Chạy suốt mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ xong những con lang thú kia cũng dừng lại, không đuổi theo hắn nữa.
Bọn chúng chỉ tức giận tru lên từng tiếng thét dài như đang phẫn nộ, bộc lộ trạng thái đang cực kỳ ngứa máu nóng người.
Truuuuu....
Truuuuu....
Truuuuu....
Truuuuu....
Tiểu nam hài sắc mặt thở phì phò, có chút cay cú đến nóng máu như bọn chúng.
Thử hỏi mà xem, bị một đám chó hoang rượt đuổi suốt mấy tiếng đồng hồ, đổi lại là ai đều bực bội.
Tụi bây chết, chết chắc, chờ lão tử ngưng thực Pháp Lực đến cực hạn, nhất định tru các ngươi bầy chó hoang!
Hồng
Hộc
Hồng
Hộc
Nhưng mà nghĩ cũng chỉ nghĩ là thôi, hắn hiện tại vẫn đang thở hồng hộc nghỉ ngơi, đúng là mệt chết ta.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân có chút mềm yếu vô lực, tay chân rã rời không muốn làm gì.
Tiểu nam hài cố gắng lết tay lau đi mồ hôi đổ trên trán do chạy mệt, sau đó lại cố chấp lựa một gốc cây ngồi xuống dưới mới hài lòng giãn mặt ra, hắn ngồi xuống đặt mông lên rễ cây xum xuê.
Hắn vẫn giữ lấy tiểu nữ hài trong lòng, thử vén tấm tả lót ra, thấy nàng vẫn gương mặt ngây thơ hồn nhiên, không chút sợ hãi lẫn than khóc làm hắn không khỏi ngạc nhiên.
Nếu đổi lại là nữ hài bình thường, có lẽ sớm đã òa khóc kêu cha gọi mẹ rồi.
Như rơi vào tình cảnh đó, hắn cũng bất lực không biết làm cái gì, may mắn là không gặp phải.
Tiểu nam hài trong lòng âm thầm tán thưởng, gật đầu, tiểu nữ hài này đúng không tệ.
Mà tiểu nữ hài thông qua Cảm Tâm Thể biết được tâm tính thưởng thức nàng của tiểu nam hài. Trong lòng âm thầm bĩu môi, cho dù là Lang Chúa đứng trước mặt nàng còn không sợ, làm sao có thể sợ đám chó dại kia?
Nghỉ ngơi được một lúc, tiểu nam hài sắc mặt cũng hơi hồi phục lại, không còn cảm giác rã rời mệt mỏi như lúc nãy nữa.
Tuy đã vơi đi rất nhiều rồi nhưng vẫn còn mệt lắm, hắn lại cố gắng điều tức, khống chế nhịp thở có quy luật rõ ràng.
Ánh mắt hơi nghiêm túc suy tư sâu xa, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ngay thơ ở lứa tuổi hai ba niên linh này.
Cũng không biết là hắn suy nghĩ cái gì, ánh mất lấp lóe biến ảo không ngừng, thỉnh thoảng lại liếc xuống nhìn tiểu nữ hài.
Nữa tiếng sau, tiểu nam hài thở ra một hơi.
Hắn dùng Pháp Lực tỏa ra sau đó chú tâm lắng nghe cùng cảm nhận xung quanh, thấy không có hơi thở và khí tức của mãnh thú, hắn cũng an tâm hơn không ít.
Mặc dù biết nơi đây hung hiểm vô cùng nhưng hắn không thể không buông ra tiểu nữ hài, đặt nàng bỏ bên cạnh của bản thân.
Còn hắn thì lại là ngồi thiền xếp bằng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý tập trung, loại bỏ hết tất cả tạp niệm, những suy nghĩ lung tung, vớ vẫn.
Mấy phút sau đó.
Haizz.....
Tiểu nam hài lại thở ra một ngụm trọc khí, mi mặt hơi run run mà giật giật.
Hự....
Hắn khẽ rên một tiếng, gương mặt nhăn lại, sau đó chậm rãi giãn ra, trên mặt còn xuất hiện một tia ý cười.
Nguyên nhân chính là dưới phần bụng của hắn, nơi mà đan điền của mỗi cái tu sĩ đang tọa lạc.
Ở nơi đó, đan điền của hắn tràn ngập một luồng khí sức mạnh đặc biệt thần kỳ trôi phiêu du trên hư không trống rỗng.
Bọn chúng nồng đậm mà bao trùm xung quanh như hóa thành chất lỏng sương vụ lượn lờ.
Đó, chính là lực lượng sức mạnh mà tu sĩ sử dụng, mang tên - Pháp Lực!
Con đường của tu sĩ đi rất rất dài, cũng cần vô số năm tháng tuế nguyệt mới có thể vấn đỉnh đại đạo chi lộ.
Tu sĩ cũng có phân mạnh yếu, được phân làm những ranh giới được gọi chung là cảnh giới và gọi tắt là Cảnh! Trước cảnh giới có thể sẽ tồn tại một vài giai đoạn đặc biệt, thế nhân gọi nó là Kỳ!
Để bước vào cảnh giới đầu tiên, mỗi cái tu sĩ nhất định phải trải qua vài cái giai đoạn này.
Đầu tiên, chính là Dẫn Khí Kỳ, chính là cần dẫn dắt linh khí tiến vào trong thân thể, còn gọi là linh khí nhập thể.
Linh khí, chính là những luồng khí tồn tại ở mọi nơi, mọi ngóc ngách trong trời đất bao la.
Dĩ nhiên cũng có địa phương có linh khí dồi dào sung túc tạo điều kiện cho nhiều tu sĩ mạnh mẽ trưởng thành, tài nguyên cũng phong phú, đa dạng và chất lượng hơn.
Cũng có nơi có linh khí thưa thớt, cực kỳ loãng là, những nơi đó thường có tu sĩ không quá mạnh, bị hạn chế do không đủ tài nguyên tu luyện.
Linh khí khi nhập thể sẽ được tu sĩ lưu lại ở đan điền, cũng là nơi quan trọng bậc nhất của tu sĩ.
Đan điền là nơi dự trữ linh khí của tu sĩ, từ khi sinh ra đã tồn tại đối với mỗi con người.
Nó cũng có phân chia lớn nhỏ, đan điền càng lớn thì thiên phú sẽ càng cao. Tuy tu luyện tiến triển chậm hơn bình thường do cần nhiều năng lượng lấp đầy nhưng thực lực lại cường hãn hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều.
Đan điền mà mỗi con người khi sinh ra, chưa bước vào ranh giới đầu tiên thì cũng chỉ bất quá một mét lớn nhỏ.
Nó sẽ mở rộng gấp đôi lên khi tu sĩ đột phá một cái đại cảnh giới và có thể mượn nhờ ngoại lực kinh thế để mở rộng.
Đan điền của hắn không giống với bình thường, trời sinh đã là đan điền hơn mười một mét.
Có lẽ cách biệt không quá nhiều và lớn so với bình thường, nhưng chỉ có hắn mới biết được, giá trị mà nó đem lại cho hắn trong tương lai sẽ cực kỳ đáng sợ, có thể nói là kh ủng bố!
Giai đoạn thứ hai cũng là một giai đoạn cực kỳ quan trọng, nó có tên là Thông Mạch Kỳ.
Ý nghĩa như tên của nó, Thông Mạch Kỳ chính là cần tu sĩ đả thông hết tất cả kinh mạch trong thân thể, để linh khí và lực lượng, sức mạnh, máu huyết tuần hoàn thuận lợi hơn.
Có tất cả là hai mươi đầu kinh mạch, gồm Kỳ Kinh Bát Mạch và Thập Nhị Đường Kinh Chính.
Nếu như kinh mạch bị phế đi cũng chẳng khác nào tu sĩ mất đi đan điền, bởi vì tu sĩ muốn sử dụng sức mạnh linh khí còn phải dựa vào kinh mạch để vận chuyển.
Nên là nó càng mạnh càng tốt. Có điều kinh mạch trời sinh đã yếu ớt, nhiệm vụ của tu sĩ không chỉ là đả thông liên kết các đường kinh mạch lại với nhau mà còn phải cường hóa nó, rèn luyện nó để nó trở nên mạnh hơn.
Tu sĩ càng mạnh thì linh khí càng mạnh, đồng dạng cũng cần kinh mạch càng cường đại hơn để chịu tải lực lượng đó.
Nếu không chịu nổi do kinh mạch quá yếu, hậu quả chính là kinh mạch đứt đoạn, lực lượng tiêu tán, tu vi mất hết trở thành phàm nhân.
Đan điền hay kinh mạch một khi bị phế đi thì sẽ là chân chính đoạn tuyệt tu hành chi lộ của tu sĩ.
Muốn khôi phục nó cực kỳ khó khăn, phải tốn không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo, thiên tài địa bảo tới phục dụng.
Nên là độ quan trọng của hai thứ này đã không cần phải bàn cãi nữa rồi.
Giai đoạn thứ ba cũng chính là giai đoạn cuối cùng để bước vào cánh cửa cảnh giới tu hành thứ nhất.
Nó mang tên Pháp Lực Kỳ!
Cái tên nói lên bản chất của nó, chính là muốn ngưng luyện ra Pháp Lực.
Để có được Pháp Lực, tu sĩ bắt buộc phải đưa linh khí nhập thể, lấp đầy đan điền bằng linh khí sau đó lại chuyển hóa thành Pháp Lực thông qua một bộ khẩu quyết pháp môn tu hành dành cho tu sĩ.
Có rất nhiều loại pháp môn có thể chuyển hóa linh khí thành Pháp Lực, cơ hồ là bất kỳ môn công pháp nào đều có thể chuyển hóa linh khí thành Pháp Lực.
Bởi vì đây là thứ cơ bản và trọng yếu nhất của tu sĩ, phải có Pháp Lực! Chắc chắn phải có Pháp Lực, không có không được.
Pháp Lực cũng có nhiều hệ thuộc tính khác nhau như hệ lửa thì có Hỏa Diễm Pháp Lực, hệ nước thì có Thủy Tuyền Pháp Lực, hệ đất thì có Đại Địa Pháp Lực, hệ mộc thì có Xuân Mộc Pháp Lực, hệ kim thì có Kim Cang Pháp Lực phòng ngự hoặc Kim Sát Pháp Lực công phạt.
Và còn rất rất nhiều loại lực lượng Pháp Lực thuộc hệ thuộc tính khác nữa.
Mà hắn, hiện tại chính là đã chuyển hóa toàn bộ linh khí trong đan điền thành Pháp Lực, tùy thời đều có thể đột phá bước vào cảnh giới đầu tiên - Nhục Thân Cảnh!
Nhưng hắn không làm vậy, hắn vẫn ở lại Pháp Lực Kỳ để ngưng thực Pháp Lực, hay nói đúng hơn là tôi luyện áp súc Pháp Lực đến một mức độ hoàn mỹ nhất, tạo tiền đề và căn cơ vững chắc cho các cảnh giới sau này.
Chính vì ba kỳ Dẫn Khí, Thông Mạch, Pháp Lực là ba giai đoạn đặt nền móng và căn cơ cho tu sĩ quyết định thực lực của bọn hắn sau này nên còn được gọi là Cơ Sở Tam Kỳ!
Hiện tại Pháp Lực của hắn đã nồng đậm đến mức hóa thành chất lỏng và cường đại đủ để so sánh với Nhục Thân Cảnh tu sĩ hay những con yêu thú đồng cấp với Nhục Thân Cảnh.
Nhung như vậy vẫn chưa làm hắn hài lòng, hắn muốn mạnh hơn nữa, hoàn mỹ và ngưng thực hơn nữa!
Vừa nãy, sau khi một hồi chạy trốn, cảm nhận Pháp Lực lại có tinh tiến, hắn không thể không bất đắc dĩ ngồi xuống áp súc nó tại nơi hung hiểm này, nếu không sẽ đột phá vào Nhục Thân Cảnh mất.
Như vậy, tất cả công sức của hắn trước đó liền xem như hóa thành công cốc, đổ sông đổ bể.
Dĩ nhiên, bản thân hắn cũng không muốn tu luyện tại nơi này, nhưng do tình cảnh éo le khiến hắn không thể không tu luyện.
Dù sao hơi này toàn là yêu thú và dã thú hung hãn, tùy thời có thể đoạt mạng người bất cứ lúc nào, cực kỳ nguy hiểm.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Bọn chúng chỉ tức giận tru lên từng tiếng thét dài như đang phẫn nộ, bộc lộ trạng thái đang cực kỳ ngứa máu nóng người.
Truuuuu....
Truuuuu....
Truuuuu....
Truuuuu....
Tiểu nam hài sắc mặt thở phì phò, có chút cay cú đến nóng máu như bọn chúng.
Thử hỏi mà xem, bị một đám chó hoang rượt đuổi suốt mấy tiếng đồng hồ, đổi lại là ai đều bực bội.
Tụi bây chết, chết chắc, chờ lão tử ngưng thực Pháp Lực đến cực hạn, nhất định tru các ngươi bầy chó hoang!
Hồng
Hộc
Hồng
Hộc
Nhưng mà nghĩ cũng chỉ nghĩ là thôi, hắn hiện tại vẫn đang thở hồng hộc nghỉ ngơi, đúng là mệt chết ta.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân có chút mềm yếu vô lực, tay chân rã rời không muốn làm gì.
Tiểu nam hài cố gắng lết tay lau đi mồ hôi đổ trên trán do chạy mệt, sau đó lại cố chấp lựa một gốc cây ngồi xuống dưới mới hài lòng giãn mặt ra, hắn ngồi xuống đặt mông lên rễ cây xum xuê.
Hắn vẫn giữ lấy tiểu nữ hài trong lòng, thử vén tấm tả lót ra, thấy nàng vẫn gương mặt ngây thơ hồn nhiên, không chút sợ hãi lẫn than khóc làm hắn không khỏi ngạc nhiên.
Nếu đổi lại là nữ hài bình thường, có lẽ sớm đã òa khóc kêu cha gọi mẹ rồi.
Như rơi vào tình cảnh đó, hắn cũng bất lực không biết làm cái gì, may mắn là không gặp phải.
Tiểu nam hài trong lòng âm thầm tán thưởng, gật đầu, tiểu nữ hài này đúng không tệ.
Mà tiểu nữ hài thông qua Cảm Tâm Thể biết được tâm tính thưởng thức nàng của tiểu nam hài. Trong lòng âm thầm bĩu môi, cho dù là Lang Chúa đứng trước mặt nàng còn không sợ, làm sao có thể sợ đám chó dại kia?
Nghỉ ngơi được một lúc, tiểu nam hài sắc mặt cũng hơi hồi phục lại, không còn cảm giác rã rời mệt mỏi như lúc nãy nữa.
Tuy đã vơi đi rất nhiều rồi nhưng vẫn còn mệt lắm, hắn lại cố gắng điều tức, khống chế nhịp thở có quy luật rõ ràng.
Ánh mắt hơi nghiêm túc suy tư sâu xa, hoàn toàn không giống với dáng vẻ ngay thơ ở lứa tuổi hai ba niên linh này.
Cũng không biết là hắn suy nghĩ cái gì, ánh mất lấp lóe biến ảo không ngừng, thỉnh thoảng lại liếc xuống nhìn tiểu nữ hài.
Nữa tiếng sau, tiểu nam hài thở ra một hơi.
Hắn dùng Pháp Lực tỏa ra sau đó chú tâm lắng nghe cùng cảm nhận xung quanh, thấy không có hơi thở và khí tức của mãnh thú, hắn cũng an tâm hơn không ít.
Mặc dù biết nơi đây hung hiểm vô cùng nhưng hắn không thể không buông ra tiểu nữ hài, đặt nàng bỏ bên cạnh của bản thân.
Còn hắn thì lại là ngồi thiền xếp bằng nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý tập trung, loại bỏ hết tất cả tạp niệm, những suy nghĩ lung tung, vớ vẫn.
Mấy phút sau đó.
Haizz.....
Tiểu nam hài lại thở ra một ngụm trọc khí, mi mặt hơi run run mà giật giật.
Hự....
Hắn khẽ rên một tiếng, gương mặt nhăn lại, sau đó chậm rãi giãn ra, trên mặt còn xuất hiện một tia ý cười.
Nguyên nhân chính là dưới phần bụng của hắn, nơi mà đan điền của mỗi cái tu sĩ đang tọa lạc.
Ở nơi đó, đan điền của hắn tràn ngập một luồng khí sức mạnh đặc biệt thần kỳ trôi phiêu du trên hư không trống rỗng.
Bọn chúng nồng đậm mà bao trùm xung quanh như hóa thành chất lỏng sương vụ lượn lờ.
Đó, chính là lực lượng sức mạnh mà tu sĩ sử dụng, mang tên - Pháp Lực!
Con đường của tu sĩ đi rất rất dài, cũng cần vô số năm tháng tuế nguyệt mới có thể vấn đỉnh đại đạo chi lộ.
Tu sĩ cũng có phân mạnh yếu, được phân làm những ranh giới được gọi chung là cảnh giới và gọi tắt là Cảnh! Trước cảnh giới có thể sẽ tồn tại một vài giai đoạn đặc biệt, thế nhân gọi nó là Kỳ!
Để bước vào cảnh giới đầu tiên, mỗi cái tu sĩ nhất định phải trải qua vài cái giai đoạn này.
Đầu tiên, chính là Dẫn Khí Kỳ, chính là cần dẫn dắt linh khí tiến vào trong thân thể, còn gọi là linh khí nhập thể.
Linh khí, chính là những luồng khí tồn tại ở mọi nơi, mọi ngóc ngách trong trời đất bao la.
Dĩ nhiên cũng có địa phương có linh khí dồi dào sung túc tạo điều kiện cho nhiều tu sĩ mạnh mẽ trưởng thành, tài nguyên cũng phong phú, đa dạng và chất lượng hơn.
Cũng có nơi có linh khí thưa thớt, cực kỳ loãng là, những nơi đó thường có tu sĩ không quá mạnh, bị hạn chế do không đủ tài nguyên tu luyện.
Linh khí khi nhập thể sẽ được tu sĩ lưu lại ở đan điền, cũng là nơi quan trọng bậc nhất của tu sĩ.
Đan điền là nơi dự trữ linh khí của tu sĩ, từ khi sinh ra đã tồn tại đối với mỗi con người.
Nó cũng có phân chia lớn nhỏ, đan điền càng lớn thì thiên phú sẽ càng cao. Tuy tu luyện tiến triển chậm hơn bình thường do cần nhiều năng lượng lấp đầy nhưng thực lực lại cường hãn hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều.
Đan điền mà mỗi con người khi sinh ra, chưa bước vào ranh giới đầu tiên thì cũng chỉ bất quá một mét lớn nhỏ.
Nó sẽ mở rộng gấp đôi lên khi tu sĩ đột phá một cái đại cảnh giới và có thể mượn nhờ ngoại lực kinh thế để mở rộng.
Đan điền của hắn không giống với bình thường, trời sinh đã là đan điền hơn mười một mét.
Có lẽ cách biệt không quá nhiều và lớn so với bình thường, nhưng chỉ có hắn mới biết được, giá trị mà nó đem lại cho hắn trong tương lai sẽ cực kỳ đáng sợ, có thể nói là kh ủng bố!
Giai đoạn thứ hai cũng là một giai đoạn cực kỳ quan trọng, nó có tên là Thông Mạch Kỳ.
Ý nghĩa như tên của nó, Thông Mạch Kỳ chính là cần tu sĩ đả thông hết tất cả kinh mạch trong thân thể, để linh khí và lực lượng, sức mạnh, máu huyết tuần hoàn thuận lợi hơn.
Có tất cả là hai mươi đầu kinh mạch, gồm Kỳ Kinh Bát Mạch và Thập Nhị Đường Kinh Chính.
Nếu như kinh mạch bị phế đi cũng chẳng khác nào tu sĩ mất đi đan điền, bởi vì tu sĩ muốn sử dụng sức mạnh linh khí còn phải dựa vào kinh mạch để vận chuyển.
Nên là nó càng mạnh càng tốt. Có điều kinh mạch trời sinh đã yếu ớt, nhiệm vụ của tu sĩ không chỉ là đả thông liên kết các đường kinh mạch lại với nhau mà còn phải cường hóa nó, rèn luyện nó để nó trở nên mạnh hơn.
Tu sĩ càng mạnh thì linh khí càng mạnh, đồng dạng cũng cần kinh mạch càng cường đại hơn để chịu tải lực lượng đó.
Nếu không chịu nổi do kinh mạch quá yếu, hậu quả chính là kinh mạch đứt đoạn, lực lượng tiêu tán, tu vi mất hết trở thành phàm nhân.
Đan điền hay kinh mạch một khi bị phế đi thì sẽ là chân chính đoạn tuyệt tu hành chi lộ của tu sĩ.
Muốn khôi phục nó cực kỳ khó khăn, phải tốn không biết bao nhiêu là kỳ trân dị bảo, thiên tài địa bảo tới phục dụng.
Nên là độ quan trọng của hai thứ này đã không cần phải bàn cãi nữa rồi.
Giai đoạn thứ ba cũng chính là giai đoạn cuối cùng để bước vào cánh cửa cảnh giới tu hành thứ nhất.
Nó mang tên Pháp Lực Kỳ!
Cái tên nói lên bản chất của nó, chính là muốn ngưng luyện ra Pháp Lực.
Để có được Pháp Lực, tu sĩ bắt buộc phải đưa linh khí nhập thể, lấp đầy đan điền bằng linh khí sau đó lại chuyển hóa thành Pháp Lực thông qua một bộ khẩu quyết pháp môn tu hành dành cho tu sĩ.
Có rất nhiều loại pháp môn có thể chuyển hóa linh khí thành Pháp Lực, cơ hồ là bất kỳ môn công pháp nào đều có thể chuyển hóa linh khí thành Pháp Lực.
Bởi vì đây là thứ cơ bản và trọng yếu nhất của tu sĩ, phải có Pháp Lực! Chắc chắn phải có Pháp Lực, không có không được.
Pháp Lực cũng có nhiều hệ thuộc tính khác nhau như hệ lửa thì có Hỏa Diễm Pháp Lực, hệ nước thì có Thủy Tuyền Pháp Lực, hệ đất thì có Đại Địa Pháp Lực, hệ mộc thì có Xuân Mộc Pháp Lực, hệ kim thì có Kim Cang Pháp Lực phòng ngự hoặc Kim Sát Pháp Lực công phạt.
Và còn rất rất nhiều loại lực lượng Pháp Lực thuộc hệ thuộc tính khác nữa.
Mà hắn, hiện tại chính là đã chuyển hóa toàn bộ linh khí trong đan điền thành Pháp Lực, tùy thời đều có thể đột phá bước vào cảnh giới đầu tiên - Nhục Thân Cảnh!
Nhưng hắn không làm vậy, hắn vẫn ở lại Pháp Lực Kỳ để ngưng thực Pháp Lực, hay nói đúng hơn là tôi luyện áp súc Pháp Lực đến một mức độ hoàn mỹ nhất, tạo tiền đề và căn cơ vững chắc cho các cảnh giới sau này.
Chính vì ba kỳ Dẫn Khí, Thông Mạch, Pháp Lực là ba giai đoạn đặt nền móng và căn cơ cho tu sĩ quyết định thực lực của bọn hắn sau này nên còn được gọi là Cơ Sở Tam Kỳ!
Hiện tại Pháp Lực của hắn đã nồng đậm đến mức hóa thành chất lỏng và cường đại đủ để so sánh với Nhục Thân Cảnh tu sĩ hay những con yêu thú đồng cấp với Nhục Thân Cảnh.
Nhung như vậy vẫn chưa làm hắn hài lòng, hắn muốn mạnh hơn nữa, hoàn mỹ và ngưng thực hơn nữa!
Vừa nãy, sau khi một hồi chạy trốn, cảm nhận Pháp Lực lại có tinh tiến, hắn không thể không bất đắc dĩ ngồi xuống áp súc nó tại nơi hung hiểm này, nếu không sẽ đột phá vào Nhục Thân Cảnh mất.
Như vậy, tất cả công sức của hắn trước đó liền xem như hóa thành công cốc, đổ sông đổ bể.
Dĩ nhiên, bản thân hắn cũng không muốn tu luyện tại nơi này, nhưng do tình cảnh éo le khiến hắn không thể không tu luyện.
Dù sao hơi này toàn là yêu thú và dã thú hung hãn, tùy thời có thể đoạt mạng người bất cứ lúc nào, cực kỳ nguy hiểm.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
Danh sách chương