Chương 124

 

Phượng Khương Trần nhìn sắc mặt của Tô Vân Thanh và Vương Thất không còn nặng nề như trước, thêm cả tình trạng lúc này của nàng cũng không thích hợp để nghĩ quá nhiều, liền không dò hỏi nữa, đưa tay ra muốn lấy chén thuốc trên khay thì lại phát hiện…

 

Tay của chính mình ấy thế mà lại không có chút sức lực nào, cầm không nổi một chén thuốc, trên mặt Phượng Khương Trần hiện lên một tia đau khổ, nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh rất thông minh, lập tức đi lên trước đỡ lấy tay của Phượng Khương Trần: “Tiểu thư, để nô tỳ giúp tiểu thư uống thuốc.”

 

“Đa tạ” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng gật đầu, nhờ sự giúp đỡ của nha hoàn nàng mới cầm được bát thuốc lên.

 

Mùi thuốc đông y nồng đậm xông thẳng vào mũi, ngửi thôi cũng biết được rằng bát thuốc này khó uống như thế nào rồi, cả khuôn mặt của Phượng Khương Trần đều nhăn lại.

 

Thuốc đông y…

 

Khó uống quá nha!

 

Ha ha ha…

 

Bộ dạng mày nhíu chặt của Phượng Khương Trần, vừa hợp ý của ba người Tô Vân Thanh, Vương Thất và Chu Hùng, ba người cười ha ha, quét bay không khí buồn rầu ban nấy.

 

“Các người, không phúc hậu tý nào” Đến lúc này Phượng Khương Trần mới hiểu, thì ra bọn hắn chờ đợi ở đây không phải là quan tâm nàng mà là muốn xem bộ dáng đau khổ lúc uống thuốc của nàng.

 

Xem ra, lúc hôn mê bất tỉnh, nàng không ít lần phải chiến đấu với những bát thuốc đẳng này, thế cho nên mấy người này cũng biết là nàng sợ uống thuốc rồi.

 

Làm cho nàng mừng hụt, lại còn tưởng những người này quan tâm nàng, thì ra là đến để xem trò cười của nàng.

 

Phượng Khương Trần tức giận trợn trắng mắt nhìn ba người đàn ông kia, rồi nhắm mắt lại bưng bát đặt lên miệng.

 

Trong thời gian hôn mê, nàng dựa vào bản năng mà từ chối uống thuốc, nhưng lúc tỉnh rồi thì nàng tuyệt đối sẽ không như thế, cho dù có khó uống đến đâu, nàng cũng phải dựa vào ý chí kiên cường của mình uống cho bằng hết.

 

Thấy một bộ dáng hùng hồn hy sinh của Phượng Khương Trần, Tô Vân Thanh nhịn không được mà mở miệng: “Ta nói nghe nè Phượng Khương Trần, ngươi cũng không đến mức đấy chứ, không phải chỉ là một bát thuốc thôi sao, thế nào lại làm giống như thể muốn lấy mạng của ngươi thế”

 

Hắn biết có rất nhiều nữ tử sợ uống thuốc, nhưng người Phượng Khương Trần đây thì thật đúng là không thấy nhiều.

 

Phượng Khương Trần khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm, chuẩn bị một ngụm uống hết sạch nhưng lại bị cắt đứt bởi câu nói này của Tô Vân Thanh.

 

Mở mắt ra, nàng tức giận trừng Tô Vân Thanh một cái.

 

ống như Đúng là nói thì dễ hơn làm, có giỏi thì ngươi đến uống thử xem nào.

 

Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, đè xuống nỗi sợ hãi đối với nước thuốc, mây trôi nước chảy nhẹ nhàng nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, chẳng phải chỉ là một bát thuốc thôi sao, ta nhắm mắt lại cũng có thể uống hết được”

 

Dù có kém thì cũng phải dốc toàn lực, không được để người khác coi thường.

 

Dưới ánh mắt trêu tức của Tô Vân Thanh và Vương Thất, Phượng Khương Trần quả quyết nhắm mắt lại, bưng bát thuốc lên và đổ vào trong miệng.

 

Ừng ực, ừng ực…

 

Đẳng!

 

Đắng quát Đắng chết mất!

 

Hai hàng lông mày của Phượng Khương Trần nhíu lại thành con sâu róm, cái bộ dạng khổ sở đó giống như là bị ép phải uống thuốc độc vậy.

 

Nhưng mà, ngay lúc này Vương Thất và Tô Vân Thanh cũng không dám cười nữa, bọn hắn sợ vừa cười cái là Phượng Khương Trần liền nhổ thuốc ra ngoài.

 

Ừng ực, ừng ực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện