắt lại là lúc chúng tấn công mình. Anh đang quan sát cái bớt trên cổ của năm con đằng xa và bất đầu hơi lo lắng.
Lần trước Vô Ảnh không thể đấu lại một con, huống chi lần này có đến năm con. Hy vọng anh không quá mất mặt và chết dưới chân đám sinh vật bóng đêm này. Dù biết được điểm chết của chúng, nhưng anh không chắc có thể nhanh bằng chúng.
Quả nhiên, mã sư chỉ nhìn mỗi mình anh và chúng đã bắt đầu chạy về phía anh với tốc độ bằng tốc độ của mũi tên đã rời cung tên. Vô Ảnh thụt lùi hai bước lấy đà mới bay khỏi mặt đất tránh né. Nhưng tránh được một lần, không thể tránh được lần hai khi một con mã sư đã bay lên cao theo anh. Nó vồ lấy anh xuống đất, dùng hai chi trước đè hai cánh tay của anh lại.
Vô Ảnh không thể cựa quậy dưới cơ thể của Hiếu Minh, nhưng linh hồn của Hữu Lực thì có. Anh ngất xỉu trước, sau đó xuất hiện từ phía sau mã sư, tay dơ cao thanh Huyết kiếm, nắm lấy cổ của nó và đâm trúng vết bớt hình ánh trăng trên cổ nó, khiến nó rú lên đau đớn.
Mã sư thả Xác của Hiếu Minh ra, loạng choạng không vững, vẫn còn tru đầy đau đớn. Rõ ràng việc đâm trúng điểm chết của nó khiến nó hãi hùng và yếu đi hẳn. Nó vỗ cánh đầy giận dữ, muốn xé Vô Ảnh ra cho hả dạ.
Vô Ảnh nhanh hơn, anh đã trở lại cơ thể của Hiếu Minh và đâm một nhát vào bụng của nó. Máu của mã sư bắn tung tóe, ướt cả người của anh, mùi máu tanh nồng nặc khiến anh ho sặc sụa.
Chắc chắn bốn con mã sư còn lại rất căm hận Vô Ảnh khi chứng kiến anh giết chết đồng loại của nó. Vì thế một con lao vào anh và dùng hai cái sừng tông mạnh vào ngực Vô Ảnh. Anh văng xa cách đó mấy mét, tấm lưng của Hiếu Minh đập mạnh vào tường nhà khiến ngôi nhà đổ nát giờ còn tan hoang hơn.
Danh sách chương