Triều Nghê lựa cơ hội tựa đầu lên ngực Nhất Uy, lại còn cà cà cái đầu trên ngực cậu. Mặc dù vết thương vẫn còn đau, nhưng hơi ấm của cậu ngay lúc này lại khiến nó cảm thấy đau đớn kia cũng chẳng còn đáng ngại gì cả. Điều quan trọng là cậu đã thắng Bạch Kê, trận đánh đỉnh lắm, càng khiến nó mê mẫn cậu nhiều hơn.
Triều Nghê thấy Nhất Uy không đẩy mình ra như những lần trước đây nó hay làm phiền cậu, thì vui lắm, càng bạo gan ghì chặt Nhất Uy thêm một chút. Xem ra khi nó đỡ một đòn thay cậu thì cảm tình của cậu ấy dành cho nó nhiều hơn trước đây một chút.
Triều Nghê buột miệng nói:
“Đáng lắm.”
Nhất Uy hỏi lại:
“Em nói cái gì cơ?”
“Không. Không có gì cả.” Triều Nghê ngượng ngùng khe khẽ đáp, vùi đầu càng sâu vào lồng ngực của Nhất Uy.
Nhất Uy không cảm thấy phản cảm vì hành động của Triều Nghê, cũng không gạt nó ra khỏi ngực mình. Có lẽ ngay cả cậu cũng cần hơi ấm của ai đó, cũng cần được ai đó an ủi sau trận chiến vừa rồi. Triều Nghê lại còn là đồng minh duy nhất của cậu trong lúc này. Huống hồ nó còn đỡ thay cho cậu một đòn hiểm, nếu nó muốn ôm cậu thì cậu cứ chiều theo ý nó một chút cũng được.
Nhất Uy vẫn chưa buông Triều Nghê ra. Cậu đang cố tỏ ra tử tế với Triều Nghê. Cậu quan tâm hỏi:
“Vết thương của em sao rồi?”
Triều Nghê lí nhí nói:
“Em đỡ rồi.”
“Anh đưa em về nhà chú Huyết Yêu nghỉ ngơi. Sau đó anh phải đến trường xem sao. Chắc mọi người đang đợi anh ở đấy. Em phải ngoan ngoãn ở đó đợi anh về, không được chạy lung tung.”
Triều Nghê gật đầu, trái tim cũng bất giác đập loạn lên khi nghe cậu nói: Đợi anh về. Đến nước này Triều Nghê cũng không còn ôm khư khư Nhất Uy nữa. Nó sợ cậu sẽ phát hiện ra âm thanh từ lồng ngực, rồi lại xem thường tình cảm của nó mất. Nó đưa tay cho Nhất Uy nắm lấy rồi cả hai biến mất trong màn đêm.
Thanh Lâm, Thiên Thanh và Tuấn Tú đang đứng đợi bên ngoài. Mặc dù vòng tròn đã ngăn được những tên kia thoát ra, nhưng âm thanh từ trận chiến vang vọng ra bên ngoài nghe không sót bất cứ tiếng động nào cả.
Thanh Lâm nghe được tiếng Lôi Trí đang hét inh ỏi bên trong, nghe như nó đang chỉ huy cái gì đó, hình như là:
“Bên phải kia thằng kia, tay nó gãy rồi, đánh vô chổ đau thì nó dễ chết hơn chứ. Cái này còn phải để tao nhắc hả?”
Thanh Lâm quay sang nói với hai người kia:
“Không biết ai làm gì cha nội đó nữa.”
Thiên Thanh và Tuấn Tú bật cười ha hả. Rồi đột nhiên Thiên Thanh nhớ ra ba của mình và bác của mình đang ở đồn công an và bệnh viện. Rất có thể bên đó cũng cần người hỗ trợ. Còn ở đây có Thanh Lâm và Tuấn Tú cũng ổn rồi. Anh vội nói:
“Anh sang chổ ba với bác hai coi có phụ được gì không. Tụi mình cũng phải báo cho ba biết xác sống đã bị hạ, còn phải trấn an những người bị xác sống cắn nữa.”
Tuấn Tú dĩ nhiên cảm thấy Thiên Thanh nói đúng lắm. Anh phụ họa:
“Hay em đi với anh nhé. Thanh Lâm ở đây được rồi. Dù sao đám quái vật bên trong cũng đâu thể chạy ra ngoài được. Vòng tròn cũng chỉ cần một người là có thể mở ra được. Em muốn đến xem những người bị cắn xem thử. Anh biết em học bên y mà, em rất tò mò muốn xem cơ thể của những người bị thay ma cắn có khác so với chúng ta hay không.”
Thế là trong hai phút sau đấy, Thanh Lâm bị hai người kai bỏ lại giữa màn đêm. Nó hoang mang nhìn con đường vắng bóng người, tay nắm chắc nỏ Liên Châu, đề phòng lại có thây ma xuất hiện. Nó chỉ thầm hy vọng Nhất Uy sớm đến đây cho nó bớt cô đơn (dù lúc này giọng nói oe óe của Lôi Trí vẫn tiếp tục vang vọng vào tai nó khiến nó không khỏi buồn cười).
Trước khi nhóm người Thanh Lâm đến, bên trong sân trường đang diễn ra hai trận hỗn chiến giữa một bên là trận đấu không cân sức của Ngư Lâm và Ngọc Điền, một bên là nhóm của Lôi Trí cùng đám thuộc hạ của Ngọc Điền. Và vừa rồi, người bị Lôi Trí la oai oái chính là một tử thần, tên này không vui lắm khi trở thành chân sai vật của Lôi Trí, nếu không phải nó là bạn của thái tử Minh Nhựt, thì còn lâu gã mới nghe theo lời nó.
Những sát thủ bóng đêm lại chẳng mạnh như trong tưởng tượng của nhóm người Lôi Trí. Chúng bị đàn âm cẩu dễ dàng xơi tái. Có điều không thể giết chết cả lũ khi không biết điểm yếu của chúng. Hầu như đàn âm cẩu chỉ kịp đè chúng xuống đất, ngoạm lấy cái đầu đầy khói của chúng, bức cái đầu ấy ra khỏi cổ, mà cái đầu khác lại mọc lên thế chổ. Chuyện này khiến đàn âm cẩu như muốn phát điên.
Lôi Trí rù rì cả buổi Minh Nhựt mới nghe rõ phải làm sao mới hạ được đám sát thủ này. Thì ra cái cơ thể làn khói kia rất khó bị đả thương nếu không đóng băng chúng lại. Cách tốt nhất khi muốn đóng băng cơ thể kì dị của chúng là ném một chút nước vào người chúng, khi ấy làn khói bị đóng băng lại và sẽ dễ dàng bị giết chết.
Lôi Trí phải hét khàn cả cổ mới nhờ Ngư Lâm tạo lại cơn mưa trước đó. Rất may là ông hiểu được ý đồ của Lôi Trí và thầm khen nó thông minh, ông một tay đánh với Ngọc Điện một tay tạo ra một trận mưa rào trong sân trường, đủ giúp nhóm Lôi Trí đánh ngang hàng với đám sát thủ. Nhờ vậy mà cuộc chiến đã không còn lâm vào bế tắc nữa.
Lôi Trí và Minh Nhựt chia nhau ra làm hai hướng. Một bên Lôi Trí cầm đầu đàn âm cẩu đánh với nhóm sát thủ, một bên là Minh Nhựt đứng đầu tử thần đánh với đám thuộc hạ của Ngọc Điền.
Thuộc hạ của Ngọc Điền đều là ác quỷ, những linh hồn không được siêu thoát và có oán khí rất cao. Chúng đồng loạt bay vào tấn công nhóm Minh Nhựt. Oán khí của chúng bủa vây cả đám.
Nhưng tử thần đâu phải những kẻ chỉ đánh ngang hàng với đám ác quỷ. Tử thần là những kẻ thu thập linh hồn kia mà. Vì thế họ như cá thả xuống nước vậy. Chẳng mấy chốc, ác linh đã bị đám tử thần thu phục.
Minh Nhụt suýt xoa, chắc rằng Ngọc Điền không ngờ tử thần lại xuất hiện ở đây. Nếu gã biết, gã nhất định không dám đem theo một đám quỷ như thế. Gã đã định bụng thả đám quỷ và đám sát thủ ra ngoài, muốn làm hại con người, nhưng chúng lại trở thành điểm yếu của gã.
Lôi Trí và đám âm cẩu có được cơn mưa rào mà Ngư Lâm tạo ra đã trở nên hăng máu hơn bao giờ hết. Lần này đàn âm cẩu chẳng những cắn nát cẳng tay cẳng chân của sát thủ, mà còn ngoạm đứt cái đầu của chúng.
Lôi Trí hú lên coi như tán dương công sức của đám âm cẩu và được chúng hưởng ứng mạnh mẽ bằng tiềng hú thật dài. Nhưng Lôi Trí bị mắc kẹt với tên thủ lĩnh của đám sát thủ, có vẻ là tên nhỉnh nhất trong bọn. Tên này không những không bị ảnh hưởng của trận mưa mà còn suýt giết chết được Lôi Trí. Bởi vì thằng này chủ quan, tưởng có thể đóng băng được cơ thể của tên thủ lĩnh này rồi, liền thong dong, còn dành thời gian tru như sói đáp trả đám âm cẩu nữa, thế là nó bị tên thủ lĩnh chém ngang đầu. May mà nó xoay một vòng trên không và tránh được.
Lôi Trí thở hồng hộc, tự trách mình bất cẩn. Nó cẩn thận xem xét một chút về tên thủ lĩnh này. Có lẽ tên này đã hút rất nhiều dương khí của con người nên mới có cơ thể khác xa so với những tên còn lại. Vậy thì chỉ còn một cách, nó rất nhanh đã nghĩ ra phương án tiếp theo. Nó cười đầy tinh quái, đúng kiểu của nó.
Lôi Trí rạch một đường dài trên cánh tay của mình. Minh Nhựt ở bên kia hét lên muốn ngăn nó tự sát. Anh bạn này hiểu lầm Lôi Trí đánh không lại tên thủ lĩnh, thẹn quá mà tự sát, anh bạn này không biết rằng Lôi Trí muốn dùng máu của nó đóng băng cơ thể khói của tên thủ lĩnh.
Ngư Lâm ban đầu còn đỡ đòn của Ngọc Điền một cách khó khăn, bởi vì thanh kiếm quá khổ của Ngọc Điền có sức ép lớn hơn thanh Giao Long của ông. Nhưng không phải vì thế mà ông đánh dưới cơ gã. Ông dù sao cũng là đại thần canh giữ quỷ môn quan, làm sao lại có thể đánh thua một tên tay sai của Nguyên Sâm được.
Ngư Lâm rất nhanh đã chiếm được thế thượng phong. Ông đáp trả từng chiêu mà Ngọc Điền tung ra, còn rất nhanh chiếm được thế chủ động. Thanh Giao Long trong tay Ngư Lâm xoay chuyển một cách nhịp nhàng, đánh cho Ngọc Điền thối lui mấy bước trên không.
Ngọc Điền trúng không chiêu của Ngư Lâm và loạng choạng rớt từ trên không xuống đất. Đôi giầy thể thao mà gã đang mang chà mạnh xuống sân trường khiến nó rách một đường dài, lòi cả ba ngón chân ra bên ngoài. Gã cắn môi nhìn thấy thân ảnh của Ngư Lâm đang sà xuống bên cạnh mình, trong đầu có dự cảm chẳng lành.
Ngọc Điền là thân cận của Nguyên Sâm, là người lão tin tưởng giao cho nhiệm vụ tẩm máu trần gian cùng với Nguyên Thảo. Nếu gã thất bại tại đây, chỉ có thể lấy cái chết ra gặp lại chủ nhân mà thôi. Gã nhất định không được phép thua Ngư Lâm. Gã còn phải đến cõi vô định và giúp chủ nhân gặp được “bóng đêm” của lão.
Ngọc Điền rất nhanh đã lấy lại tinh thần chiến đấu, gã rắc thứ gì đó lên thanh kiếm. Gã quẹt thanh kiếm ngang tầm mắt của mình, chuẩn bị lao vào Ngư Lâm lần nữa. Khi ông đặt chân xuống đất thì gã phóng mạnh vào ông như một cơn lốc, như thể muốn chết cùng với ông.
Ngư Lâm đã nhìn thấy thứ mà gã rắc lên thanh kiếm. Nếu ông đoán không nhầm thì đó có thể là âm tà độc, một loại độc giết chết được thần tiên. Gia Khánh đã từng bị Mạnh Quân hạ âm tà độc và suýt chết, khi chất độc chỉ vừa cắt ngang gã một vết nhỏ xíu thôi. Ông phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Hai người lại lao vào vung kiếm khí vào nhau một lần nữa. Kiếm khí của cả hai mạnh đến mức xé tan hàng cây trong sân trường, cây đổ sụp xuống đất và suýt chút nữa đã đè phải Minh Nhựt đang đứng gần đó. Nó chỉ kịp nhìn thấy hai ánh sáng xoẹt qua nhau và hai thân ảnh rơi từ trên trời rơi xuống đất.
Ngay lúc này Lôi Trí đã chạm được cơ thể tên thủ lĩnh. Trước đó vài phút, nó đã dụ được tên thủ lĩnh đến gần mình. Khi gã tưởng đã chém được nó thì nó thụp người xuống, rắc máu của mình vào ngực gã. Máu của nó đã có tác dụng khiến gã đóng băng lại. Nó nhanh chóng dùng đoản kiếm trong tay kết liễu gã trong nháy mắt. Chưa chịu thôi, nó còn mạnh bạo đạp tên thủ lĩnh xuống đất, ngồi đè lên người gã mà thở.
Nó nhìn thấy tử thần đang chật vật với một tên sát thủ ở phía đối diện. Lúc này nó mới hét lên:
“Bên phải kia thằng kia, tay nó gãy rồi, đánh vô chổ đau thì nó dễ chết hơn chứ. Cái này còn phải để tao nhắc hả?”
Câu nói này đã lọt vào tai nhóm người Thanh Lâm ở bên ngoài. Lúc này vừa là lúc Lôi Trí thấy cả Ngọc Điền và Ngư Lâm đều rơi xuống đất. Nó tá hỏa chạy sang, Minh Nhựt cũng vội vàng chạy sang xem sao.
Thì ra lúc nảy khi Ngư Lâm và Ngọc Điền đánh nhau trên không, hai thanh kiếm chạm nhau, hai ánh mắt của hai kẻ tử địch cũng chạm nhau. Ngư Lâm lách người sang một bên, vung thanh Giao Long khiến thanh kiếm của Ngọc Điền bị văng ra.
Ngọc Điền vội vàng lao xuống nhặt lại kịp thanh kiếm. Khi gã xoay người lại đã thấy Ngư Lâm đuổi tới. Ông đâm Giao Long xuyên trái tim của Ngọc Điền, đồng thời gã cũng chém ngang ngực của ông.
Cả hai rơi từ trên cao xuống. Ngọc Điền bị trúng ngay tim, không thể nào còn sống. Còn Ngư Lâm bị trúng độc. Ông không dám dùng thần lực, bởi vì chỉ cần ông dùng thần lực, độc âm tà sẽ phát tán nhanh hơn và ông sẽ nhanh chết hơn.
Ngọc Điền tươi cười nói:
“Dù có chết thì ta cũng đã lôi theo Ngư Lâm cùng chết. Chắc chủ nhân không trách ta nữa đâu.”
Nói xong Ngọc Điền chết hẳn. Lôi Trí cùng Minh Nhựt không kịp ăn mừng chiến thắng thì thấy Ngư Lâm nằm đó, môi đã bắt đầu thâm tím lại. Họ lại không cách nào rời khỏi nơi này. Nó bất lực nhìn Minh Nhựt.
Ngư Lâm vẫn còn đủ sức túm lấy cổ áo của Lôi Trí. Ông gằng từng chữ một cách khó khăn:
“Là âm tà độc.”
Lôi Trí biết loại độc đó là gì. Nó khiến thần tiên tử vong mà thuốc giải duy nhất chính là mười trái tim tươi của con người. Nó quay sang nói với Minh Nhựt:
“Chúng ta không thể rời khỏi nơi này. Không lẽ cứ nhìn chú ấy chết tại đây?”
Triều Nghê thấy Nhất Uy không đẩy mình ra như những lần trước đây nó hay làm phiền cậu, thì vui lắm, càng bạo gan ghì chặt Nhất Uy thêm một chút. Xem ra khi nó đỡ một đòn thay cậu thì cảm tình của cậu ấy dành cho nó nhiều hơn trước đây một chút.
Triều Nghê buột miệng nói:
“Đáng lắm.”
Nhất Uy hỏi lại:
“Em nói cái gì cơ?”
“Không. Không có gì cả.” Triều Nghê ngượng ngùng khe khẽ đáp, vùi đầu càng sâu vào lồng ngực của Nhất Uy.
Nhất Uy không cảm thấy phản cảm vì hành động của Triều Nghê, cũng không gạt nó ra khỏi ngực mình. Có lẽ ngay cả cậu cũng cần hơi ấm của ai đó, cũng cần được ai đó an ủi sau trận chiến vừa rồi. Triều Nghê lại còn là đồng minh duy nhất của cậu trong lúc này. Huống hồ nó còn đỡ thay cho cậu một đòn hiểm, nếu nó muốn ôm cậu thì cậu cứ chiều theo ý nó một chút cũng được.
Nhất Uy vẫn chưa buông Triều Nghê ra. Cậu đang cố tỏ ra tử tế với Triều Nghê. Cậu quan tâm hỏi:
“Vết thương của em sao rồi?”
Triều Nghê lí nhí nói:
“Em đỡ rồi.”
“Anh đưa em về nhà chú Huyết Yêu nghỉ ngơi. Sau đó anh phải đến trường xem sao. Chắc mọi người đang đợi anh ở đấy. Em phải ngoan ngoãn ở đó đợi anh về, không được chạy lung tung.”
Triều Nghê gật đầu, trái tim cũng bất giác đập loạn lên khi nghe cậu nói: Đợi anh về. Đến nước này Triều Nghê cũng không còn ôm khư khư Nhất Uy nữa. Nó sợ cậu sẽ phát hiện ra âm thanh từ lồng ngực, rồi lại xem thường tình cảm của nó mất. Nó đưa tay cho Nhất Uy nắm lấy rồi cả hai biến mất trong màn đêm.
Thanh Lâm, Thiên Thanh và Tuấn Tú đang đứng đợi bên ngoài. Mặc dù vòng tròn đã ngăn được những tên kia thoát ra, nhưng âm thanh từ trận chiến vang vọng ra bên ngoài nghe không sót bất cứ tiếng động nào cả.
Thanh Lâm nghe được tiếng Lôi Trí đang hét inh ỏi bên trong, nghe như nó đang chỉ huy cái gì đó, hình như là:
“Bên phải kia thằng kia, tay nó gãy rồi, đánh vô chổ đau thì nó dễ chết hơn chứ. Cái này còn phải để tao nhắc hả?”
Thanh Lâm quay sang nói với hai người kia:
“Không biết ai làm gì cha nội đó nữa.”
Thiên Thanh và Tuấn Tú bật cười ha hả. Rồi đột nhiên Thiên Thanh nhớ ra ba của mình và bác của mình đang ở đồn công an và bệnh viện. Rất có thể bên đó cũng cần người hỗ trợ. Còn ở đây có Thanh Lâm và Tuấn Tú cũng ổn rồi. Anh vội nói:
“Anh sang chổ ba với bác hai coi có phụ được gì không. Tụi mình cũng phải báo cho ba biết xác sống đã bị hạ, còn phải trấn an những người bị xác sống cắn nữa.”
Tuấn Tú dĩ nhiên cảm thấy Thiên Thanh nói đúng lắm. Anh phụ họa:
“Hay em đi với anh nhé. Thanh Lâm ở đây được rồi. Dù sao đám quái vật bên trong cũng đâu thể chạy ra ngoài được. Vòng tròn cũng chỉ cần một người là có thể mở ra được. Em muốn đến xem những người bị cắn xem thử. Anh biết em học bên y mà, em rất tò mò muốn xem cơ thể của những người bị thay ma cắn có khác so với chúng ta hay không.”
Thế là trong hai phút sau đấy, Thanh Lâm bị hai người kai bỏ lại giữa màn đêm. Nó hoang mang nhìn con đường vắng bóng người, tay nắm chắc nỏ Liên Châu, đề phòng lại có thây ma xuất hiện. Nó chỉ thầm hy vọng Nhất Uy sớm đến đây cho nó bớt cô đơn (dù lúc này giọng nói oe óe của Lôi Trí vẫn tiếp tục vang vọng vào tai nó khiến nó không khỏi buồn cười).
Trước khi nhóm người Thanh Lâm đến, bên trong sân trường đang diễn ra hai trận hỗn chiến giữa một bên là trận đấu không cân sức của Ngư Lâm và Ngọc Điền, một bên là nhóm của Lôi Trí cùng đám thuộc hạ của Ngọc Điền. Và vừa rồi, người bị Lôi Trí la oai oái chính là một tử thần, tên này không vui lắm khi trở thành chân sai vật của Lôi Trí, nếu không phải nó là bạn của thái tử Minh Nhựt, thì còn lâu gã mới nghe theo lời nó.
Những sát thủ bóng đêm lại chẳng mạnh như trong tưởng tượng của nhóm người Lôi Trí. Chúng bị đàn âm cẩu dễ dàng xơi tái. Có điều không thể giết chết cả lũ khi không biết điểm yếu của chúng. Hầu như đàn âm cẩu chỉ kịp đè chúng xuống đất, ngoạm lấy cái đầu đầy khói của chúng, bức cái đầu ấy ra khỏi cổ, mà cái đầu khác lại mọc lên thế chổ. Chuyện này khiến đàn âm cẩu như muốn phát điên.
Lôi Trí rù rì cả buổi Minh Nhựt mới nghe rõ phải làm sao mới hạ được đám sát thủ này. Thì ra cái cơ thể làn khói kia rất khó bị đả thương nếu không đóng băng chúng lại. Cách tốt nhất khi muốn đóng băng cơ thể kì dị của chúng là ném một chút nước vào người chúng, khi ấy làn khói bị đóng băng lại và sẽ dễ dàng bị giết chết.
Lôi Trí phải hét khàn cả cổ mới nhờ Ngư Lâm tạo lại cơn mưa trước đó. Rất may là ông hiểu được ý đồ của Lôi Trí và thầm khen nó thông minh, ông một tay đánh với Ngọc Điện một tay tạo ra một trận mưa rào trong sân trường, đủ giúp nhóm Lôi Trí đánh ngang hàng với đám sát thủ. Nhờ vậy mà cuộc chiến đã không còn lâm vào bế tắc nữa.
Lôi Trí và Minh Nhựt chia nhau ra làm hai hướng. Một bên Lôi Trí cầm đầu đàn âm cẩu đánh với nhóm sát thủ, một bên là Minh Nhựt đứng đầu tử thần đánh với đám thuộc hạ của Ngọc Điền.
Thuộc hạ của Ngọc Điền đều là ác quỷ, những linh hồn không được siêu thoát và có oán khí rất cao. Chúng đồng loạt bay vào tấn công nhóm Minh Nhựt. Oán khí của chúng bủa vây cả đám.
Nhưng tử thần đâu phải những kẻ chỉ đánh ngang hàng với đám ác quỷ. Tử thần là những kẻ thu thập linh hồn kia mà. Vì thế họ như cá thả xuống nước vậy. Chẳng mấy chốc, ác linh đã bị đám tử thần thu phục.
Minh Nhụt suýt xoa, chắc rằng Ngọc Điền không ngờ tử thần lại xuất hiện ở đây. Nếu gã biết, gã nhất định không dám đem theo một đám quỷ như thế. Gã đã định bụng thả đám quỷ và đám sát thủ ra ngoài, muốn làm hại con người, nhưng chúng lại trở thành điểm yếu của gã.
Lôi Trí và đám âm cẩu có được cơn mưa rào mà Ngư Lâm tạo ra đã trở nên hăng máu hơn bao giờ hết. Lần này đàn âm cẩu chẳng những cắn nát cẳng tay cẳng chân của sát thủ, mà còn ngoạm đứt cái đầu của chúng.
Lôi Trí hú lên coi như tán dương công sức của đám âm cẩu và được chúng hưởng ứng mạnh mẽ bằng tiềng hú thật dài. Nhưng Lôi Trí bị mắc kẹt với tên thủ lĩnh của đám sát thủ, có vẻ là tên nhỉnh nhất trong bọn. Tên này không những không bị ảnh hưởng của trận mưa mà còn suýt giết chết được Lôi Trí. Bởi vì thằng này chủ quan, tưởng có thể đóng băng được cơ thể của tên thủ lĩnh này rồi, liền thong dong, còn dành thời gian tru như sói đáp trả đám âm cẩu nữa, thế là nó bị tên thủ lĩnh chém ngang đầu. May mà nó xoay một vòng trên không và tránh được.
Lôi Trí thở hồng hộc, tự trách mình bất cẩn. Nó cẩn thận xem xét một chút về tên thủ lĩnh này. Có lẽ tên này đã hút rất nhiều dương khí của con người nên mới có cơ thể khác xa so với những tên còn lại. Vậy thì chỉ còn một cách, nó rất nhanh đã nghĩ ra phương án tiếp theo. Nó cười đầy tinh quái, đúng kiểu của nó.
Lôi Trí rạch một đường dài trên cánh tay của mình. Minh Nhựt ở bên kia hét lên muốn ngăn nó tự sát. Anh bạn này hiểu lầm Lôi Trí đánh không lại tên thủ lĩnh, thẹn quá mà tự sát, anh bạn này không biết rằng Lôi Trí muốn dùng máu của nó đóng băng cơ thể khói của tên thủ lĩnh.
Ngư Lâm ban đầu còn đỡ đòn của Ngọc Điền một cách khó khăn, bởi vì thanh kiếm quá khổ của Ngọc Điền có sức ép lớn hơn thanh Giao Long của ông. Nhưng không phải vì thế mà ông đánh dưới cơ gã. Ông dù sao cũng là đại thần canh giữ quỷ môn quan, làm sao lại có thể đánh thua một tên tay sai của Nguyên Sâm được.
Ngư Lâm rất nhanh đã chiếm được thế thượng phong. Ông đáp trả từng chiêu mà Ngọc Điền tung ra, còn rất nhanh chiếm được thế chủ động. Thanh Giao Long trong tay Ngư Lâm xoay chuyển một cách nhịp nhàng, đánh cho Ngọc Điền thối lui mấy bước trên không.
Ngọc Điền trúng không chiêu của Ngư Lâm và loạng choạng rớt từ trên không xuống đất. Đôi giầy thể thao mà gã đang mang chà mạnh xuống sân trường khiến nó rách một đường dài, lòi cả ba ngón chân ra bên ngoài. Gã cắn môi nhìn thấy thân ảnh của Ngư Lâm đang sà xuống bên cạnh mình, trong đầu có dự cảm chẳng lành.
Ngọc Điền là thân cận của Nguyên Sâm, là người lão tin tưởng giao cho nhiệm vụ tẩm máu trần gian cùng với Nguyên Thảo. Nếu gã thất bại tại đây, chỉ có thể lấy cái chết ra gặp lại chủ nhân mà thôi. Gã nhất định không được phép thua Ngư Lâm. Gã còn phải đến cõi vô định và giúp chủ nhân gặp được “bóng đêm” của lão.
Ngọc Điền rất nhanh đã lấy lại tinh thần chiến đấu, gã rắc thứ gì đó lên thanh kiếm. Gã quẹt thanh kiếm ngang tầm mắt của mình, chuẩn bị lao vào Ngư Lâm lần nữa. Khi ông đặt chân xuống đất thì gã phóng mạnh vào ông như một cơn lốc, như thể muốn chết cùng với ông.
Ngư Lâm đã nhìn thấy thứ mà gã rắc lên thanh kiếm. Nếu ông đoán không nhầm thì đó có thể là âm tà độc, một loại độc giết chết được thần tiên. Gia Khánh đã từng bị Mạnh Quân hạ âm tà độc và suýt chết, khi chất độc chỉ vừa cắt ngang gã một vết nhỏ xíu thôi. Ông phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Hai người lại lao vào vung kiếm khí vào nhau một lần nữa. Kiếm khí của cả hai mạnh đến mức xé tan hàng cây trong sân trường, cây đổ sụp xuống đất và suýt chút nữa đã đè phải Minh Nhựt đang đứng gần đó. Nó chỉ kịp nhìn thấy hai ánh sáng xoẹt qua nhau và hai thân ảnh rơi từ trên trời rơi xuống đất.
Ngay lúc này Lôi Trí đã chạm được cơ thể tên thủ lĩnh. Trước đó vài phút, nó đã dụ được tên thủ lĩnh đến gần mình. Khi gã tưởng đã chém được nó thì nó thụp người xuống, rắc máu của mình vào ngực gã. Máu của nó đã có tác dụng khiến gã đóng băng lại. Nó nhanh chóng dùng đoản kiếm trong tay kết liễu gã trong nháy mắt. Chưa chịu thôi, nó còn mạnh bạo đạp tên thủ lĩnh xuống đất, ngồi đè lên người gã mà thở.
Nó nhìn thấy tử thần đang chật vật với một tên sát thủ ở phía đối diện. Lúc này nó mới hét lên:
“Bên phải kia thằng kia, tay nó gãy rồi, đánh vô chổ đau thì nó dễ chết hơn chứ. Cái này còn phải để tao nhắc hả?”
Câu nói này đã lọt vào tai nhóm người Thanh Lâm ở bên ngoài. Lúc này vừa là lúc Lôi Trí thấy cả Ngọc Điền và Ngư Lâm đều rơi xuống đất. Nó tá hỏa chạy sang, Minh Nhựt cũng vội vàng chạy sang xem sao.
Thì ra lúc nảy khi Ngư Lâm và Ngọc Điền đánh nhau trên không, hai thanh kiếm chạm nhau, hai ánh mắt của hai kẻ tử địch cũng chạm nhau. Ngư Lâm lách người sang một bên, vung thanh Giao Long khiến thanh kiếm của Ngọc Điền bị văng ra.
Ngọc Điền vội vàng lao xuống nhặt lại kịp thanh kiếm. Khi gã xoay người lại đã thấy Ngư Lâm đuổi tới. Ông đâm Giao Long xuyên trái tim của Ngọc Điền, đồng thời gã cũng chém ngang ngực của ông.
Cả hai rơi từ trên cao xuống. Ngọc Điền bị trúng ngay tim, không thể nào còn sống. Còn Ngư Lâm bị trúng độc. Ông không dám dùng thần lực, bởi vì chỉ cần ông dùng thần lực, độc âm tà sẽ phát tán nhanh hơn và ông sẽ nhanh chết hơn.
Ngọc Điền tươi cười nói:
“Dù có chết thì ta cũng đã lôi theo Ngư Lâm cùng chết. Chắc chủ nhân không trách ta nữa đâu.”
Nói xong Ngọc Điền chết hẳn. Lôi Trí cùng Minh Nhựt không kịp ăn mừng chiến thắng thì thấy Ngư Lâm nằm đó, môi đã bắt đầu thâm tím lại. Họ lại không cách nào rời khỏi nơi này. Nó bất lực nhìn Minh Nhựt.
Ngư Lâm vẫn còn đủ sức túm lấy cổ áo của Lôi Trí. Ông gằng từng chữ một cách khó khăn:
“Là âm tà độc.”
Lôi Trí biết loại độc đó là gì. Nó khiến thần tiên tử vong mà thuốc giải duy nhất chính là mười trái tim tươi của con người. Nó quay sang nói với Minh Nhựt:
“Chúng ta không thể rời khỏi nơi này. Không lẽ cứ nhìn chú ấy chết tại đây?”
Danh sách chương