Chương 123

 

Người Đông Lăng tốt trà, đừng nói Tô gia, đến trên bàn trong gia đình bình thường cũng có trà.

 

Cái loại nước trong này chỉ có những dân thường thực sự không mua nổi trà và cả tiện dân thì mới uống thôi.

 

Đương nhiên, nếu như tốt trà thì trà đạo cũng vô cùng thịnh hành, tiểu thư khuê các của Đông Lăng ai ai cũng có kỹ thuật pha trà ngon, kỹ thuật Phân trà càng là một môn kỹ năng mà nữ tử phải học.

 

Là một tiểu thư khuê các mà ngươi không biết Phân trà, vậy thì ngươi không xứng được gọi là khuê các, trà nghệ và nữ công là quan trọng như nhau.

thôi, cái loại Phân trà này quá là cao siêu, nàng không học được.

 

Cái gọi là Phân trà chính là trong lúc điểm trà vận dụng các loại thủ pháp khác nhau, trên mặt ngoài nước trà hình thành các hoa văn hoa, chim, cá, côn trùng hoặc chữ viết, Phân trà lại còn có tên là vẽ tranh trên nước, cái thứ tao nhã như vậy, sao mà nàng có thể học được.

 

Ở trong mắt nàng, lá trà là dùng để nâng cao tinh thần, dùng để thay thế cho cà phê.

 

“Thế đến lễ hội hội hoa đào thì ngươi phải làm thế nào?” Vương Thất có phần lo lắng nhìn về Phượng Khương Trần.

 

Xem ra, trong lễ hội hoa đào, Phượng Khương Trần lại muốn tạo ra danh tiếng lớn rồi, nhưng mà cái danh tiếng này không phải là danh tiếng tốt đẹp gì cả.

 

“Trong lễ hội hoa đào phải Phân trà?” Phượng Khương Trần không hiểu nhìn Vương Thất.

 

Vương Thất và Tô Vân Thanh đồng thời gật đầu: “Ngươi không biết chuyện này sao?”

 

“Không bi nàng cho rằng, lễ hội hoa đào cũng giống như lễ hiện đại, ăn uống tiệc tùng, mọi người cùng nhau tâm sự chuyện gì đấy mà thôi Đám nữ nhân đó có thể sử dụng thủ đoạn, không có gì ngoài việc hình thành liên minh cô lập nàng làm cho nàng một mình cô đơn lẻ loi tại lễ hội hoa đào, hoặc là có thể dùng lời nói chế nhạo nàng vài câu cho đỡ nghiện mồm, nhưng nàng không hề nghĩ tới lại còn có biểu diễn tài nghệ.

 

“Không biết, không biết thật ư, thế mà ngươi dám nhận lời mời của An Yên công chúa?” Tô Vân Thanh và Vương Thất cùng lúc đứng lên, không tin tưởng nhìn Phượng Khương Trần.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi cũng gan lớn lắm đấy, ngươi có biết hay không, lễ hội hoa đào chính là muốn mạng người đấy”

 

Cứ cách mấy năm, kiểu gì cũng sẽ có một hai tiểu thư nhà quan chết trong lễ hội hoa đào.

 

“Sẽ chết người? Lễ hội hoa đào rốt cuộc là dùng để làm gì thế?” lúc này thì Phượng Khương Trần cũng bắt đầu nghiêm túc.

 

Phàm là những chuyện liên quan đến tính mạng của nàng thì nàng đều quan tâm.

 

Tô Vân Thanh và Vương Thất lắc đầu liên tục, đúng lúc đang định giới thiệu cho Phượng Khương Trần về chuyện lễ hội hoa đào thì Tôn đại phu bê thuốc đến.

 

“Phượng cô nương, thuốc được rồi, cô nương mau uống nhân lúc còn nóng.”

 

“Uống thuốc trước, có chuyện gì thì chờ uống xong thuốc rồi lại nói, lễ hội hoa đào còn lâu mới đến, không cần phải gấp như thế đâu” Tô Vân Thanh chỉ bát thuốc đang bốc khói trắng nghỉ ngút, tỏ ý muốn để Phượng Khương Trần uống trước rồi mới nói tiếp.

 

Chuyện về lễ hội hoa đào vẫn là nên chờ cho bệnh của Phượng Khương Trần khỏi rồi lại nói tiếp, nếu không trong lúc bị bệnh mà suy nghĩ quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện