Giờ Dậu khắc một, Đại Lý tự tại Giang Lăng.

Trong phòng ký tên, đối mặt với câu hỏi của Tiền Lý, người lính què từng xây dựng hoàng lăng đang cố gắng hồi tưởng lại.

“Giám sát sứ đại nhân họ Lưu, tên thật hình như là…… A đúng rồi, tên là Lưu Vân Thảo. Ngài ấy là quan giám sát thi công, có địa vị chỉ đứng sau Viên đại nhân trong hoàng lăng. Ngài ấy là một người hiền làng, dung mạo cũng đẹp đẽ, được trọng vọng hết mực trong đội ngũ xây dựng lăng mộ. Mỗi lần ngài ấy đến, không chỉ các tướng sĩ mà rất nhiều phạm nhân cũng chào hỏi ngài ấy.”

Qua lời kể và giọng điệu của người này, Tiền Lý cảm giác Lưu Vân Thảo hẳn là một người rất tốt, ai mà ngờ bây giờ y lại trở thành một phạm nhân đang bị điều tra. Cảnh vật đổi sao dời tuy khiến người ta thổn thức, song ông vẫn phải làm tròn bổn phận của mình, Tiền Lý hỏi tiếp: “Có nhiều người quen biết y như vậy, y đến hoàng lăng thường xuyên lắm sao?”

Tướng sĩ què dừng lại suy nghĩ một chốc: “Đến khoảng hai, ba lần một tháng ạ.”

Tiền Lý gật đầu: “Còn Viên Kỳ Liên Viên đại nhân thì sao? Số lần ông ta đến ra sao? Ngươi có biết rõ về ông ta không?”

Tướng sĩ què lắc đầu nói: “Viên đại nhân không thường xuyên đến, có khi cả tháng chẳng thấy bóng dáng đâu, việc giám sát thi công đều do Lưu đại nhân xử lý. Ta địa vị thấp kém thì làm sao biết rõ về ngài ấy được chứ, chỉ nghe vài lời đồn đãi trong doanh trại thôi, nhưng đồn thổi vớ vẩn lắm, không dám làm bẩn tai đại nhân.”

Tiền Lý còn chưa nói thì Hứa Chi Nguyên đã ngắt lời: “Không sao, ngươi cứ nói đi, có vớ vẩn hay không đại nhân của bọn ta sẽ tự phán xét.”

“Vâng.” Tướng sĩ què khom lưng, tiếp tục kể, “Viên đại nhân có một nửa huyết thống Lộ Tô, chuyện này chẳng phải bí mật gì, nhìn ngoại hình ngài ấy là biết ngay. Tuy nhiên năm xưa trong doanh trại không chỉ đồn thổi mỗi chuyện này, cũng không biết là kẻ nào tung tin trước tiên nhưng khi đến tai ta thì xuất thân của Viên đại nhân đã được xác định.”

“Mọi người đồn rằng mẹ đẻ của ngài ấy là một quận chúa thuộc vương tộc nước Lộ Tô từ mấy chục năm trước, bởi vì cha của bà là thân vương Khách Bát Lặc chọn sai người trong cuộc chiến lập hãn vương nên khiến toàn bộ bộ lạc bị thanh tẩy.”

“Những người khác hầu hết đều bỏ mạng, duy chỉ có vị quận chúa này bởi vì tướng mạo bình thường, lại tráo y phục với thị nữ nên may mắn thoát được tai hoạ. Sau đó bà ấy lưu lạc đến Tây Cương, kết duyên vợ chồng với một thợ rèn trong thành Tây Cương rồi sinh ra một bé trai.”

Tuy ông ta chưa nói hết nhưng nghe đến đây thì chắc chắn đứa bé trai ấy chính là Viên Kỳ Liên…… Trước nay Tiền Lý chẳng tin tưởng mấy lời đồn vô căn cứ cho lắm, cơ mà câu chuyện của tướng sĩ què này lại khiến ông hơi xao động.

Lời đồn này khá vi diệu, vi diệu đến nỗi một khi đặt quân cờ này xuống thì việc xử phạt chớp nhoáng xưa kia bỗng nhiên được giải thích.

Một người là hòn ngọc quý của Hồng Lô tự khanh – người đối nội thì chủ quản lễ nghi triều đình, đối ngoại lo thiết lập quan hệ ngoại giao với phiên bang, một người là quý tộc phiên bang quản lý việc chế tạo binh khí giới cho triều đình, đeo trên lưng “hận nước thù nhà”, điều bọn họ lén lút làm với nhau không phải tư tình, mà có thể là sự phản bội và trả thù với vương triều Đại Thuỵ.

Bình Nhạc án xảy ra vào năm Phụng Thiên thứ mười hai, mà Lương Vương điện hạ tiêu diệt Lộ Tô là vào năm sau, theo mạch tư duy ấy thì ngay sau khi Viên Kỳ Liên chết, quân Lộ Tô hung mãnh đã bị đánh đổ, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩ đầu tiên của Tiền Lý chính là Viên Kỳ Liên là mật thám của nước khác.

Từ xưa tới nay tạo phản chính là tối kỵ trong hoàng thất, luật pháp còn quy định rõ ràng rằng một khi phát hiện có kẻ mưu đồ tạo phản thì có thể đánh chết ngay tại chỗ mà không cần xử án theo lệ, để điệt trừ hậu hoạn và ra uy với kẻ lòng dạ bất chính.

Năm đó vị Chương quý phi kia đã bị đánh chết ngay tại chỗ, còn Viên Kỳ Liên thì không rõ vì cớ gì lại bị nhốt trong thiên lao một thời gian.

Trong ngục có cả trăm cách để xử tử âm thầm không ai hay biết, mà người đứng trên đỉnh cao quyền lực muốn giết ai thì rất ít bận tâm tới mặt mũi các quan lại, cho nên ắt hẳn còn có nguyên nhân sâu xa cho việc Viên Kỳ Liên vẫn được sống vài ngày sau khi chuyện xảy ra.

Lời giải thích duy nhất cho việc ông ta chưa chết chính là ông ta vẫn còn tác dụng, nhưng ông ta có tác dụng gì cơ chứ?

Lúc này Tiền Lý vẫn chưa thể xua tan bức màn sương mù, nhưng ông cảm thấy mình đang từ từ tới gần rồi.

Ông tạm khắc ghi lời kể của tướng sĩ què vào sâu trong đầu, định chờ bao giờ yên tĩnh sẽ suy nghĩ thật kỹ, hiện giờ ông vẫn còn nhiều vấn đề khác cần hỏi nên lập tức chuyển dòng suy nghĩ dời đến nơi khác.

Xây dựng hoàng lăng là nhiệm vụ cực kỳ trọng yếu, thủ lĩnh giám sát thi công còn chẳng thèm ló mặt ra thì đúng là hết nói nổi, Tiền Lý bèn hỏi: “Quan hệ giữa Lưu Vân Thảo và Viên Kỳ Liên thế nào?”

Tướng sĩ què đáp ngay không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là tốt rồi ạ. Viên đại nhân có gương mặt lạnh lùng, tính cách cũng cao ngạo, tất cả mọi người đều sợ ngài ấy, thấy ngài ấy là liền cắm đầu làm việc, chỉ có người thuộc Quân Khí giám mới dám cười nói với ngài ấy. Lưu đại nhân là thân với ngài ấy nhất, trong trí nhớ của ta, hai người họ chưa bao giờ xưng hô với nhau bằng chức quan. Viên đại nhân sẽ gọi thẳng tên của Lưu đại nhân, còn Lưu đại nhân gọi tên tự của Viên đại nhân, là Vãn Chi hay gì gì đó.”

Tiền Lý không ngờ ông ta lại biết nhiều như vậy, tâm lý trở nên thả lỏng hơn, nở nụ cười hoà ái nói: “Tốt lắm, ngươi lại nói ta nghe xem, hồi ấy trong Quân Khí giám còn có quan viên nào thân thiết với Viên Kỳ Liên nữa?”

Tướng sĩ què đăm chiêu suy nghĩ rồi báo tên một cách ngắt quãng: “Vâng, còn có Lâm Khánh Trung Thượng thự thừa, Vương Kiều giám tác của Chưởng Trị thự…… Đỗ Hải Tranh quản lý Đan Nhiễm thự…… Lưu, Lưu Cật Nỗ Phường thự lệnh, vị đại nhân ở Chú Tiền giám họ gì ta không nhớ rõ lắm, nói chung hầu hết quan chức cấp bậc quản lý trở lên ở trên dưới Quân Khí giám đều là thân tín của Viên đại nhân.”

Nói cách khác, quyền hiệu lệnh kho binh khí của cả một vương triều to lớn đều nằm trong tay một kẻ nửa ngoại bang. Tiền Lý thẫn thờ nghĩ bụng, thảo nào có người quyết không tha cho ông ta, trong triều kiêng kỵ nhất là một đảng độc lập.

Có câu cây cao vượt rừng gió ắt sẽ dập, Viên Kỳ Liên vinh hạnh nhận được thánh sủng vô thượng, từ một ý nghĩa khác thì đây cũng chính là bùa đòi mạng của ông ta.

Tiền Lý bảo Hứa Chi Nguyên lấy bút chép những cái tên này lại rồi hỏi tiếp: “Ngươi còn biết gì nữa không? Chẳng hạn những người này có gia quyến không? Nhà ở nơi nào? Có trao đổi thư từ gì với quan viên nào ở nha môn khác hay không?”

Tướng sĩ què trả lời: “Cái này thì ta không rõ lắm, Quân Khí giám có nha môn riêng, phần lớn thời gian các vị đại nhân này không ở trong hoàng lăng mà đều đến và đi trong ngày. Tuy nhiên bọn họ thân quen một chút với các đại nhân và nhóm thợ xây dựng hoàng lăng, dù sao trong công việc cũng có liên quan với nhau.”

Tiền Lý ồ lên, bảo ông ta liệt kê hết ra những quan chức và thợ xây dựng lăng mộ năm xưa, giao cho Hứa Chi Nguyên ra ngoài bắt đầu tìm người một lượt mới.

Lúc gần đến giờ Dậu, bên phía diêm thiết sứ gửi tới một phong thư, nội dung là hướng phân phối mười cân nam châm thượng đẳng, trong đó bất ngờ lại có Đô Tác viện ở Phù Giang.

Tiền Lý không dám trì hoãn, lập tức sao chép một bản rồi giao cho thuộc hạ chạy đến phủ Tả Võ hầu để mượn bồ câu đưa thư.

Lúc này khâm sai xuôi Nam từ Giang Lăng còn cách cổng thành Đông Nhiêu Lâm năm mươi dặm đường.

——

Cuối giờ Mùi, nha môn Nhiêu Lâm.

Có lẽ đã được thở phào nhẹ nhõm nên sau khi nói xong câu “Là ta” ấy, Lưu Vân Thảo liền nghiêng đầu ngất đi.

Lý Ý Lan phái Ký Thanh chạy ra hậu viện gọi lang trung đến đây, nhưng vì thuốc trong môn không đủ nên không lâu sau khi rời hậu viện, đại phu đã tự về hiệu thuốc nhà mình để bốc thuốc cho Viên Ninh rồi.

Ký Thanh không tìm được chính chủ, đành gõ cửa phòng Tri Tân, kinh Phật của Tri Tân cũng vì thế mà lại bị ngâm dấm. Song mạng người quan trọng, y lập tức đứng lên đi tới nhà lao.

Lúc này Lý Ý Lan đã sai người khiêng Lưu Vân Thảo trở về giường gỗ trong phòng giam, thay quần áo khô ráo. Nghe thấy tiếng bước chân hắn bèn quay đầu lại, nhận ra đó là Tri Tân thì cũng rất muốn thở dài, hổ thẹn vì ngày nào mình cũng quấy rầy sự thanh tịnh của người ta.

Tri Tân lại không nghĩ vậy, trên đường tới đây y đã nghe Ký Thanh nơi kể qua chút chuyện rồi, bấy giờ đi tới chiếc giường trong phòng giam, việc đầu tiên y làm chính là hiếu kỳ ngồi xuống, lấy cổ tay Lưu Vân Thảo đặt trong chăn ra, vừa ấn vừa nhìn về phía Lý Ý Lan, khẽ hỏi: “Nghe nói các ngươi đã bắt được chủ mưu, chính là người này ư?”

Trong ngục chỉ có đúng một chiếc ghế tròn, Lý Ý Lan nhường cho đại phu còn mình đứng ở đằng sau, hắn gật đầu đáp: “Y nói chính là y, còn cụ thể ra sao thì vẫn chưa kịp hỏi.”

Có câu tâm sinh tướng, gương mặt Lưu Vân Thảo thực sự rất đẹp, chỉ nhìn mặt thôi thì chẳng hề giống kẻ cùng hung cực ác. Tri Tân cảm thấy người này không giống chủ mưu, nhưng y cũng không tùy tiện phát biểu ý kiến mà chỉ khẽ cười tỏ ý mình đã biết.

Lưu Vân Thảo vốn đã thoi thóp hơi tàn, trải qua trận nôn dữ dội hồi nãy, mạch của y càng yếu ớt gần như không có. Dẫu chưa đến mức cực kỳ hung hiểm song tình hình cũng chẳng khả quan là bao, do đó Tri Tân bắt mạch xong thì nhanh chóng rời khỏi phòng giam, đi đến nhà kho lấy thuốc bồi bổ khí huyết rồi lập tức bảo người mang đi sắc cho Lưu Vân Thảo uống.

Trong ngục nặng âm khí, phạm nhân cũng chưa tỉnh nên Lý Ý Lan không cần đợi ở đây, bèn theo Tri Tân cùng trở về hậu viện.

Đằng nào cũng đang rảnh rỗi, hắn đi theo Tri Tân đến nhà kho, trong lúc y lục lọi trong hộc tủ, hắn liền tựa vào cái cân đồng nhỏ trên bàn, chờ Tri Tân lấy dược liệu ra đặt lên đ ĩa cân.

Tri Tân nghĩ vừa tra ra được chủ mưu, đáng lẽ quan thẩm quan phải bận lắm mới phải, bèn khéo léo nhắc nhở Lý Ý Lan là nếu có việc thì cứ đi đi, một mình y ở chỗ này là được.

Hiếm khi Lý Ý Lan không chịu chuyên tâm vào công việc, hắn bảo đầu óc đang hơi rối loạn, cần phải yên tĩnh một lát, mong Tri Tân đại sư từ bi chớ đuổi hắn đi. Tri Tân thấy đúng là hắn đang không hăng hái nên cũng chiều theo hắn.

Hai người lấy thuốc xong thì Trương Triều và Ngô Kim Phù Giang cũng đã quay về, bọn họ bắt trói về ba nam nhân trẻ tuổi, dẫn vào trong nha môn, hiệu suất nhanh một cách đáng kinh ngạc.

Giang Thu Bình đang đi qua đi lại trước cửa phòng giam, chờ Lưu Vân Thảo tỉnh lại để tra hỏi. Câu “Là ta”  trước khi hôn mê khiến y hiếu kỳ vô cùng, nếu đêm nay thương buôn quạt vẫn chưa tỉnh thì có khi y ngủ không yên mất thôi.

Trong lúc đang sốt ruột quay người, y chợt nhác thấy Trương Triều. Giang Thu Bình ngạc nhiên chạy tới hỏi: “Sao hai ngươi về sớm vậy? Bay cũng không nhanh đến mức ấy?”

Trương Triều đẩy ba binh lính nọ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngô Kim dẫn người đi trước, hắn đi chậm lại giải thích cho Giang Thu Bình: “Bọn ta gặp may, lúc đến nha môn Phù Giang đưa công văn thì trùng hợp gặp Đô Tác viện vận chuyển tên nỏ tới kho phủ, thế là tra khảo người ở Diễn Võ trường trong thành luôn, khỏi mất công đi 100 dặm đường tới Đô Tác viện nên mới về sớm thế.”

Giang Thu Bình vỗ tay một cái, vui sướng reo lên: “Ha! Song hỷ lâm môn, đúng là trời giúp chúng ta, đi thôi, ta đi gọi đại nhân tới khai thẩm.”

Trương Triều nhướn mày, nhìn y mà cũng cười theo: “Có chuyện gì vui nữa à?”

Giang Thu Bình bèn thuật lại chuyện của thương buôn quạt cho hắn, Trương Triều nghe tin đối phương là Lưu Vân Thảo thì ngớ ra, Giang Thu Bình thấy phản ứng của hắn hơi lạ nên vội hỏi: “Sao thế, ngươi quen biết y à?”

“Không quen, nhưng ta từng thấy cung Bài Vân.” Trương Triều cất giọng nặng nề, “Nghe cha ta kể rằng, Lưu Vân Thảo là một trong những người đúc nên cung Bài Vân.”

Giang Thu Bình chưa từng ra chiến trường song cũng từng nghe về cung bài Vân danh tiếng lẫy lừng. Nghe nói trên thân cây cung này có cơ quan đặc biệt, một phát có thể bắn cùng lúc ba mũi tên, mỗi mũi tên có thể đoạt mạng một người, giúp xạ thủ bắn tên có thể một phát giết ba, đẩy sức chiến đấu lên cao vô cùng.

Mà đối với người chế ra cung Bài Vân, việc tạo ra món đồ cỏn con như thạch tượng sinh chắc chắn là dễ như trở bàn tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện